Mắt Mù

Chương 30



Paris không chỉ nổi tiếng trên toàn cầu về nước hoa, mà ngành công nghiệp thời trang của nơi đây cũng phát triển không phải ở mức tầm thường. Bốn tuần lễ thời trang lớn toàn cầu Paris đã chiếm một chỗ, rất nhiều nhà thiết kế, người mua, người mẫu có mơ mộng về thời trang đều tới thành phố này để theo đuổi ước mơ.

Chu An đặt mục tiêu kiếm việc làm thêm cách kí túc xá trong bán kính năm dặm, cô dựa theo chỉ đường đi tới trung tâm thương mại tiếp theo. Đi qua một con đường toàn những người nổi tiếng trên mạng và những tín đồ thời trang, Chu An nhìn kỹ các cửa hàng xung quanh.

Đều là cửa hàng quần áo hàng hiệu, quần áo treo trên cửa sổ có thể bằng học phí một năm của Chu An.

Chu An cẩn thận tránh ánh mắt của mấy người nổi tiếng, đi dọc theo mặt tiền của cửa hàng. Khi đi qua một cửa hàng bán đồ nữ với phong cách vô cùng đặc biệt, cô không khỏi bị thu hút bởi những chiếc sườn xám vô cùng đa dạng bên trong cửa hàng.

Nhà thiết kế sườn xám Trung Quốc lại có thể mở một cửa hàng lớn như vậy trên đầu một con phố tại Paris, quả thật khiến người ta khâm phục, Chu An đi chậm lại.

Sau đó, cô nhìn thấy tấm biển quảng cáo mạ vàng bằng tiếng trung được treo trên tường.

Chỉ có tiếng trung.

Hai mắt Chu An sáng lên, xem ra khả năng tuyển dụng người Trung Quốc là rất lớn.

Chu An cẩn thận tháo tấm thẻ, đi vào cửa hàng.

Đập vào mắt là trang trí màu gỗ trầm theo phong cách non nước, có đèn lồng màu xanh nhạt với cành trúc, cùng với trang sức hoa mộc lan trắng. Móc treo sườn xám đều là gỗ đặc kiểu cũ màu sẫm chạm nổi, có đủ loại sườn xám với đủ các phong cách.

Trong cửa hàng có bảy tám vị khách đang lặng lẽ chọn đồ, còn có ba nhân viên với gương mặt đậm chất Trung Hoa mặc sườn xám đang nhỏ giọng giới thiệu quần áo cho khách hàng.

Bầu không khí khác hoàn tới với đường phố náo nhiệt bên ngoài.

Chu An đứng ở một góc, đợi một chị nhân viên đưa khách vào phòng thử đồ đi ra, mới đi qua đó hỏi tấm biển tuyển dụng bên ngoài còn hiệu lực không.

Chị nhân viên nhìn thấy khuôn mặt của Chu An, ngạc nhiên một hồi, cô ấy cười dịu dàng nói: “Muốn làm nhân viên bán hàng bán thời gian à?”

Chu An vâng một tiếng.

Nhân viên hỏi thăm một chút về tình hình hiện tại của Chu An. Sau khi biết được Chu An học đại học gần đây, nhà trọ cũng thuê rất gần đây, cô mới hàng lòng gật đầu, “Theo tôi qua đây, tôi giúp em mời chủ tiệm ra.”

Nhân viên đưa Chu An lên tầng. Chu An đi vào mới phát hiện bên trong có cầu thang xoắn ốc, trên tầng hai như một cõi riêng biệt vậy.

Phong cách sườn xám ở tầng một tươi sáng hơn, mà trên tầng hai lại đem lại cảm giác như phim cổ trang Thượng Hải xưa cũ, với nền sâu và dày hơn.

Nhân viên bảo Chu An có thể thoải mái tham quan tầng hai, còn cô ấy đi thẳng vào phòng trong cùng, đẩy cửa đi vào.

Khoảng mười phút sau, một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt bước ra, chị nhân viên đi theo sau. Người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, đeo kính gọng bạc, vest theo phong cách kiểu Hoa, hai tay đút túi quần, bộ dáng nho nhã. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

“Chào cô.” Người đàn ông chào Chu An trước: “Tôi là nhà thiết kế kiêm chủ tiệm nơi đây, họ Lộ tên Đình Vân. Cô muốn tới tiệm làm thêm đúng không?”

