Mạo Phạm

Chương 33



Rèm cửa trong căn phòng này đã bị kéo lên tự lúc nào, màu xanh thẫm dày đặc, mờ đục, giống như đại dương đổ xuống.

Có một mùi tanh nhàn nhạt trong không khí.

Lòng bàn tay trơn trượt, giống như bắt cá.

Cảm giác này khá kỳ diệu. Liên Vãn cúi đầu, nàng có thể chạm vào hàng mi ướt át của người phụ nữ. Trên thực tế, Chu Yên Thiển đã nới lỏng ga trải giường và mái tóc của Liên Vãn đã bị cô hành hạ từ lâu, cô chỉ hơi thất thần nhìn lên trần nhà. Nhưng nhiệt độ cơ thể của cô vẫn bao phủ lấy nhiệt độ cơ thể của Liên Vãn, hơi nóng không ngừng truyền qua, mềm mại thơm tho.

Cảm xúc quyến luyến bỗng như lạc vào cõi không người, lòng rộn ràng biển xanh lộng gió. Liên Vãn áp vào tai Chu Yên Thiển, ôm chặt eo cô trong đống vải vóc, nàng thực sự muốn nói điều gì đó, giống như những video nàng đã xem chiều nay, trước hoặc sau khi kết thúc, nói điều gì đó khiến cả hai cùng cười, sau đó máy ảnh sẽ xoay, quang ảnh đổ xuống như nước trên tấm lưng trần của người phụ nữ. Nhưng rất nhanh nàng mới nhớ ra thời cơ ái muội này đã bị bỏ lỡ từ lâu, vào lúc nàng không nhịn được hôn lên môi Chu Yên Thiển.

Nhưng vừa rồi Chu Yên Thiển có vẻ không vui lắm, cô đẩy nàng, cắn nàng, nhưng lực của cô rất nhẹ và không đau chút nào.

Liên Vãn suy nghĩ một lúc, cái đầu nóng bừng vì dục vọng của nàng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng nghĩ trong lòng, mình vừa làm gì thế này.

Sau đó Chu Yên Thiển ngẩng đầu lên, và những gì cô nhìn thấy là khóe môi mím chặt của nàng, có lẽ có một chút mất mát trong mắt đã được che giấu rất tốt, Liên Vãn vẫn duy trì sự kiên cường khó hiểu như mọi khi, mê mang bối rối nhưng không dễ bộc lộ sự yếu thế rụt rè, nhưng đôi môi và đuôi mắt nàng đỏ hoe vì sự thân mật vừa rồi, nàng không nói lời nào, lại trông có chút mỏng manh đáng thương, Chu Yên Thiển rất muốn giơ tay vò rối mái tóc nàng, muốn làm cho nàng cười với mình một chút.

Nghĩ đến đây, cô giơ ngón tay lên một chút rồi buông ra.

Mặc dù đêm nay vẫn còn một chút bất ngờ, nhưng cô muốn xem Liên Vãn lại còn muốn làm gì.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong một khoảnh khắc, Liên Vãn gần như không dám nhìn vào mặt Chu Yên Thiển, nàng né tránh, do dự rồi lại do dự, cuối cùng dũng cảm tiến lên, sau một hồi im lặng, nàng vẫn nói:

"Em xin lỗi."

Khi nàng nói, một lọn tóc rơi xuống từ thái dương, khiến nàng trông nặng nề và buồn bã hơn:

"Là do em quá nóng nảy."

Ngay cả khi nàng thiếu kinh nghiệm, Liên Vãn cũng có thể cảm nhận được Chu Yên Thiển rất để ý đêm nay.

Từ lúc gặp nhau đã bắt đầu thân mật gần sát góc áo của nàng, rồi đến bộ đồ vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị sẵn cho hai người trong phòng tắm, thức ăn trên bàn, món canh hầm trong nồi và nến thơm chưa được thắp trên đầu giường. Chu Yên Thiển từng bước lên kế hoạch cho mọi thứ mà nàng tưởng tượng, mà Liên Vãn may mắn trở thành một trong những đối tượng thực hiện kế hoạch này.

Nhưng dục vọng nhất thời đã khiến nàng choáng váng, nàng đã khiến mọi thứ mà Chu Yên Thiển chuẩn bị kỹ càng trở nên vô nghĩa.

Bụng rất đói, miệng khô khốc, Liên Vãn cụp mắt xuống, giọng nói bất giác trở nên chán nản.

Nàng nghĩ rằng bụng Chu Yên Thiển cũng đói giống nàng, có lẽ trong lòng vẫn đang mắng nàng, cho nên nàng lại khó chịu cùng áy náy nói: "Thực sự xin lỗi chị."

Chu Yên Thiển cười thầm trong bụng.

Còn chưa cười xong, liền nghe thấy Liên Vãn thấp giọng giải thích: "Vừa rồi em không nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn hôn chị một cái..."

"Ồ?" Không thể không đáp lại cún con, Chu Yên Thiển nghĩ, và chậm rãi đáp lại, vòng tay qua cổ nàng.

Cô áp vào động mạch cảnh ấm áp của Liên Vãn, cảm thấy nơi đó đang căng thẳng, cố ý hít một hơi nhỏ, thì thầm ái muội: "Còn lúc sau thì sao? Em học được ở đâu?"

