Mắt Mù

Chương 15



Sau khi ăn tối với Phó Minh Sâm, Tần Duyệt Nhan càng quyết tâm với suy nghĩ phải giúp anh ta hợp tác với tập đoàn Thẩm Thị.

Cô ta được Phó Minh Sâm đưa về nhà, chỉ mấy phút sau lại hùng hùng hổ hổ đi tìm Thẩm Chu An. Lúc này Thẩm Chu An không có ở công ty, Tần Khanh Vận khuyên can mãi mới đưa được về nhà cũ khám sức khoẻ toàn diện, bác sĩ gia đình đi cùng.

Trong phòng khách rộng lớn, Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận ngồi ở chỗ chính giữa, bác sĩ gia đình ngồi ở ghế cho khách phía dưới, còn Thẩm Chu An lại dựa vào tường như một kẻ lười biếng, hai chân dài duỗi trên mặt đất, mí mắt mỏng khẽ mở.

Tần Khanh Vận đưa bản báo cáo đã xem xong cho Thẩm Như Phong, ông ấy đeo kính vào, đọc bản báo cáo một cách nghiêm túc.

Bác sĩ gia đình: "Sức khoẻ của thiếu gia mấy năm gần đây càng ngày càng tốt, các chỉ số đều đạt tiêu chuẩn, hai vị không cần quá lo lắng."

Thẩm Chu An nhướng mi nhìn Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận, phụ hoạ nói: "Ba mẹ có thể yên tâm được rồi, bác sĩ đã nói là con rất khoẻ mạnh."

Tần Khanh Vận biết, con trai mình rất chú trọng rèn luyện thân thể, thể lực có thể còn tốt hơn vận động viên trong viện thể thao. Tuy nhiên, thể chất yếu ớt của Thẩm Chu An khi còn nhỏ luôn là cái bóng tâm lý đối với Tần Khanh Vận, bà ấy vẫn luôn nói: "Hai tháng một lần nhất định phải kiểm tra sức khoẻ một lần."

Bà ấy thấp giọng lẩm bẩm: "Đêm nay mẹ mà không bắt con về, đợi con ra nước ngoài rồi thì mẹ biết tìm con ở đâu."

Thẩm Chu An nhìn bà ấy một cái, không nói nhiều với bà ấy, ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi."

Thẩm Như Phong để báo cáo xuống, nâng kính lên, hỏi anh ấy: "Lần này muốn đi bao lâu?"

Thẩm Chu An: "Không biết nữa, con sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể."

Mấy ngày trước bạn của anh ấy đã giúp anh ấy tìm một chuyên gia nước ngoài có khả năng chữa mắt cho Chu An, ở nước Đức. Anh ấy đích thân gọi điện nhờ ông ấy giúp khám và điều trị, khi bác sĩ đó nhận được trường hợp của Chu An, thái độ của ông ấy đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thậm chí còn không thèm nói chuyện với anh ấy.

Vô duyên vô cớ.

Mặc dù bị đóng cửa không tiếp, nhưng Thẩm Chu An không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc.

Có thể là hẹn qua điện thoại không đủ thành ý, anh ấy phải đích thân đi Đức mời ông ấy.

Tần Khanh Vận cố gắng hết sức muốn giữ Thẩm Chu An ở lại nhà cũ một đêm, nhưng Thẩm Chu An nói phải quay về sắp xếp hành lý.

Khi hai vị trưởng bối tiễn Thẩm Chu An tới cửa nhà cũ, Tần Khanh Vận miễn cưỡng tạm biệt, đồng thời âm thầm chọc cánh tay Thẩm Như Phong. Hai vợ chồng già hiểu ngầm nhìn nhau, Thẩm Như Phong hỏi Thẩm Chu An: "Vậy cô gái mà con giúp lần này chính là cô bé năm đó sao?"

Thẩm Chu An mở cửa, dừng một chút, quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận quan tâm anh ấy nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách không để anh ấy chống đối, họ sẽ không cho người lén theo dõi cuộc sống riêng của anh ấy. Nhưng anh ấy cũng không cố ý né tránh họ, chuyện tìm bác sĩ nhãn khoa lần này vẫn là dùng đến mối quan hệ sâu rộng của ông Thẩm mới có thể tìm được.

Thẩm Chu An gật đầu, ngầm thừa nhận.

