Mắt Mù

Chương 14



Cổ họng Phó Minh Sâm thắt lại, máu toàn thân giống như cùng lúc trào lên não, khiến anh ta không biết giải thích thế nào, không, nói dối. Rõ ràng trên thương trường anh ta đã tôi luyện được khả năng chuyện một cách thoải mái rồi, nhưng khi đối mặt với Chu An lại không dùng được chút nào.

"Phó tiên sinh, sao anh lại không nói chuyện?"

Chu An thở dài, sờ được ghế sô pha ngồi xuống. Cô giơ tay vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh bảo anh ta ngồi xuống: "Phó tiên sinh tôi không phải đang chất vấn anh, chỉ là với tư cách đương sự trong mối quan hệ này tôi có quyền được biết một số điều."

Trong mấy tiếng đồng hồ chờ Phó Minh Sâm quay lại, Chu An đã suy nghĩ rất nhiều. Phó Minh Sâm xuất thân từ một gia đình giàu có, trên phương diện hôn nhân thường đều sẽ có rất nhiều lợi ích liên quan, điều này cô đã hiểu ngay từ đầu. Trong một năm ở bên anh ta này, cô cũng chưa bao giờ mơ giấc đẹp được làm vợ của Phó Minh Sâm.

Điều mà cô nghĩ, là khi bản thân thích anh ta, khi anh ta cần mình, cô sẽ ở bên anh ta một thời gian.

Chu An biết cô và Phó Minh Sâm không môn đăng hộ đối, nhưng cũng không hèn mọn đến mức bị chen chân vào vẫn bấm bụng chịu đựng.

Phó Minh Sâm lẳng lặng ngồi trên sô pha, cách Chu An hơn mười centimet.

Chu An không giống những người phụ nữ khó đối phó khác gục ngã khóc lóc, cầu xin anh ta một lời giải thích. Cô yên lặng chờ đợi khiến Phó Minh Sâm dần bình tĩnh lại, cũng sẵn sàng thành thật mở lời.

Anh ta quay đầu nhìn Chu An nói: "Tạm thời tôi cần dựa vào thế lực của nhà họ Tần."

Hai chữ "tạm thời", Phó Minh Sâm cố ý cắn chặt răng nói, tăng âm lượng.

Anh ta nghĩ Chu An tinh ý như vậy, nhất định sẽ hiểu cho cách làm của anh ta. Bây giờ anh ta trước bị ông cụ cưỡng ép, sau lại có Phó Minh Viễn ép sát, anh ta không thể không tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài.

“Tôi không thay lòng, An An.” Cả người anh ta hướng về phía Chu An, gần như khao khát bày tỏ mình thật lòng thật dạ.

Chu An không hiểu.

Đây là lần đầu tiên, Chu An muốn bật cười chế nhạo.

Cô đã tình cờ gặp được đại tiểu thư nhà họ Tần một lần, cô gái đó xinh đẹp tự tin, là một cô gái rất có sức hấp dẫn. Từ cuộc trò chuyện của cô ta với bạn bè cũng có thể biết rằng cô ta có rất nhiều người theo đuổi, nhân duyên cực tốt, chắc hẳn tính cách cũng rất tốt.

Cô cho rằng Phó Minh Sâm và đại tiểu thư nhà họ Tần ở bên nhau là do bị cô ta hấp dẫn, không nghĩ rằng lại là một lý do không thể chịu nổi như thế.

Lúc này Chu An chỉ muốn biết một điều. Ngón tay cô vô thức nắm chặt mép váy, quay đầu hỏi Phó Minh Sâm: "Cô ấy có biết sự tồn tại của tôi không?"

Nếu như cô Tần biết đến sự tồn tại của cô, vậy cô ta hoặc là không thèm để ý đến mình, hoặc là rất nhanh thôi sẽ đến trước mặt cô tuyên bố chủ quyền. Những điều này, Chu An đều không sợ.

