Mắt Mù

Chương 31



Lần thứ hai đến cửa hàng sườn xám đi làm, vừa hay gặp được Lộ Đình Vân xuống tầng kiểm tra. Chu An mỉm cười gật đầu với anh ta, Lộ Đình Vân bảo cô đi lên tầng một chuyến.

Lộ Đình Vân đưa bộ đồng phục mà Chu An chọn lúc trước cho Chu An: "Tôi đã sửa một chút theo dáng người của cô.”

Chu An mở váy ra nhìn tổng thể, phần eo được thu hẹp lại, vừa vặn hơn so với lúc trước. Cô gật đầu: "Cảm ơn thầy Lộ. Thầy Lộ, vậy tôi đi làm việc đây."

Lộ Đình Vân: "Ừm, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."

Chu An thay quần áo, từ phòng thay đồ của nhân viên ra, tạm thời đi theo những nhân viên toàn thời gian như Tiểu Ngư học hỏi kỹ năng giao tiếp và kiến thức chuyên môn. Sau hai, ba lần, cô đã có thể dựa vào việc quan sát để đoán được size của khách hàng, cũng có thể ứng phó với hầu hết khách hàng.

Bắt đầu đi học tại Viện nước hoa Glasgow khiến cuộc sống của Chu An trở nên vô cùng bận rộn. Giáo viên hướng dẫn của cô là giám khảo đã phỏng vấn cô trước đây, theo cách nói của các anh chị khoá trên thì nổi danh bởi yêu cầu nghiêm khắc. Buổi học đầu tiên một câu thừa thãi cũng không có, trực tiếp bỏ qua phần cảm nghĩ khi khai giảng, giảng bài.

Buổi sáng học lý thuyết, buổi chiều thì ngâm mình trong phòng thí nghiệm tìm hiểu máy móc. Một lớp tổng cộng chỉ có mười hai học sinh, Chu An gần như cứ cách mỗi phút lại đến lượt bị gọi tên phát biểu, vì vậy toàn bộ quá trình phải hết sức tập trung, không dám buông lỏng một khắc nào.

Buổi tối về đến nhà, Chu An và Laura đều mệt đến mức không muốn nấu ăn, hai người lấy chiếc pizza trong tủ lạnh ra cho vào lò nướng, nướng một lúc rồi lấy ra chia nhau ăn.

Phòng của Louis có tiếng lạch cà lạch cạch, Chu An và Laura đang cắn một miếng pizza cùng nhau đi xem có chuyện gì.

Chu An: "Louis, anh đi công tác à?"

Louis đóng vali xong, cười nói: "Tôi sắp chuyển đến chỗ khác ở. Tôi kiếm được món hời lớn, phòng rộng mà giá thuê thấp, mấu chốt là cách âm tốt."

“Ồ, vậy thì thật sự là một chuyện quá tốt.” Laura và Chu An nhìn nhau, nói một cách chân thành.

Tối hôm đó Louis liền chuyển đi.

Cuối cùng Chu An cũng có một đêm không cần dùng nút bịt tai mà vẫn có thể ngủ ngon.

Khu chung cư sinh viên này vị trí đẹp, khó tìm phòng, đoán chừng chẳng đến mấy ngày là có thể cho thuê lại rồi. Chu An hy vọng người thuê mới cũng giống như ba người họ, coi nơi này giống như ký túc xá trong trường học chứ không phải là phòng khách sạn.

Liên tục một tuần, Chu An không thấy có người mới dọn đến.

Thế là một lần tình cờ trong lúc đi ăn cùng nhau, Chu An hỏi Julio về tình hình cho thuê căn phòng đó. Julio là người phụ trách phòng họ, có tin tức gì chủ nhà đều thông báo cho anh ta đầu tiên.

“Căn phòng đó đã được cho thuê rồi.” Julio cắn một miếng bánh mì đen, nuốt xong rồi nói: “Ngày Louis rời đi thì đã được thuê rồi.”