Mắt Tần Khanh Vận bỗng chốc sáng lên: "Vậy thì khi nào con đưa cô gái đó trở về gặp chúng ta, mấy năm nay mẹ đã chuẩn bị rất nhiều quà cho cô ấy."

Thẩm Như Phong cũng cảm động. Cô bé đã cứu con trai họ một mạng muốn gì ông ấy đều sẽ đồng ý.

“Bây giờ vẫn chưa đến lúc.” Thẩm Chu An giải thích mấy câu: “Vấn đề có chút phức tạp, tạm thời hai người không cần ra mặt.”

Thẩm Chu An trở về biệt thự nhỏ của mình, thu dọn hành lý đơn giản, chưa đến mười phút sau đã bảo tài xế đưa tới sân bay. Anh ấy đã đặt chuyến bay sớm nhất, cất cánh lúc nửa đêm, đến Đức vừa hay là ban ngày.

Thẩm Chu An vừa đi, Tần Duyệt Nhan liền đến nhà cũ nhà họ Thẩm, cô ta phiền muộn hỏi Tần Khanh Vận: "Bác gái, anh họ đâu ạ? Không phải nói là anh ấy về nhà rồi sao."

Tần Khanh Vận vẫn không ngừng chìm trong tâm trạng miễn cưỡng chia xa: “Nó chỉ ở một lúc, khoảng thời gian này sẽ ở nước ngoài."

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Duyệt Nhan, bà ấy hỏi: "Đúng rồi, muộn như vậy rồi cháu đến đây có việc gì sao?"

Tần Duyệt Nhan cũng không ngại ngùng, quan hệ giữa cô ta và Tần Khanh Vận vẫn luôn rất tốt, chỉ hơi làm nũng thì bác trai bác gái đều sẽ đáp ứng cô ta.

Tần Duyệt Nhan cười nói: "Còn không phải là nghỉ đông sao, thời gian hai tháng có hơi dài, cháu muốn đến công ty rèn luyện một chút, vừa hay công việc kinh doanh của anh họ là cái cháu có hứng thú, nên muốn đến làm việc dưới quyền anh ấy một thời gian."

Sau khi Thẩm Chu An về nước việc đầu tiên về tay là Đường Tống, một thương hiệu nước hoa cao cấp dưới trướng Thẩm Thị, mấy chục năm về trước đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong giới nước hoa, trong bộ sưu tập nước hoa của các quý cô trong và ngoài nước nhất định phải có một chai nước hoa Đường Tống. Những năm gần đây, trào lưu thời thượng khôi phục, tình hình phát triển của Đường Tống trên thị trường quốc tế càng trở nên mạnh mẽ.

Tần Duyệt Nhan quan tâm cũng phải.

Tần Duyệt Nhan có chí cầu tiến, đương nhiên Tần Khanh Vận và Thẩm Như Phong khích lệ. Tần Duyệt Nhan không phải đứa nhỏ cậy có địa vị mà bắt nạt người khác, sẽ không bởi vì có người thân mà làm ra chuyện gì, họ rất yên tâm.

"Để bác nói với trợ lý một tiếng, sắp xếp vị trí thực tập cho cháu."

Tần Duyệt Nhan cười vui vẻ: "Vâng ạ! Cảm ơn hai bác!"

——

Hai giờ sáng, khi cả biệt thự Gia Ninh đang chìm vào giấc ngủ say, Chu An vén chăn ra. Cô chỉ đơn giản là thu dọn một bộ quần áo cũ, mang theo giấy tờ tùy thân và điện thoại di động, chống gậy cho người khiếm thị bước ra khỏi phòng ngủ.

Khi bảo vệ ở lối vào biệt thự đang thay ca, cô nhân cơ hội đi ra ngoài.

Ban đêm gió rất lớn, quần áo cô mặc trên người lại rất mỏng, nhưng cô không hề có suy nghĩ quay lại.

Đi đâu đây...Cô phải đi đâu bây giờ…

Cô đi không mục đích trên đường, định thần lại thì phát hiện mình đang đi trên con đường đi bộ ven sông nơi cô thường đi. Không nhìn thấy gì rất dễ bị lạc, nhưng Chu An đã sớm học được khả năng dò đường trong bóng tối rồi.

Đi về phía trước thêm trăm mét nữa chính là nhà của Thẩm tiên sinh.