Nhưng nếu như cô ta hoàn toàn không biết bên cạnh Phó Minh Sâm còn có một người là cô nữa, Chu An phải làm gì đây? Cho dù là bị tiết lộ trước mặt cô Tần hay giả câm giả điếc ở phía sau Phó Minh Sâm, cô Tần đều sẽ bị tổn thương

Cô là một gánh nặng đã rất mệt mỏi rồi, cô không muốn trở thành một tội nhân nữa.

Phó Minh Sâm rất ngạc nhiên với câu hỏi của Chu An. Anh ta hiểu rồi, An An ở thủ đô này ngoại trừ anh ta ra chẳng còn chỗ dựa nào khác. Tần Duyệt Nhan lại xuất thân từ một gia đình còn danh giá hơn anh ta, nếu Tần Duyệt Nhan muốn nhắm vào cô, cô sẽ rất sợ hãi.

Phó Minh Sâm ngay tức thì thề thốt, giọng điệu chắc nịch: “Cô ta không biết, An An yên tâm, tôi sẽ không để cô ta làm tổn thương em.”

“Hoá ra là cô ấy không biết.” Giọng của Chu An rất nhẹ, nhưng Phó Minh Sâm có thể nghe ra được sự thất vọng với anh ta.

Chu An làm sao mà thất vọng về anh ta được, làm sao có thể thất vọng về anh ta.

Toàn thân Phó Minh Sâm căng thẳng, tất cả các tế bào đều rơi vào trạng thái hoảng loạn. Anh ta lờ mờ cảm thấy có điều gì đó đang mất kiểm soát, tuy Chu An đang ngồi ở vị trí anh ta có thể với tới, nhưng dường như đột nhiên cách anh ta rất xa.

“Phó tiên sinh, chúng ta chia tay đi.” Chu An đứng dậy, dùng ngữ khí bình tĩnh, biểu cảm bình tĩnh mất cả buổi chiều để luyện tập, nói ra câu đoạn tuyệt mối quan hệ.

Trong lúc Phó Minh Sâm còn đang sửng sốt, cô nói: “Mặc dù tôi không đồng ý với hành vi lợi dụng người khác của anh, nhưng bây giờ tôi không có lập trường để chỉ trích anh," cô dừng lại một giây rồi nói tiếp: "Hy vọng anh đối xử với cô Tần một cách chân thành, tôi chúc phúc cho hai người.”

“Chia tay?” Phó Minh Sâm kích động hỏi lại, anh ta có chút thô bạo kéo lấy tay của Chu An, nói với Chu An cũng là nói với chính mình: "Không chia tay!”

Chu An dùng sức hất ra, quai hàm căng ra im lặng rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi đây, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh và cô Tần nữa.”

“Chu An em đang đang nói mấy câu giận dỗi gì vậy!” Phó Minh Sâm ngăn cản động tác quay về phòng của cô, đôi tay siết chặt lấy nửa người trên của Chu An.

Buổi chiều vừa mới chịu kích thích, lúc này Chu An không thể chịu đựng được nhất là đụng chạm thân thể kiểu cưỡng chế. Mặt cô tái đi ngay lập tức, cơ thể cũng bất giác run lên.

“Chu An, An An!” Phó Minh Sâm cúi đầu gọi cô, từng tiếng lại càng nặng nề hơn: “Em sao vậy, An An!

Lúc này, dì Khương trong phòng bảo mẫu đẩy cánh cửa đang đóng kín, kéo Chu An ra khỏi vòng tay của Phó Minh Sâm, lấy một tấm thảm len đắp lên vai cô, nhanh chóng buông cô ra, cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành: "Không sao rồi, An An không sao rồi. Phó tiên sinh không phải cố ý muốn ôm con đâu, đừng sợ con nhé…"

Phó Minh Sâm tỉnh táo lại cúi đầu nhìn xuống tay mình, mới nhận ra mình đã quên bệnh tình của Chu An: "Thực xin lỗi... An An..."