Laura mang cà phê đến cho cả ba người: “Kỳ vậy, tôi và Chu An chưa từng thấy người thuê mới.”

"Tôi cũng vậy." Julio buông tay: "Tôi đã hỏi chủ nhà rốt cuộc khi nào thì bạn mới sẽ đến, chủ nhà bảo chúng ta không cần đợi, cứ để phòng trống là được."

Chu An nhăn mặt vì vị đắng của ly cà phê đen, cắn lát bánh mì ngọt nghe họ nói chuyện.

Thật sự là người kỳ lạ. Nếu như nói người thuê mới có tiền, vậy thì cần gì phải thuê chung với họ, nếu như nói người thuê mới cũng là sinh viên nghèo như họ, vậy sao nỡ để phòng trống không ở, lãng phí tiền phòng.

Nhưng tình hình của người khác cũng không cần tự ý suy đoán như vậy, chăm lo tốt cho cuộc sống của mình trước đã.

Là học trò của giáo viên hướng dẫn nghiêm khắc nhất, lượng bài tập của Chu An nhiều gấp đôi những bạn học khác. Bình thường tiết thực hành kết thúc những bạn học khác rất nhanh liền có thể rời phòng thực hành rồi, nhưng Chu An vẫn phải ở lại thêm một hai tiếng nữa.

Đặc biệt là Chu An còn chọn những môn mà người khác đến kỳ hai, kỳ ba mới học vào luôn học kỳ này, đi học, thi cử, chuẩn bị bài, ôn tập còn đi làm thêm, cô bận đến mức “chân không chạm đất”.

Cuộc sống chỉ có ba điểm trường học, ký túc xá và cửa hàng sườn xám, rất ít có chuyện mới lạ gì xảy ra, tần suất Chu An chủ động liên lạc với Thẩm Chu Niên càng ngày càng thấp.

Đều là những chuyện vặt vãnh, không cần thiết phải làm phiền đến Thẩm Chu Niên.

Mà ở thủ đô, gần đây Thẩm Chu Niên có chút phiền muộn.

Anh thấy Chu An từ một ngày gọi video một lần đến hai ba ngày gửi một tin nhắn wechat, lại đến bây giờ anh chủ động nhắn thì cô mới trả lời tin nhắn, có hơi đứng ngồi không yên.

Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Chu An có thể thở phào. Vừa hay đúng kỳ nghỉ lễ của vùng này, trường cho nghỉ học ba ngày.

Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ăn bữa sáng, trang điểm nhẹ nhàng, bước chân nhàn nhã đi đến cửa hàng sườn xám. Trang điểm là kỹ năng mà nhân viên cửa hàng quần áo bắt buộc phải học, trước đó Laura đã cầm tay dạy cho cô, lại qua Tiểu Ngư điều chỉnh và chỉ dạy, cô đã có thể trang điểm được theo kiểu người đẹp cổ điển.

Ba ngày nghỉ cô dự định dùng hai ngày để làm thêm, một ngày còn lại thì nghỉ ngơi.

Buổi sáng, cô đón tiếp một lão phu nhân người Anh, khi Chu An đưa bà ấy lên tầng để đặt may lễ phục của Lộ Đình Vân, bà ấy hết lời khen ngợi sự phục vụ chu đáo của Chu An trước mặt Lộ Đình Vân.

“Đúng là cô ấy rất ưu tú.” Lộ Đình Vân nở nụ cười nhìn cô, vừa đưa bản thảo cho lão phu nhân vừa nói.

Chu An hơi đỏ mặt khi được khen.

Những người hướng dẫn mua hàng ở đây ai cũng đều rất kiên nhẫn ân cần, chỉ là cô may mắn gặp được một vị khách tốt bụng như vậy, sẵn sàng khen cô trước mặt thầy Lộ.