Anh ta mang lại cho người ta cảm giác rất khiêm tốn, Chu An thoải mái gật đầu. “Tôi tên Chu An.”

Sau khi Lộ Đình Vân gật đầu, ánh mắt không che giấu nhìn từ đầu tới chân Chu An, anh ta làm một động tác mời: “Mời xoay người.”

Chu An bước chân làm theo.

Cô gái trước mặt có vóc dáng trung bình, nước da trắng trẻo xinh đẹp, chân dài eo thon, dáng người đầy đặn vừa phải. Chị nhân viên nhìn thấy vẻ mặt giống như nhìn thấy bảo bối của chủ tiệm, mím môi cười.

Theo như mắt nhìn của cô ấy, Chu An này không tồi, không chỉ có dung mạo nổi bật, càng khó gặp hơn là khí chất tươi sáng trong đó có nét dịu dàng ít nói. Bảo bối tốt như vậy, sao chủ tiệm có thể bỏ qua được?

Lộ Đinh Vân liếc rãnh lưng uyển chuyển dịu dàng của cô, cười nói: “Được rồi, mời xoay người lại.”

Chu An xoay người, lo lắng chờ đợi những câu hỏi.

Lộ Đinh Vân nhìn vào mắt cô, hỏi: “Khi nào có thể tới làm được? Tôi bảo Tiểu Ngư xếp ca cho cô.”

Tiểu Ngư chính là chị gái nhân viên dẫn cô lên đây.

“A?” Chu An có chút sững sờ, sau khi phản ứng lại thì hình như Lộ Đình Vân đã nhận cô rồi, cô vội vàng nói: “Tôi mới học tiếng Pháp được một tháng, có chút kém.”

Lục Đinh Vân cười: “Không quan trọng.”

Tiểu Ngư vui vẻ phụ họa: “Cô mặc sườn xám do thầy Lộ thiết kế, đứng trong tiệm đã là chiêu bài sống rồi, việc còn lại cứ để chúng tôi lo.”

Họ đã sảng khoái như vậy, thì Chu An cũng không bận tâm nữa, lập tức nói: “Trước mắt có thể xác định được cả ngày thứ bảy, chủ nhật và chiều thứ tư.”

“Được, vậy thì tới vào những lúc này đi.” Lộ Đinh Vân tỏ ý để Tiểu Ngư ghi lại: “Lương mỗi giờ là 25 euro, có 5% hoa hồng nếu bán được hàng.”

Hai năm euro, còn cao hơn làm thêm ở LAMEILA năm euro.

Chu An cảm thấy cô bị thần may mắn bắn trúng rồi, hạnh phúc tới mức có chúng ngây ngất.

“Tiếp theo có bận việc gì không?” Lộ Đình Vân quay lại văn phòng lấy một phần tư liệu đưa cho Chu An: “Đây là hợp đồng, cô mang về xem, nếu không có câu hỏi nào thì lần sau tới tìm tôi để ký tên, nếu buổi chiều rảnh, cô có thể tham gia đào tạo trước.”

Chu An cầm lấy, “Có thời gian ạ.”

“Tốt lắm.” Lộ Đình Vân nói xong, nhìn lướt qua sườn xám treo trên tầng hai một lát, lập tức đi tới một giá treo, lấy ra một bộ sườn xám màu xanh nhạt đưa cho Chu An: “Đồng phục của em đây, em có thể chọn thêm hai bộ nữa, sau này từ từ chọn, em thử bộ này trước xem.”

Chu An cầm lấy, Tiểu Ngư dẫn cô tới phòng thay đồ.

Chu An thay đồ, Tiểu Ngư đứng bên ngoài tiếp chuyện với cô.

Tiểu Ngư: “Mặc dù lương giờ của chúng ta thấp, nhưng hoa hồng thì cũng không tồi.”

Như vậy mà còn thấp?

Chu An nghi hoặc mở miệng hỏi: “Chị Tiêu Ngư, vậy hoa hồng có thể được bao nhiêu?”

Tiểu Ngư: “Một bộ ít nhất cũng từ hai nghìn euro trở lên, 5% em tính thử xem được bao nhiêu.”

Ít nhất cũng được một trăm euro.

Chu An hít sâu một hơi. Cô được thần tài ưu ái rồi.

Cô cúi đầu, sờ chất liệu của bộ sườn xám, tơ tằm thượng hạng, cho dù là áo mẫu thì giá tiền như vậy cũng hợp lý. Cô sợ làm nhăn áo, nên khi mặc vô cùng cẩn thận.

