Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 61: Người giấy thế thân



Cảm giác này rất là giày vò, đầu óc mơ hồ nhưng lại phải chịu loại sợ hãi thấp tha thấp thỏm này.

Không biết hai con tiểu quỷ đó đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ lúc nào và bằng cách nào.

Và lúc này, người giấy mà hai người để sát ngực dường như cũng hơi nóng lên, khiến thần kinh đang rối bời của bọn họ có thể tỉnh táo hơn một chút.

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh kỳ quái như ai đó dùng móng tay chà xát vào thủy tinh, âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng đang vang lên bên tai, khiến hai người nghe mà tim phổi ngứa ngáy, răng đau nhức.

Bây giờ họ đặc biệt hy vọng Cát Vũ có thể xuất hiện trước mặt họ, nhưng bọn họ không dám la hét lung tung, sợ chọc giận Cát Vũ thì hắn sẽ bỏ mặc hai người bọn họ.

"Cha... mẹ... hai người ôm con một cái... con đau quá..." Một giọng nói sắc bén vừa thê lương vừa rợn người đột nhiên vang lên trong phòng.

Vừa nghe thấy động tĩnh này, sự sợ hãi trong lòng hai người lập tức tăng lên gấp mấy lần. Đặc biệt là Lili, cô ta trực tiếp hét lên một tiếng chói tai. chủ tịch Triệu lại sợ tới mức suýt tè ra quần.

Lili che hai mắt không dám nhìn, kinh hãi lẩm bẩm một mình nói: "Đừng tới đây... đừng tới đây... Ta không phải mẹ ngươi..."

Để tìm kiếm sự an ủi, chủ tịch Triệu ôm chặt lấy Lili đang run rẩy toàn thân bằng cả hai tay, hai người ôm nhau run rẩy, ánh mắt nhìn lại về hướng phát ra âm thanh.

Vừa nhìn thì như chẳng hề gì, chỉ thấy trên cửa sổ bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai dấu tay nhỏ đẫm máu, chúng lần lượt di chuyển lên từ phía dưới. Chỉ một lúc sau, một đứa bé hai tuổi khắp người bê bết máu dán toàn bộ cơ thể lên cửa sổ, thiếu nửa cái đầu, một bên con mắt treo toòng teng bên ngoài, nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ với chủ tịch Triệu, khóe miệng phun ra máu tươi.

Khoảnh khắc đó, chủ tịch Triệu sợ đến mức không ức chế được mà rú lên một tiếng cuồng loạn, trực tiếp đứng dậy chạy về phía cửa, lông tơ trên người dựng đứng, ném hết mọi thứ ra sau đầu, trong lòng cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là thoát khỏi nơi này.

Một khi bị vây trong tình trạng kinh hoảng nghiêm trọng, con người thường có thể bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc. chủ tịch Triệu vốn dĩ đi đường cũng phải có người hỗ trợ, lúc này lại nhảy lên khỏi giường thật cao, chạy thẳng về phía cửa.

Lili nghe được động tĩnh chủ tịch Triệu chạy trốn thì cũng nhanh chóng mở mắt, run rẩy chạy ra cửa. Lúc này, cô ta không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy tiểu quỷ nằm trên cửa sổ không biết tại sao đã đột ngột chui vào trong phòng, chẳng mấy chốc đã đi về phía mình, phía sau để lại một vệt máu thật dài, vừa đi vừa gọi một cách thống khổ: "Mẹ... mẹ ôm con một cái... Đừng bỏ lại con... Con thật sự đau lắm..."

"Aaa..." Lili hoàn toàn không chịu nổi nữa, loạng choạng đi về phía cửa, mới vừa đi được vài bước đã chợt cảm thấy chân mình co rút lại, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy đột nhiên truyền lên não.

Cô ta vừa cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy một bé gái khoảng một tuổi, hai tay ôm chặt lấy cổ chân mình. Bé gái cũng máu me nhầy nhụa khắp cả người, trên đầu máu thịt be bét, không ngừng dùng âm thanh chói tai gọi mẹ...

"Cứu mạng với..." Lili gần như suy sụp, không quan tâm đến tiểu quỷ đang treo dưới chân mình, che mắt chạy về phía cửa.

Phía trước, chủ tịch Triệu đã đẩy cửa phòng xông ra ngoài, nhưng vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Cát Vũ đứng ở cửa.

