Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 62: Đạo trưởng tha mạng



“Ngươi là ai?” Trong mắt anh linh khoảng hai tuổi hiện lên vẻ cảnh giác, thận trọng dùng giọng nói khàn khàn khó nghe mà hỏi.

“Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được ta là ai ư?” Cát Vũ lắc lư đi về phía hai con tiểu quỷ kia, bên trong giọng điệu đầy vẻ hài hước.

Hai con tiểu quỷ kia vừa thấy Cát Vũ đến gần, đồng loạt lui về phía sau.

“Một pháp sư nho nhỏ mà cũng dám can thiệp vào việc riêng của bọn ta, ngươi không sợ bọn ta cũng giết ngươi sao?” Tiểu anh linh một tuổi hung ác nói.

"Ngươi cảm thấy các ngươi giết được ta thì cứ việc thử xem. Tuy nhiên, trước đó ta nhắc nhở các ngươi, bắn cung rồi sẽ không có tên quay lại, hiện tại các ngươi hãy thành thành thật thật theo ta đi, đỡ phải chịu thêm khổ nữa. Có lẽ ta còn có thể siêu độ giúp các ngươi, cho các ngươi sớm ngày luân hồi. Nếu không nghe lời thì thật ngại quá, hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh, đó là kết cục của hai nhóc quỷ các ngươi."

Đối phó với những yêu ma quỷ quái này, Cát Vũ luôn tiên lễ hậu binh. Nếu nghe lời thì tốt, nếu không nghe lời thì cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn độc đoán để khuất phục chúng. Nếu thật sự không được cũng chỉ có thể đánh cho chúng hồn phi phách tán.

Phương pháp đối phó với đám quỷ vật này của Đạo gia luôn là thế như sấm sét, có thể diệt thì diệt. Dù sao dương thế này không phải là nơi nên ở của đám quỷ vật này. Nếu tiêu diệt được chúng thì cũng là thay trời hành đạo, tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay giống như Phật gia, hao tổn tâm cơ, tận tình khuyên bảo nhằm nhất quyết siêu độ cho bọn chúng.

Nghe được những gì Cát Vũ nói, đôi mắt của hai con tiểu quỷ kia lộ ra vẻ oán hận. Anh linh hai tuổi dùng giọng nói chói tai cả giận nói: "Chúng ta bị hắn lừa gạt rồi... Vừa rồi người chúng ta giết không phải Triệu Siêu và Từ Lệ. Là tiểu pháp sư này giở trò quỷ lừa gạt chúng ta!"

Khi tiểu anh linh quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người chúng nó vừa cắn chết đã biến thành hai người giấy, đang nằm trên giường.


“Ta muốn mạng của ngươi!” Tiểu anh linh lớn hơn một chút hét lên một tiếng thê lương, thân thể nhảy dựng lên, nhất thời hóa thành một luồng sát khí màu đỏ, lao về phía Cát Vũ.

Vẻ mặt của Cát Vũ thờ ơ, đôi mắt hơi híp lại, duỗi tay ra, nhanh chóng lấy từ trong người ra một lá bùa màu vàng, ném về phía luồng sát khí màu đỏ. Cùng với một tiếng nổ vang, ánh lửa thật lớn chợt lóe lên trong căn phòng tối đen, chiếu sáng rực một khoảng.

Lá bùa màu vàng kia ngay lập tức va chạm với anh linh đang vồ về phía Cát Vũ, đánh văng nó bay ra ngoài. Anh linh đó phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết thê lương, tức thì lăn trên mặt đất, toàn thân cuồn cuộn khói xanh.

Một anh linh khác thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Cát Vũ, muốn đánh lén hắn.

Cát Vũ lúc này đã phát động toàn bộ khí tràng, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương, làm sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của tiểu quỷ đó chứ. Trước khi nó có thể đến gần Cát Vũ, Cát Vũ đã chuẩn bị sẵn mấy đồng tiền Ngũ Đế, ném về phía anh linh nhỏ bé kia. Đồng tiền đó tức khắc rơi xuống trên người nó. Tiểu anh linh đó cũng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, trên cơ thể bị đánh thủng mấy cái lỗ, toát ra rất nhiều quỷ khí.

Mỗi một chiêu thức đều khiến cho hai anh linh bé nhỏ này bị thương nặng. Rồi đột nhiên, hai thân thể của hai anh linh nhoáng lên một cái rồi biến mất. Chỉ trong giây lát đó, sương mù màu đỏ bắt đầu nổi lên từ bốn phương tám hướng trong căn phòng, giống như sóng biển dâng trào, uy thế lan tràn về phía Cát Vũ.

