Mạo Phạm

Chương 32



Đèn cảm biến sau lưng sáng lên, hành lang yên tĩnh, Chu Yên Thiển cầm chìa khóa vặn ổ khóa vài lần.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc cổ trắng nõn như sứ, khi cô hơi cúi xuống, mái tóc buộc sau đầu khẽ đung đưa.

"Em đi tắm trước đi."

Khi cánh cửa mở ra một nửa, Chu Yên Thiển nhấn đèn ở huyền quan, cúi xuống lấy dép trong tủ giày đặt bên chân Liên Vãn, ngẩng đầu lên và nói: "Nhìn người em dơ kìa."

Trong giọng điệu của cô có chút oán trách, cùng với đường cong mềm mại của đôi mắt và gò má của cô, gần như hòa tan tất cả hơi nóng ngại ngùng trong suốt đường đi của Liên Vãn vào đôi mắt lấp lánh của cô.

Liên Vãn lặng lẽ cúi đầu nhìn cô.

Chu Yên Thiển nằm trên đầu gối nàng, nhiệt độ cơ thể cô truyền đến, không quạnh quẽ như dự đoán, nhưng cũng không đổ mồ hôi như nàng, Chu Yên Thiển tồn tại rõ ràng, giống như vô số người lướt qua trong cuộc sống của Liên Vãn. Nhưng vào lúc này, Liên Vãn chắc chắn nhận ra rằng cô đang ở bên nàng vào đêm nay, giống như một cặp người thân trong gia đình, bữa tối của họ sắp bắt đầu.

Liên Vãn cụp mắt xuống, sau đó đưa tay ra, cẩn thận chạm vào mặt Chu Yên Thiển.

Là ấm áp.

Vừa nghĩ như vậy, một giọt mồ hôi lăn xuống sống mũi, đọng lại trên chóp mũi, trông rất ngây ngô.

Chu Yên Thiển không khỏi nở nụ cười, cố ý nghiêng mặt áp vào tay nàng, phát ra một tiếng "Hm?" từ khoang mũi.

Liên Vãn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô, nhìn Chu Yên Thiển hơi nheo mắt lại theo sức của nàng.

Nàng dừng lại, rồi nhỏ giọng: "...Em sẽ đi ngay."

Đêm nay gió lộng, song cửa sổ nhẹ nhàng khép lại.

Chu Yên Thiển đứng dậy, như thể họ chưa có bất kỳ cuộc trò chuyện nào xảy ra. Liên Vãn được cô dẫn về phòng, cô lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra đưa cho nàng. Trong tủ quần áo còn có những chiếc váy cô thường mặc, rộng rãi, bó sát, hở hang, đủ loại váy xinh đẹp treo thành hàng, cánh tay của Chu Yên Thiển lướt qua những loại vải mềm mại này, từ sâu bên trong, lấy ra một bộ thuộc về Liên Vãn.

"Đây." Cô nghiêm túc nói, "Cũng không thể để em mặc quần áo cũ của chị mãi được."

Liên Vãn mím môi: "Cám ơn."

Chu Yên Thiển không trả lời, nhưng vẫn nhìn nàng. Trên đầu họ là một chiếc đèn chùm pha lê đã được sử dụng vài năm, và hình ảnh phản chiếu của nó khẽ đung đưa trong mắt cô.

Nên làm gì đây?

Liên Vãn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Hôn một cái."

Sau đó, nàng cúi đầu và trao cho Chu Yên Thiển một nụ hôn nhẹ nhàng.

Đôi môi bé cún con nóng bỏng, Chu Yên Thiển vô thức nhắm mắt lại, sự nhiệt tình không đến như mong đợi, nhưng nó vẫn khiến trái tim cô rung động, Liên Vãn đã kiềm chế nanh vuốt của mình, cẩn thận hôn cô, ôm vai cô, những ngây ngô và nhiệt tình của nàng ẩn giữa môi răng, giống như giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi kia, Chu Yên Thiển dựa vào lòng nàng, ngửi thấy mùi mùn cưa bụi bặm từ xưởng sản xuất đồ nội thất trên người nàng.

Liên Vãn luôn luôn như thế này. Chu Yên Thiển nhanh chóng nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, Liên Vãn lạnh lùng nhìn cô, đứng rất xa, môi mím thành một đường, để lại cho cô một sườn mặt trắng trẻo, vào một ngày hè nóng nực, nàng lạnh lùng và cứng rắn như một khối băng.

Kể từ đó, Chu Yên Thiển đã bị sự cứng rắn của nàng bắn trúng.

Trái ngược với vẻ mặt lãnh đạm của nàng, Liên Vãn cũng đẫm mồ hôi như thế này vào ngày đầu tiên họ gặp nhau, tay vẫn còn dính xăng, nàng nhảy ra khỏi xe, dùng những ngón tay thon dài và khỏe mạnh mở khoang xe, tóc buộc thấp sau gáy, các giác quan nhạy bén của Chu Yên Thiển đã nắm bắt những chi tiết này, nhưng cô biết rất ít về những ý nghĩa đằng sau đó, và đó là một thế giới khác, nữ tài xế xe tải duy nhất ở thị trấn Bình Xuyên, sống một mình và không có người thân. Sự cứng rắn của Liên Vãn không chỉ giới hạn khi đối mặt với cô, vào lúc đêm khuya đó, Chu Yên Thiển không khỏi nghĩ đến việc bé cún con của cô sẽ trông như thế nào khi ở bên ngoài và khi về nhà sẽ như thế nào. Chu Yên Thiển canh cánh trong lòng về tiếng đánh răng rửa mặt ngoài ban công mỗi buổi sáng của nàng, và đôi khi Liên Vãn đứng bên ngoài nghe điện thoại, Chu Yên Thiển nhìn nàng từ xa, không biết nên vui hay bất lực, khi Liên Vãn nói chuyện với người khác, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng và cứng rắn, giống như đeo một chiếc mặt nạ không thể tháo ra.