Chu An ở trước cửa biệt thự của Thẩm Chu An, đứng một hồi rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Mặc dù cô và Thẩm tiên sinh là bạn bè, nhưng cũng chưa đến mức có thể cho cô ở lại một đêm. Hơn nữa, cô hầu như không biết gì về Thẩm Chu An, cô vẫn là không nên làm phiền anh ấy.

Chu An rẽ qua hai con phố, bước vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở góc phố, chính là cửa hàng cô đã mua kẹo bạc hà cách đây vài ngày. Người bán hàng nhớ đến cô gái mù khí chất thần tiên nhẹ nhàng này, mang cho cô một cốc nước nóng.

Bên ngoài lạnh quá, Chu An đến cửa hàng dùng ké điều hòa. Không mua gì mà cứ hưởng sự phục vụ khiến cô có chút ngại ngùng, sau khi ngồi hơn nửa tiếng thì cô mua một quả trứng ngâm trà. Một tệ năm một quả, có lẽ là đồ ăn rẻ nhất và nóng hổi nhất trong tiệm.

Ở cửa hàng tiện lợi đến sáu giờ ba mươi phút sáng, chuyến xe buýt sớm nhất của thành phố bắt đầu chạy rồi. Chu An đi đến trạm xe buýt, lên chiếc đến trường đại học của Trương Phụng Khiết.

Chu An do dự một hồi trước cổng trường của Trương Phụng Khiết, sau đó gọi cho chị ấy: "Chị Phụng Khiết, chị có ở trường không? Em…"

Trong điện thoại truyền đến tiếng mặc quần áo và thu dọn đồ đạc, tốc độ nói của Trương Phụng Khiết rất nhanh, chị ấy ngắt lời Chu An: "An An hả, chị dậy muộn, phải nhanh chóng đi học rồi, lát nữa gọi cho em nhé. Chết rồi chết rồi, không kịp tám giờ sáng rồi…"

Chu An liếm môi, không nói câu nào dư thừa nữa: "Vâng, chị đi học đi ạ."

Cúp điện thoại, cô ngơ ngác cầm điện thoại trước cổng trường đông đúc.

Cô đã làm một con chim sẻ trong lồng không lo ăn không lo mặc quá lâu rồi, quên mất những người xung quanh phần lớn cuộc sống của họ đầy đủ và bình thường. Trương Phụng Khiết vừa phải đi học vừa phải đi làm, cô không thể gây thêm phiền phức cho chị ấy.

Thủ đô lớn như vậy cô cũng chỉ quen biết có vài người, hiện tại cô thật sự không còn chỗ nào để đi.

Trong lòng Chu An trỗi dậy khát vọng về quê hương một cách mãnh liệt.

Ngôi nhà nhỏ ở phía Nam ấy là bến đỗ cuối cùng của cô, bà nội sẽ luôn bao dung và yêu thương cô. Lúc cùng đường bí lối thì đừng sợ mất mặt, hãy trở về nhà.

Chu An lên xe buýt đến nhà ga.

Mười giờ trưa, cô ngồi trong phòng chờ ồn ào của ga tàu, trên tay cầm tấm vé tàu trở về nhà. Khi rời khỏi biệt thự Gia Ninh, cô đã huỷ liên kết thẻ của Phó Minh Sâm. Tiền lẻ trong túi còn lại sau khi mua xong một tấm vé tàu hoả chậm rẻ nhất, còn dư lại mười mấy tệ, gắng gượng có thể chống đỡ đến khi cô về nhà.

Tàu hoả chậm đến trạm, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên nhà ga tốt bụng, Chu An đi vào lối đi đặc biệt, ngồi lên tàu.

Dù là ngày thường nhưng chuyến tàu chậm vẫn đầy ắp hành khách. Những người bán hàng ăn vặt và đồ uống đến rồi đi, tiếng đánh bài, tiếng khóc của trẻ nhỏ liên miên không ngừng.

Chu An luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng.

Bởi vì cô không nhìn thấy, nên lúc ở một mình càng phải cảnh giác hơn với các nguy hiểm.

Lúc này đến giờ ăn cơm, không ít người đã mua mì và đang ăn. Bác gái bên cạnh Chu An gọi một suất cơm gà xé, mùi canh gà thơm phức kích thích vị giác của Chu An.

Từ tối hôm qua đến giờ Chu An mới chỉ ăn một quả trứng ngâm trà, cho dù dạ dày có nhỏ thế nào cũng đói rồi, nhưng cô không có tiền dư để mua cơm, mua nước.