Tiễn bà lão lên xe đỗ ở cửa, Chu An quay lại cửa hàng, tươi cười chào hỏi mỗi một khách hàng.

Tiểu Ngư đi đến bên cạnh cô, chạm nhẹ vào cánh tay cô, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy khẽ nói: “Thầy Lục ở cửa thang máy tầng hai nhìn cô mấy phút rồi, có phải là anh ấy có hứng thú với cô không?"

Chu An sửng sốt một chút, hơi quay người nhanh chóng nhìn lên tầng, đúng lúc đối diện với ánh mắt Lộ Đình Vân.

Chu An hơi kinh ngạc, nhưng Lộ Đình Vân không hề xấu hổ khi bị bắt gặp, còn khẽ gật đầu.

Chu An cũng gật đầu ra hiệu.

"Thầy Lộ đang quan sát công việc đó," Chu An khẽ đẩy Tiểu Ngư nhiều chuyện ra xa một chút: "Khách đến rồi, tôi đi tiếp.”

“Ơ kìa—” Lời nói của Tiểu Ngư mắc kẹt trong cổ họng.

Cô ấy đã bắt gặp ba lần rồi, thầy Lộ liên tục nhìn chằm chằm cô. Nếu như nói anh ta không hứng thú với Chu An, cô ấy còn lâu mới tin.

Bởi vì là Lễ Quốc Khánh của Pháp, cửa hàng sườn xám bốn giờ chiều đã đóng cửa rồi.

Chu An thay quần áo ở phòng thay đồ nhân viên xong, là xong đồng phục treo vào kệ đồ, cầm túi xách chuẩn bị đi.

"Chu An, đừng đi vội, thầy Lộ mời chúng ta ăn lẩu đó." Cô gái đang ở phòng nghỉ với cô hỏi: “Buổi tối cô không có việc gì thì đi ăn cùng chúng tôi đi, lẩu ở đây đắt lắm đấy.”

Chu An có hơi thèm ăn lẩu, cô nhẹ giọng hỏi: “Tôi là nhân viên bán thời gian cũng có thể đi sao?"

Tiểu Ngư đẩy cửa bước vào, cười nói: "Đi đi, thầy Lộ sẽ không phân biệt đối xử đâu, hơn nữa từ ngày cô đến chúng ta nhận thêm được không ít đơn, người có công lớn sao có thể không đi chứ."

Chu An cười: "Được, tôi đi cùng mọi người."

Tính cả cô, nhân viên bán hàng hôm nay tổng cộng có bảy người. Cộng thêm cả Lộ Đình Vân là tám người, cần hai chiếc xe. Lộ Đình Vân gọi một taxi Uber, ba người ngồi xe của anh ta nữa là vừa đủ.

Vốn dĩ Chu An muốn đến chen trên taxi, nhưng Tiểu Ngư đẩy cô lên ngồi ghế phụ lái xe của Lộ Đình Vân.

Chu An cũng xem như có chút kinh nghiệm sống, lúc này cô hiểu rất rõ sự lúng túng của vị trí này.

Cô khẽ cười chào hỏi thầy Lộ, liền cúi đầu thắt dây an toàn cho mình, ánh mắt tập trung nhìn đường phía trước, thỉnh thoảng nói chuyện với hai cô gái ngồi phía sau.

“Không cần căng thẳng đến thế đâu, tôi lái xe rất vững vàng.” Lộ Đình Vân nhìn cô một cái, mang theo ý cười nói.

“Không có căng thẳng.” Chu An nhỏ giọng nói xong, mím mím môi, sống lưng thẳng tắp khẽ thả lỏng.

Đến nhà hàng lẩu Trung Quốc nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố, Lộ Đình Vân bị nhân viên cửa hàng vây lại đẩy lên đi đầu hàng, Chu An đi chậm lại, chậm rãi rớt lại cuối cùng.