Cô sửa sang lại bộ đồ, sau đó từ từ bước ra khỏi phòng thử đồ, tiếng cảm khái của Tiểu Ngư vang lên bên cạnh cô: “Đẹp quá, bộ sườn xám này rất hợp với cô, sườn xám phối với mỹ nhân, tuyệt vời.”

Tiểu Ngư nóng lòng đưa cô tới trước mặt Lộ Đình Vân, khen ngợi một hồi.

Ánh mắt của Lộ Đình Vân trước giờ luôn kiệm lời khen rời khỏi người cô, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Rất đẹp.”

Eo thon đỡ liễu, một nắm tay là bao trọn. Ánh mắt chuyển động, như nước năm tháng.

Phải không.

Chu An nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương. Bộ sườn xám xanh mướt dài tới mắt cá chân, bên trên có nhuộm lá trúc, trông giống như một bức tranh sơn thủy. Đường xẻ tà cao tới mắt cá chân, khi di chuyển càng tôn thêm vẻ đẹp của đôi chân dài, như ẩn như hiện. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Quần áo mà thầy Lộ làm vô cùng đẹp.

Chu An ngước mắt lên hỏi: “Tôi có thể chụp một bức hình không?”

“Được chứ.” Lộ Đình Vân làm động tác cứ tự nhiên.

Chu An quay người sang một bên, chụp ảnh trong gương, chụp với bức ảnh kỉ niệm với chiếc sườn xám xinh đẹp.

Đoạn thời gian tiếp theo, trên tầng hai Chu An đi theo Tiểu Ngư để làm quen với kiểu dáng và phong cách thiết kế sườn xám của thầy Lộ. Thời gian giao ca của Tiểu Ngư tới, Chu An cùng tan làm với cô ấy luôn.

Hai người thay xong bộ đồ thường ngày của mình, Tiểu Ngư đưa Chu An năm mươi euro. Chu An kinh ngạc nhận lấy.

“Vốn dĩ bên tiệm chúng tôi làm thêm thì lương kết toán theo tuần, nhưng người mới tới tiệm chúng tôi đều kết toán lương theo ngày, phòng trường hợp cuộc sống người đó gặp khó khăn.

Cái khiến Chu An kinh ngạc không phải là việc kết toán ngày, cô lúng túng nói: “Hôm nay tôi không làm gì cả mà.”

Tiểu Ngư chọt núm đồng tiền của Chu An: “Em xinh đẹp để bọn chị ngắm đó. Thầy Lộ rất hào phòng, yên tâm nhận lấy đi nè.”

Chu An cất tiền lương ngoài mong muốn đi, trên đường về rẽ vào siêu thị, mua rất nhiều thịt.

Cô quyết định hôm nay sẽ nấu thêm món ăn cho bạn cùng phòng!

Thăm bò để làm mỳ Ý, còn bít tết bò thì chiên trực tiếp, sau đó nấu thêm một nồi khoai tây hầm thịt.

Trước đây cơ hội xuống bếp của cô rất ít, dường như trong người cô cũng có chút năng khiếu nấu ăn. Cô học theo công thức tìm được trên mạng, làm một bàn thức ăn, khiến cho các bạn cùng phòng hết lời khen ngợi.

Chu An nhìn họ người nào người nấy ăn có vẻ rất ngon lành, nghĩ tới sau này tài nấu nướng của cô tiến bộ hơn nữa, nhất định sẽ nấu một bữa cơm cho Thẩm Chu Niên.

Vào giờ ăn tối, bạn cùng phòng của Chu An thích tám nhảm, Chu An cũng tham gia với họ.

Hai bạn học nam bày tỏ chúc mừng khi nghe thấy chuyện Chu An và Laura tìm được công việc. Chủ đề rất tự nhiên chuyển sang tính chất công việc làm thêm giờ của mọi người.

Điều khiến Chu An kinh ngạc hơn cả là thân hình luyện thể hình của Julio lại là tuyển thủ thể thao điện tử, cửa lớn không ra, cửa nhỏ cũng không bước tới, mà nhìn rất lịch lãm như Louis, lại là huấn luyện viên thể hình bán thời gian.

Anh ta cũng không hề ngần ngại kể rằng mục đích làm công việc này chủ yếu là vì muốn hẹn hò với mỹ nữ có thân hình đẹp.