“Cát đại sư… Cứu mạng với… có ma… có ma đến!” chủ tịch Triệu nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, cuối cùng đã nhìn thấy vị cứu tinh, kích động đến mức suýt chút nữa bật khóc, thân mình run lẩy bẩy.

Lili cũng nhắm mắt lại lao tới phía trước, Cát Vũ vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Lili, lãnh đạm nói: "Đừng sợ, còn có tôi mà."

Nghe thấy giọng nói của Cát Vũ, hai người họ dường như đã được trấn an, đầu óc lập tức trở nên minh mẫn.

Ngay cả Lili vừa sợ đến mức linh hồn nhỏ bé sắp bay mất cũng mở to hai mắt sững sờ nhìn Cát Vũ.

Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe miệng Cát Vũ, hắn nói với hai người bọn họ: "Các người quay đầu nhìn lại đi."

"Không... tôi không dám... mau chạy đi... bọn chúng ở ngay phía sau..." chủ tịch Triệu kinh hãi nói.

“Bảo ngươi nhìn thì cứ nhìn đi!” Cát Vũ nói với giọng điệu nghiêm túc hơn.


Bởi vì chủ tịch Triệu đã nhìn thấy mình và Lili vẫn đang ngồi trên giường, ôm chặt lấy nhau, hai con tiểu quỷ nằm lần lượt hai bên trái phải, không ngừng gọi cha mẹ, giọng nói của hai con tiểu quỷ càng lúc càng thê lương, nghe vào tai cực kỳ hung ác.

Lili cũng mạnh dạn quay lại và nhìn về phía sau mình, cũng bày ra thần sắc trợn mắt há hốc mồm. Dù có thể nào cô ta cũng không ngờ rằng lại nhìn thấy mình đang ngồi trên giường.

“Thế này… là chuyện gì đang xảy ra vậy?” chủ tịch Triệu ngạc nhiên hỏi.

"Rất đơn giản, tôi dùng hai hình người giấy đó làm thế thân cho các người, dùng để mê hoặc hai con tiểu quỷ kia. Hai con tiểu quỷ kia có oán niệm rất sâu đối với các người. Chúng nó không quấn lấy các người đến chết thì sẽ không chịu bỏ qua. Chỉ cần chúng nó giết chết hai người giấy kia, oán niệm của chúng nó mới có thể giải trừ được một phần.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Bấy giờ chủ tịch Triệu và Lili mới giật mình nhận ra, bội phục Cát Vũ sát đất. Vừa rồi rõ ràng là bọn họ nhìn thấy hai người giấy, sao chỉ mới có một chốc mà đã biến thành bản thân mình rồi chứ?

Bọn họ không nghĩ ra.

Chỉ trong giây lát, giọng nói của hai con tiểu quỷ kia thê lương đến cực điểm, chúng lao thẳng vào hai người giấy, lần lượt cắn vào cổ hai người giấy.

Hai người giấy đã được Cát Vũ biến hóa khôn lường, lây nhiễm một phần sinh khí của chủ tịch Triệu và Lili, thế mới có thể khiến hai con tiểu quỷ kia nhầm lẫn.

Tuy nhiên, dùng người giấy biến ảo thành hai hình người, nhưng nó lại giống như người sống. Sau khi bị hai con tiểu quỷ kia cắn cổ, toàn thân co quắp một trận, cơ thể không ngừng run rẩy, sau một lúc lâu không còn tiếng động nào nữa.

Lúc này, Cát Vũ đã chậm rãi bước vào phòng, ra hiệu cho chủ tịch Triệu và Lili đi ra ngoài.

Hai người họ hận không thể mọc cánh bay ra ngoài, nghe được Cát Vũ thả ra thì lập tức chạy ra ngoài.

“Người đã bị các ngươi giết chết, báo thù cũng đã báo, có phải có thể đi cùng ta được rồi không?” Cát Vũ nhìn hai con tiểu quỷ kia rồi hỏi.

Vừa nghe thấy giọng nói của Cát Vũ, hai con tiểu quỷ kia bấy giờ mới nhả cái miệng đầy máu, đồng thời xoay người nhìn về phía Cát Vũ.

Khi cảm nhận được khí đạo gia cuồn cuộn tràn ngập khắp cơ thể Cát Vũ, bọn chúng lập tức cúi đầu như một con mèo hoang xù lông, thân thể bé nhỏ cong lên, bày ra tư thế ngăn chặn kẻ địch.