“Chút tài mọn, không đủ để bản đạo trưởng để vào mắt.” Cát Vũ cười lạnh một tiếng, tay tìm tòi lấy Tụ Linh Tháp ra ngoài, thúc giục pháp quyết chú ngữ. Vừa ném lên trên mặt đất, Tụ Linh Tháp rực rỡ ánh sáng vàng, gặp gió liền to ra, thoáng chốc đã cao hơn nửa người. Những quỷ khí toát ra từ bốn phương tám hướng này nhất thời bị lực cắn nuốt của Tụ Linh Tháp hút vào.


"Nguy rồi... Tu vi của vị pháp sư này rất cao, chúng ta không phải là đối thủ, mau chạy đi thôi..." Một anh linh trong đó kinh hãi nói.

Hai tiểu anh linh ăn nhịp với nhau, biết rằng khoảng cách giữa chúng và Cát Vũ là quá lớn, nhanh chóng hóa thành những luồng sát khí màu đỏ rồi bay về phía cửa sổ.

"Muốn chạy à? Có phải hơi muộn rồi không?"

Nhìn hai tiểu anh linh bỏ trốn, thân hình Cát Vũ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn hai con tiểu quỷ kia bay đến cửa sổ, sau đó bùa trừ tà mà Cát Vũ dán trên cửa sổ trước đó đã phát huy tác dụng. Trong lúc ánh sáng vàng chợt lóe lên, hai con tiểu quỷ kia đồng thời che kín hai mắt, bị lá bùa màu vàng ép hiện quỷ thân, ngã xuống đất.

Mọi chuyện kể ra thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cát Vũ liên tiếp ném ra vài đồng tiền Ngũ Đế, bao quanh bốn phía hai con tiểu quỷ kia.

Cùng lúc đó, chú ngữ vang lên: "Ngũ lôi sử giả, ngũ đinh đô ti. Huyền không đại thánh, phích lịch oanh oanh, triêu thiên ngũ nhạc, trấn định kiền khôn, cảm hữu bất tòng, lệnh trảm nhữ hồn, lập tức tuân lệnh!"

Âm thanh Cát Vũ niệm tụng chú ngữ cực nhanh, nói liền một mạch lưu loát.

Sau khi chú ngữ kết thúc, mấy đồng tiền Ngũ Đế ném qua trước đó đột ngột nổi lên từ mặt đất với những tia sáng vàng, bao quanh hai tiểu anh linh.

Chờ khi hai tiểu anh linh phản ứng lại kịp và muốn chạy trốn lần nữa thì tức thì đụng tới ánh sáng vàng xung quanh, trên người dường như bị thiêu đốt, toát ra khí đen cuồn cuộn.

Sau một hồi vật lộn như vậy, hai tiểu anh linh vẫn không thể thoát ra được, ngược lại chồng chất những vết thương bởi ánh sáng vàng rực cháy gây ra, đã biết chắc chắn sẽ không thể nào trốn thoát được.

Vì vậy, hai tiểu anh linh cùng nhau quỳ gối trên mặt đất và liên tục quỳ lạy Cát Vũ để xin tha.

"Đạo trưởng tha mạng... xin hãy thương xót thân thế của bọn ta đáng thương, đừng đánh bọn ta hồn phi phách tán..." Một tiểu anh linh trong đó đáng thương nói.

"Đạo trưởng... Bọn ta không dám nữa... Cầu xin đạo trưởng buông tha cho bọn ta một đường sống..." Một tiểu anh linh khác cũng cầu xin.

"Biết sai mà sửa là rất tốt. Bần đạo sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội. Chịu phạt trong Tụ Linh Tháp này của ta, đến thời cơ nhất định, bần đạo tự nhiên sẽ siêu độ cho các ngươi. Nếu không nhất định chém không tha!” Cát Vũ trầm giọng nói.

“Một lòng nghe theo lời của đạo trưởng!” Hai tiểu anh linh quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy Cát Vũ, run lẩy bẩy.

Vì thế, Cát Vũ vẫy tay một cái, thu tiền Ngũ Đế vây quanh chúng nó lại rồi ném Tụ Linh Tháp ra ngoài lần nữa. Hai tiểu anh linh kia làm sao còn lỗ mãng, lập tức hóa thành hai luồng quỷ khí màu đỏ, chui vào bên trong Tụ Linh Tháp.

“Không tồi, không tồi… Lần này lại thu vào hai tiểu quỷ có đạo hạnh coi như không tệ. Bên trong Tụ Linh Tháp lại náo nhiệt thêm một chút rồi.” Cát Vũ cười, thu Tụ Linh Tháp vào.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía cửa nói: "Đừng trốn sau cửa nữa. Tiến vào chẳng phải là sẽ nhìn rõ hơn sao?"