Nhưng bây giờ, giữa đôi môi nhẹ nhàng và thận trọng của Liên Vãn, dường như cô đã có được sự mềm mại của nàng.

Tất nhiên, đó chỉ là trong một thời gian ngắn. Dù sao thì bé cún con cũng có chút kiên nhẫn, nhưng một lúc sau nó sẽ bắt đầu cựa quậy, khi Liên Vãn không nhịn được muốn cắn, Chu Yên Thiển dứt khoát kéo ra để kiềm chế sự kích động của nàng, đích thân dẫn nàng vào phòng tắm.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Liên Vãn, cô cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Tắm rửa sạch sẽ, người em thật bẩn, chị đi hâm nóng thức ăn, chờ em tắm xong là có thể ăn."

Biểu cảm trên mặt cô không giống giả bộ, dường như lúc này Liên Vãn mới nhận ra người mình bẩn, lúng túng lùi lại một bước.

Nhưng Chu Yên Thiển vẫn không thể kìm lòng được: "Nào."

Vừa nói, cô vừa vòng tay qua cổ Liên Vãn kéo nàng xuống, hôn lên môi nàng một cái rất nhanh: "Được rồi, chị đi đây."

Phòng tắm đang bốc hơi.

Bữa tối gồm bốn món mặn và một món canh, khi Liên Vãn đi ra với mái tóc ướt được quấn lại, Chu Yên Thiển vẫn đang bận rộn trong bếp, bốn đĩa đồ ăn và bát canh nóng hổi đã được đặt trên bàn ăn, xung quanh mùi thơm tràn ngập.

Đôi khi Liên Vãn cảm thấy Chu Yên Thiển quá tốt với nàng, đặc biệt là vào những lúc như thế này.

Nàng đi tới, chân trần, tự nhiên như hít thở, từ phía sau ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.

Chu Yên Thiển không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, Liên Vãn vòng tay ôm chặt lấy cô, hơi đau nhưng cô không nói gì, chỉ khẽ thở vào tai nàng, từng chút một như đang làm nũng.

Nàng ăn vạ không buông, nước từ tóc nhỏ xuống, cổ Chu Yên Thiển ướt một mảng lớn, ngay cả đồ lót cũng ướt.

Nhưng kẻ gây họa lại còn cẩn thận lau đi những vết nước đó: "Quần áo của chị ướt rồi."

Chu Yên Thiển nói với giọng điệu không tốt, "Chị biết."

Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đen láy như bị sương nước làm ướt kia, trong lòng lại mềm nhũn: "Thôi, không sao, dù sao chị cũng chưa tắm rửa, em có đói không?"

Liên Vãn như trẻ ra vài tuổi, lắc đầu rồi lại gật đầu, theo động tác đó, tóc nàng ướt sũng rũ xuống quanh cổ cô.

Chu Yên Thiển bất lực nhéo mặt nàng: "... Thôi bỏ đi, để chị sấy tóc cho em trước."

Gió nóng và sương thơm dày đặc, Chu Yên Thiển từng chút từng chút vuốt ve đầu cún con, trái ngược với tính cách của nàng, tóc của Liên Vãn mềm mại đến không ngờ, mùi dầu gội đầu tản ra giữa những đầu ngón tay, hơi thở của cả hai người rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Chu Yên Thiển không biết Liên Vãn đang nghĩ gì.

Nhưng Liên Vãn chỉ nghĩ rằng mình phải hôn chị ấy mới được.

Trước máy sấy tóc, tất cả các giọt nước và vết ướt đều được xử lý như nhau, tóc và gáy dần trở nên khô ráo. Chóp mũi của Liên Vãn chạm vào chỗ ẩm ướt duy nhất, từng tấc từng tấc xâm nhập, người phụ nữ hé môi, bị đẩy ngã xuống sô pha không chút nghi ngờ.

Bữa tối, tắm rửa và thức ăn trên bàn là gì, Liên Vãn mắt điếc tai ngơ, chỉ kiên nhẫn dùng môi đẩy lớp quần áo mỏng manh của Chu Yên Thiển ra, cho đến khi bộ dạng của cô xứng với cái tên của đêm hè này, trên vai cô chỉ còn lại một chiếc dây áo lẻ loi, Chu Yên Thiển hơi vùng vẫy, và đôi môi của Liên Vãn chạm vào má cô, lạnh, nóng, mềm, cứng, cuối cùng đều bị nàng bắt.

Khác với video mà Liên Vãn đã xem vào buổi chiều, hóa ra giữa những phụ nữ không giống nhau, phản ứng của Chu Yên Thiển đến trong yên lặng, cô ngấm ngầm chịu đựng thở gấp, từ từ mở lòng bàn tay ra, sau đó siết chặt chúng lại, nắm chặt tóc của Liên Vãn.

Cô không hề cười, Liên Vãn vụng về trấn an cô, áp vào những giọt nước mắt của Chu Yên Thiển, giống như mồ hôi, trượt trên da nàng.

Nàng như trở lại ngày hè năm ấy.