Sau bữa tối, Louis rửa bát xong, mặt mày phơi phới rời khỏi phòng.

Chu An tắm xong trở lại phòng ngủ, cô nhìn thời gian, đã là chín giờ tối rồi, vậy theo thời gian Bắc Kinh thì giờ là bốn giờ sáng.

Chu An cố gắng kiềm chế xúc động muốn gọi cho Thẩm Chu Niên để báo tin mừng, chỉ gửi cho anh một tin nhắn wechat.

Chu An: [Tôi tìm được việc làm thêm rồi!]

Lúc cô đặt điện thoại xuống, cuộc gọi video của Thẩm Chu Niên liền hiển thị.

Chu An ấn trả lời, xin lỗi nói: “Tôi đánh thức anh sao?”

Thẩm Chu Niên nằm trên ghế sofa, khoanh chân, tay trái để sau đầu, tay phải cầm điện thoại, trong mắt ý cười rõ ràng: “Em nhìn bộ dạng tôi giống như đang ngủ sao?”

Chu An cúi đầu gần ống kính, có chút lo âu nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Chu Niên không nói nhiều: “Mất ngủ thôi.”

“Không nói cái này nữa,”Thẩm Chu Niên quay người sang một bên hỏi, “Nói tôi nghe về việc làm thêm của em đi.”

Chu An đem câu chuyện kì lạ chiều nay lần lượt kể cho anh nghe. Giọng nói cô ngọt ngào, trong trẻo mềm mại, thậm chí Thẩm Chu Niên còn nghe thấy ảo giác là cô đang dỗ anh ngủ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Trái tim đập nhanh không theo quy luật gì vì mất ngủ của anh dần bình tĩnh lại.

“Nghe hay đấy.” Thẩm Chu Niên có chút buồn ngủ, mí mắt anh nhướng lên, lười biếng bình luận.

Chu An đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu gửi cho Thẩm Chu Niên một bức ảnh, nói: “À đúng rồi, sườn xám mà thầy Lộ thiết kế thực sự rất đẹp, tôi gửi cho anh xem này.”

“Ừ.” Thẩm Chu Niên mở bức ảnh ra, đôi mắt anh có chút sững sờ, anh cụp mắt che giấu vẻ mặt thâm trầm, bàn tay để sau đầu không được tự nhiên ôm lấy tai phải lộ ra của mình.

Anh nhỏ giọng nói: “Em quả thật rất xinh đẹp.”

Khuôn mặt Chu An có hơi nóng.

Cái gì chứ, rõ ràng cô đang nói quần áo mà.

Trong lúc hai người còn đang ngượng ngùng, đột nhiên từ cánh cửa đối diện truyền tới một giọng nói rất không bình thường. Giọng nữ lần này càng mảnh và quyến rũ hơn, tiếng ân a và tiếng hự, phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo.

Chu An ngừng thở.

Thẩm Chu Niên mẫn cảm phát hiện có điều gì đó không ổn, ngồi dậy hỏi Chu An: “Tiếng gì vậy?”

Chu An từ từ nhắm mắt lại, vứt điện thoại qua một bên, đầu vùi vào trong chăn, vô cùng xấu hổ hàm hồ nói: “Bạn cùng phòng, anh ta cùng bạn gái làm này làm kia.”

Thẩm Chu Niên đột nhiên cau mày.

Đây là bạn cùng phòng kiểu gì chứ!

Nơi Chu An ở sao lại hỗn loạn như vậy??

“An An, nhìn tôi.” Thẩm Chu Niên nghiêm túc nói.

Chu An xấu hổ cầm điện thoại lên, mặt đỏ bừng nhìn camera.

“Cửa phòng khóa oke chưa?” Thẩm Chu Niên hỏi.

“Khóa oke rồi ạ.” Chu An nói xong mới nhận ra Thẩm Chu Niên đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Bạn cùng phòng em chỉ thích con gái ngực lớn chân dài thôi, anh ta sẽ không nhìn tới em đâu.”

Thẩm Chu Niên sâu kín nhìn cô qua camera, không mở mắt mà nói: “Em cũng đâu kém.”

Môi anh động đậy, còn định nói cô đừng mặc áo hai dây trong nhà thuê nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, không có lý do được tước đi quyền ăn mặc tự do của Chu An.

Anh nhìn Chu An: “Chú ý an toàn.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Chu Niên càng không ngủ được.