Nhìn thấy Chu An đang dần hồi phục, dì Khương quay đầu có lỗi nói với Phó Minh Sâm: "Xin lỗi Phó tiên sinh, tôi nhất thời sốt ruột quá mới đẩy cậu ra."

Phó Minh Sâm có hơi sợ hãi lắc đầu. Là anh ta có lỗi với Chu An, dì Khương đẩy anh ta ra là đúng.

“Phó tiên sinh,” Dì Khương thấy Phó Minh Sâm cũng đã dần bình tĩnh lại, cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Bây giờ tâm trạng An An không ổn định, tôi có thể đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước được không? Hai người nói chuyện tôi ở trong phòng vô tình đều nghe được, để tôi giúp cậu khuyên nhủ An An? "

Phó Minh Sâm gật đầu.

Anh ta và Chu An náo loạn đến mức này, thực sự là hai bên đều nên dừng lại. Dì Khương là trưởng bối mà Chu An tin cậy, dì ấy ra mặt có lẽ có thể thuyết phục được Chu An.

"An An, chúng ta về phòng nào..." Dì Khương kéo tay áo Chu An, đưa cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra từ phòng ngủ, sau khi Phó Minh Sâm cảm thấy yên tâm một chút mới nặng nhọc bước về phòng của mình.

“Dì Khương, cám ơn dì.” Chu An nhấp một ngụm sữa nóng mà dì Khương đưa cho cô, chân thành cảm ơn. Cô đặt chiếc cốc lên bàn cạnh giường, đứng dậy thu xếp hành lý của mình.

Dì Khương sửng sốt: "An An... Con nghiêm túc sao?"

Chu An quay đầu lại, gật đầu.

Dì Khương nghĩ cách diễn đạt, vẫn là mở lời nói: "Ngoài biệt thự Gia Ninh, con còn có nơi nào khác để đi sao?"

Dì Khương rất thích cô gái nhỏ này nên lúc này mới sẵn lòng thuyết phục cô. Hoàn cảnh gia đình của Chu An dì ấy cũng biết, bà nội sống ở quê phía Nam, sống dựa vào tiền lương hưu. Hơn nữa Chu An vẫn luôn không dám trở về.

Cô ăn ở tại biệt thự Gia Ninh đều dùng tiền của Phó Minh Sâm, cô gái bình thường nào có được có phúc như cô.

Rời khỏi nơi này, làm sao cô có thể sống một sống tốt như vậy nữa.

“Mặc dù sẽ rất khó khăn, nhưng con không thể, cũng không nên ở lại đây nữa. Vì con, cũng là vì Phó tiên sinh.” Chu An nói xong thì mở ngăn kéo, lần mò từng giấy tờ tuỳ thân của mình. Mỗi giấy tờ tuỳ thân của cô đều dùng bao có chữ cho người khiếm thị, để tiện cho cô sử dụng.

“Con à, Phó tiên sinh đã nói là cậu ấy không có thay lòng.” Dì Khương bước đến bên cạnh cô, lời nói sâu xa trầm giọng thuyết phục: “Cả đời Dì Khương làm việc cho nhiều gia đình giàu có, có kiểu cậu ấm nhà giàu nào mà chưa thấy qua, Phó tiên sinh thực sự là người tốt, hơn nữa cũng rất say đắm con. Dì biết lòng tự trọng của con lớn, nhưng con cũng phải suy xét hoàn cảnh của bản thân mình chứ. Con không nhìn được là không tìm được công việc, thêm nữa không có Phó tiên sinh hỗ trợ về tài chính, con cũng không thể đi học, không thể mua thuốc, thì con sống thế nào được?"

Vậy thì không uống thuốc, không đi học. Chu An nghĩ, không đến mức cô không thể sống nổi.