Chu An nhắm mắt, nằm nghiêng trên ghế, cố gắng không để ý đến cám dỗ của đồ ăn khắp nơi.

“Cô bé cháu đi Nam Thành à,” Bác gái nhìn thấy tấm vé trong tay Chu An, rảnh rỗi không có việc gì nói chuyện với cô: "Vậy còn rất xa đó, phải mười mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. May mà thanh niên các cháu sức khoẻ tốt, ngồi một đêm còn chịu được. Nhưng tiết kiệm tiền thì cũng đừng tiết kiệm như vậy, sau này mua vé nằm đi, sinh viên các cháu không phải mua vé tàu được giảm giá rất nhiều sao.”

Chu An mở mắt ra, quay đầu cười với bác ấy, bình thản nói: "Cháu không phải sinh viên."

Sợ rằng bác ấy sẽ nhận ra mắt mình kỳ lạ, sau khi nói xong cô tiếp tục quay đầu vào trong, dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.

Cuộc hành trình này chắc chắn sẽ rất khó khăn.

——

Biệt thự Gia Ninh đã náo loạn từ sáng.

Sau khi biết Chu An đã “bỏ nhà ra đi”, những người giúp việc đều thấp thỏm lo âu không dám nói chuyện.

Phó Minh Sâm ở trong phòng của Chu An suy sụp tinh thần mười mấy phút, chấp nhận quyết tâm rời bỏ anh ta của Chu An, đương nhiên anh ta không thể chấp nhận cách Chu An rời xa anh ta.

Chu An không thể rời xa anh ta.

Anh gửi tin nhắn, gọi điện cho Chu An, nhưng Chu An liên tục từ chối trả lời.

Phó Minh Sâm đã xem camera của biệt thư Gia Ninh lúc đó, biết rằng Chu An đã rời nhà lúc hơn hai giờ sáng. Trong cơn thịnh nộ, anh ta đã sa thải bốn nhân viên bảo vệ canh giữ cổng.

Khi Phó Minh Sâm ở biệt thự Gia Ninh trước giờ đều mang dáng vẻ nho nhã trước mặt mọi người, nên cơn thịnh nộ của anh ta khiến mọi người sợ hãi.

Anh ta ngắt cuộc điện thoại từ trợ lý hỏi anh ta khi nào đi làm, liên lạc với Trương Phụng Khiết.

Người có quan hệ thân thiết với Chu An ở thủ đô, anh ta chỉ có thể nghĩ tới Trương Phụng Khiết.

Trương Phụng Khiết đang ở trong lớp, bị cuộc điện thoại của Phó Minh Sâm làm cho choáng váng, mơ hồ nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lấy cớ đau bụng trốn ra ngoài giữa giờ học.

"An An sao?" Từ trong điện thoại Trương Phụng Khiết có thể nghe ra giọng điệu kìm nén sự tức giận của Phó Minh Sâm, cẩn thận nói: “Lúc sáng gần tám giờ em ấy có gọi cho tôi… Nhưng không nói gì cả…”

“Cái gì!” Trương Phụng Khiết sửng sốt: “Em ấy bỏ nhà ra đi rồi?”

"Tút tút tút——" Phó Minh Sâm cúp điện thoại.

Trương Phụng Khiết cố gắng gọi cho Chu An, trả lời chỉ có âm thanh tín hiệu máy bận.

Phó Minh Sâm nhớ anh ta đã cài đặt một thiết bị theo dõi vị trí trên điện thoại di động của Chu An, khi đó cài đặt là để tránh cho Chu An bị lạc ra bên ngoài. Anh ta mang theo chút hy vọng may mắn mở ra, nhưng nhìn thấy tung tích của Chu An dừng lại ở cổng trường đại học A.

Sau đó, hành tung đã bị ngắt rồi.

Chu An cố ý tắt máy.

Để anh ta không thể tìm được cô.

Rốt cuộc là cô ấy đi đâu?

Trong thời đại công nghệ thông tin tiên tiến như hiện nay muốn tìm được một người không phải là không có cách nào. Nhưng nếu anh ta dùng những cách đó, chắc chắn sẽ đánh động đến ông cụ. Anh ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng không dám gióng trống khua chiêng tìm người.