Câu hỏi này quá trần trụi, Liên Vãn theo bản năng xấu hổ, không muốn trả lời câu hỏi tiếp theo của cô, liền chuyển đề tài nói: "Chị đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

"Chị không đói." Chu Yên Thiển không biết nghĩ tới cái gì, vùi vào cổ nàng cười không ngừng, cười một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Không phải em vừa cho chị ăn no sao?"

Nói xong, người phụ nữ dựa vào trong lòng Liên Vãn, nghe rõ nàng hít một hơi thật sâu.

Ngữ khí này vẫn không nhổ ra.

Chu Yên Thiển ngẩng đầu, nhẹ nhàng ủn nàng một chút: "Em tức giận à?"

"Không có." Liên Vãn nhìn cô, đôi mắt đen trong veo, làn da trắng nõn, khóe mắt mang dấu vết động tình đang chậm rãi rút đi, nhưng chỉ là màu sắc nhạt hơn, không quá khêu gợi, hơn nữa còn bất giác xứng với đôi mắt lấy lòng của nàng, vẫn có vẻ hơi vô tội, giống như người đã đè cô ở đây nửa giờ trước không phải nàng.

Liên Vãn thành thật nói: "Em sẽ không giận chị."

"Ừm." Chu Yên Thiển nói, "Chị cũng không có tức giận."

Cô thực sự muốn giơ tay xoa đầu nàng.

Giọng nói trầm thấp của Liên Vãn kề sát mặt cô: "Em không có kinh nghiệm, vẫn luôn một thân một mình, điều kiện cũng không tốt..."

"Không sao." Chu Yên Thiển nói.

Cuối cùng cô cũng duỗi một cánh tay ra, ôm lấy cái đầu xù lông của Liên Vãn, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chị thích em."

Chu Yên Thiển ghé sát vào tai Liên Vãn, nhìn vành tai nàng dần dần ửng đỏ, "Cho nên em làm gì chị cũng không sao hết."

Bên giường quần áo xốc xếch, da thịt nóng bỏng áp vào nhau, dạ dày trống rỗng, đầu óc mơ màng, nhưng đèn chùm pha lê vẫn sáng ngời, khiến cho tất cả cảm xúc cùng biểu cảm đều không thể che đậy, đêm nay quá chói mắt. Như có một tia sáng trắng lóe lên trong đầu, Liên Vãn lùi lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Yên Thiển, cuối cùng cũng hỏi: "Tại sao lại thích em?"

Khi nàng hỏi câu hỏi này, nàng cảm thấy như thể mình đang bật đèn trong bóng tối, và sống lưng của nàng hơi tê dại, nhưng tay của Chu Yên Thiển vẫn ôm lấy đầu nàng.

Tại sao Chu Yên Thiển thích mình? Khi Liên Vãn hỏi câu này, nàng mới nhận ra rằng nó đã khổ sở quẩn quanh trong lòng nàng quá lâu.

Nàng thầm đếm những điều kiện cho câu hỏi mà cõi lòng nàng đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần:

Chu Yên Thiển đã vào một trường đại học mà nàng không thể vào được, đã đến rất nhiều nơi mà thậm chí nàng còn không lái qua, lẽ ra cô phải có một công việc rất tốt và tử tế, ít nhất là không phải bỏ ra hàng giờ trong xưởng và những con đường bụi bặm từ sáng đến tối, không cần chịu đựng những lời đàm tiếu và những cái nhìn đánh giá không thể bỏ qua.

Cô đặc biệt như vậy, xinh đẹp như vậy, thích cái đẹp như vậy và cô khác biệt với tất cả mọi người ở đây.

Cô đã nhìn thấy những nơi xa hoa tráng lệ, ngay cả sau khi trở lại nơi nhỏ bé này, cô vẫn nổi bật rõ ràng như vậy. Cô sẽ bị mọi người chướng mắt, mặc dù chính nàng cũng ngấp nghé cô như những người khác, nhưng cũng không thèm cho cô một ánh nhìn nào.

Lần đầu tiên Liên Vãn nhìn thấy cô, trong lòng nàng đã nghĩ như vậy.

Nhưng trong những đêm khuya vắng người, Liên Vãn học cách tìm lý do để an ủi bản thân sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, nàng đứng trên ban công vào đêm khuya với lon bia trên tay, cố gắng thuyết phục bản thân rằng Chu Yên Thiển không nên ở đây ngay từ đầu, không nên ở qua lại với nàng, cô nên sống trong thành phố, sống trong những bộ phim, sống trong mỗi đêm hè sau cơn mưa, nàng lái xe trên đường, có tin tức của cô trên đài, và trong không khí thoang thoảng mùi dầu gội đầu của người phụ nữ.

Cô sẽ chỉ là một hành trình ngắn trong cuộc đời nàng, và những gì nàng quan tâm đến cô đúng lúc là điều nàng không cần để ý nhất.

Có lẽ suy nghĩ như vậy cũng đủ để Liên Vãn thoải mái hơn một chút, khiến nàng bóp bẹp dúm lon bia rỗng, và thuyết phục được những kẻ ngày càng tham lam sau lưng mình.

Nhưng giờ đây nó không còn đủ nữa.

Ánh mắt Liên Vãn mê ly, đôi mi dài xinh đẹp rủ xuống, che giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp. Nhưng Chu Yên Thiển nhìn nàng, cười một tiếng: "Muốn nghe chị khen em à?"

"Muốn hỏi thì phải có thành ý." Chu Yên Thiển cười nói, "Hôn chị một cái, chị sẽ nói cho em nghe."