Dì Khương nhìn thấy Chu An dừng động tác, tưởng cô bị thuyết phục, nói tiếp: "Phó tiên sinh cũng đã nói rồi cô Tần kia sẽ không tìm được con. Con cứ xem như không biết cô ấy, tạm thời chịu uất ức một chút, đợi sau khi Phó tiên sinh giải quyết xong mọi chuyện chúng ta lại có thể sống như trước đây rồi."

Chu An biết dì Khương là đang thật tâm thật ý nghĩ cho cô, nhưng cô không hề đồng ý với lời của dì Khương.

Cô hơi mệt rồi, cũng không muốn tiếp tục nghe.

Cô quay lại, giả vờ như nghe lời, cong môi cười nói: "Vâng, con sẽ cân nhắc một đêm.”

“Được, vậy con hãy nghĩ về cuộc sống tốt đẹp mà Phó tiên sinh cho con, nghĩ đến cái tốt của cậu ấy nhiều hơn." Dì Khương cười một cách chân thành, mở cửa nói: “Dì không làm phiền con nữa, buổi tối có việc gì thì gọi dì.”

Bên ngoài phòng ngủ của Chu An, sau khi Phó Minh Sâm tắm xong đang đi đi lại lại.

Nhìn thấy Dì Khương đi ra với nụ cười trên mặt, anh ta lo lắng hỏi: "Cô ấy nói gì?"

“An An thả lỏng rồi.” Dì Khương cau mày nói: “Cho cô ấy một đêm đi, cô ấy sẽ nghĩ thông suốt.”

Sau khi có được câu trả lời của dì Khương, Phó Minh Sâm đã bình tĩnh lại một chút. Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ của Chu An đang đóng chặt, cũng quay về phòng.

Anh ta cũng cảm thấy Chu An nói muốn rời xa anh ta có lẽ chỉ là lời tức giận. Một năm nay Chu An ở bên cạnh anh ta chắc hẳn đã quen với cuộc sống trong nhà có người giúp việc chăm sóc, bên ngoài có tài xế đưa đón, cuộc sống khổ cực bên ngoài cô không chịu nổi.

——

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Phó Minh Sâm đã dậy rồi.

Anh ta vẫn luôn đợi ở phòng khách, không ăn sáng trước, cũng không để người giúp việc đánh thức Chu An dậy.

Tối hôm qua Chu An bị anh ta làm cho hoảng sợ, nên để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hơn tám giờ, Phó Minh Sâm cau mày liếc nhìn thời gian, đã quá giờ ngủ nướng của Chu An.

Dì Khương nhận được sự chấp thuận của anh ta, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Chu An ra, ló đầu vào trong nhìn.

Vừa nhìn liền khiến dì Khương sững sờ.

Chăn được gấp gọn gàng, trên giường không có ai.

Dì Khương quay lại nhìn Phó Minh Sâm ở phía sau, giọng nói yếu ớt như không thể tin được: "Phó tiên sinh, An An cô ấy, không thấy cô ấy nữa."

Thái dương của Phó Minh Sâm nảy lên dữ dội, anh ta lao vào phòng của Chu An ngay lập tức. Trong phòng ngủ không có ai, phòng tắm cũng không có, phòng thay đồ cũng không thấy bóng dáng Chu An.

Vẻ mặt dì Khương nghiêm trọng mở tủ và giá sách của Chu An. Đây là nơi những món quà, đồ trang sức quý giá mà Phó Minh Sâm mang về cho cô mỗi lần đi công tác được đặt ngay ngắn, rực rỡ đủ loại. Phòng để đồ lộng lẫy với vô số quần áo đẹp đẽ, gần như đều được treo nguyên vẹn không xê dịch.

Dì Khương nhìn Phó Minh Sâm, lúng ta lúng túng nói: “An An chỉ mang theo giấy tờ tuỳ thân, điện thoại và một bộ quần áo cũ trước đây của cô ấy.”

Những thứ còn lại đều bỏ lại biệt thự Gia Ninh.

Đây là lời từ biệt dứt khoát của cô.