Phó Minh Sâm bảo những người giúp việc trong biệt thự giải tán, anh ta bước vào phòng ngủ của Chu An. Nằm trên giường Chu An, mở mắt nhìn trần nhà, điện thoại trong tay vẫn luôn mở.

Cô nhất định phải ăn phải ngủ, lúc tiêu tiền nhất định sẽ dùng đến thẻ của anh ta. Đến lúc đó tin nhắn trả phí được gửi cho anh ta, anh ta có thể dựa vào định vị để tìm cô.

Nhưng lỡ như Chu An không chịu tiêu tiền của anh ta thì sao? Nhà cô cũng chẳng cần nữa, còn có thể dùng tiền của anh ta sao?

Trong lòng luôn có một giọng nói nói với anh ta như vậy.

Phó Minh Sâm nhắm chặt mắt, hai tay che tai lại.

——

Chu An đã chịu đói suốt mười bảy tiếng đồng hồ.

Khi bước xuống khỏi tàu chậm, cô không thể chống đỡ đôi chân đang mềm cả ra, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Ánh sáng ló dạng, những người bán hàng rong trong trấn nhỏ cũng bắt đầu lên đường, giọng địa phương miền Nam thân thuộc làm trong lòng Chu An sinh ra động lực tiến về phía trước. Rất nhanh là sẽ về đến nhà rồi, rất nhanh thôi.

Cô hỏi đường cô chủ hàng đồ ăn sáng, rồi lại lên xe buýt về quê hương.

Chiếc xe buýt đi hơn hai tiếng trên con đường quê quanh co lắc lư, cô mới về đến thôn Lê Hoa.

Mùi hương của ruộng đồng… thật quen thuộc.

Lối vào thôn chắc là tiệm tạp hoá nhỏ của ông nội Vương.

Cô từng nghe bà nội nói, năm nay thôn Lê Hoa trở thành một thôn tiêu biểu về xoá đói giảm nghèo, trong thôn đã xây dựng rất nhiều toà nhà và đường xá mới. Bây giờ cô không biết phải đi về như thế nào.

“Ông nội Vương!” Chu An theo trí nhớ gõ cửa tiệm nhỏ.

Một ông cụ đã ngoài bảy mươi từ trong nhà khom người đi ra, nhìn thấy Chu An, sau khi ông đeo kính viễn thị lên nhìn vài giây, kích động nói: "Tiểu Chu An!"

“Là con, ông nội.” Chu An khóe mắt ướt át.

“Đi đi đi, đi cùng với ông.” Ông nội Vương sau khi nhận ra cô lập tức kéo tay cô, vội vàng nói: “Không thấy bà nội cháu đâu rồi! Cả thôn đều đang tìm bà ấy!”

Chu An đầu óc vang lên tiếng ầm ầm, bị tin tức làm cho đầu óc trống rỗng.

Chu An lo lắng hỏi: "Sao lại không thấy nữa chứ..."

"Cụ thể ông cũng không rõ, dường như già lú lẫn nghiêm trọng rồi, cảnh sát ở nhà cháu, cháu về nhà trước…”

Nói xong, Chu An dẫm phải một bậc đá, ngã mạnh xuống đất.

“Tiểu Chu An?” Ông nội Vương khom người hỏi.

Trên mặt Chu An đều là nước mắt, bất lực khóc nói: “Ông nội, mắt con không nhìn được… không nhìn được gì cả…”

Chu An vừa bước thấp bước cao về đến nhà, hàng xóm xung quanh đều thương tiếc cho cảnh ngộ của cô và bà nội.

“Đáng thương quá, người già thì đi mất, người trẻ thì mù rồi.”

“Hai người đáng thương như vậy làm sao đây, ngày tháng sau này còn dài lắm.”

Cảnh sát: “Bà em có lẽ là đi lạc ở chợ phiên hai ngày trước, hàng xóm nói hai ngày rồi không thấy bà ấy rồi. Tối qua tôi và đồng nghiệp nhận được báo án liên tục gọi điện thoại cho em, nhưng không có ai bắt máy…”

Chu An ngồi xổm trên mặt đất, những giọng nói bên tai lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ. Con ngươi của cô đờ đẫn trợn tròn, sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó cầm lấy điện thoại.

Mở điện thoại, gọi điện thoại cho Phó Minh Sâm.

“Phó tiên sinh, không tìm thấy bà nội tôi nữa, cậu có thể giúp tôi tìm không…”

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy người bên kia nói: “Có thể, chỉ cần em quay về.”