Nhân viên nhà hàng lẩu giữ lại phòng duy nhất còn lại cho họ. Hai chiếc bàn vuông được ghép thành một bàn dài, suy xét đến khẩu vị của mọi người, hai nồi lẩu đều một nửa là lẩu cà chua, một nửa là lẩu bò cay bơ.

Chu An đợi sau khi mọi người vào chỗ, ngồi ở trong góc, cách xa Lộ Đình Vân nhất.

Cô đến ăn chùa một bữa lẩu, không muốn gây ra tai tiếng gì vô lý với ông chủ cả.

Chu An không kén ăn, ăn gì cũng được, vì vậy cô lập tức đưa thực đơn cho người khác gọi.

Dầu ớt ở trong nồi tan chảy, hơi nóng hổi bốc lên vấn vít trên bàn, có mấy cô gái năng động rất biết cách làm không khí sôi nổi lên, cùng với món ăn được đưa lên, không khí trên bàn càng ngày càng náo nhiệt.

Nhưng hầu hết chủ đề đều xoay quanh Lộ Đình Vân, người đàn ông lịch lãm, điển trai, có sự nghiệp có mấy cô gái nào có mặt ở đây không động lòng cơ chứ.

Chu An dành một chút tâm tư nghe họ nói chuyện tránh cho lúc nhắc đến mình không tiếp lời được, thời gian còn lại đều tập trung bỏ đồ vào nồi lẩu, vớt rồi chia đồ ăn.

“Thầy Lộ, thầy có người yêu chưa?” Có cô gái nhiều chuyện cười hỏi Lộ Đình Vân, không biết trong đó hàm chứa biết bao ý tứ thăm dò một cách thật lòng.

Lộ Đình Vân nhướng mắt liếc người đang âm thầm cho đồ ăn trong góc, cười nhẹ nói: "Độc thân."

Lúc này, đồ ăn nóng được nhà bếp làm đưa lên, nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Lộ Đình Vân đặt đồ ăn. Lộ Đình Văn nhìn xe đẩy thức ăn, đứng lên chủ động bê mấy đĩa đồ ăn đặt trên bàn của mình: "Những món còn lại đặt sang bàn kia.”

Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đến bên cạnh Chu An, dọn mấy cái đĩa không trước, rồi đặt những món còn lại lên.

Chu An tinh mắt phát hiện ra bánh nếp đường đỏ.

Cô lập tức gắp một cái, vẫn còn nóng hỏi, bánh nếp vừa mềm vừa dẻo, đường đỏ tan chảy nơi đầu lưỡi, ngọt đến mức trong lòng Chu An phát run.

Tiểu Ngư ngồi bên cạnh cô hỏi: “Chu An cô là người phía Nam hả?”

“Lớn lên ở phía Nam.” Chu An gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Ngư mím môi cười đầy ẩn ý một hồi, nói: "Chúng ta ở bên này chỉ có cô là người phía Nam, trước đây khi chúng tôi đi liên hoan, thầy Lộ chưa từng gọi bánh nếp."

Chu An không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.

Cô đặt đũa xuống, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Lộ Đình Vân, ánh mắt lại rơi vào bánh nếp đường đỏ, đột nhiên không ăn tiếp được nữa.

Cô dùng đũa chung gắp một lá bắp cải bỏ vào bát, chọn một miếng rồi nhai…

Ăn được tương đối rồi, Chu An lau tay, ngồi ngoan ngoãn chờ tan cuộc.

Một cô gái ngồi cùng bàn với Lộ Đình Chu đứng lên nói: “Chúng ta chụp bức ảnh đi, sau khi thành viên mới đến chúng ta còn chưa có ảnh chụp chung đâu."

“Nào nào nào, Chu An qua đây!” Cô ấy vẫy tay với Chu An: “Khuôn mặt xinh đẹp như này không thể đứng ở ngoài được!”

Chu An bị kéo đến bên cạnh Lộ Đình Vân, hương nước hoa nam mùi trà đắng bao trùm, Chu An có chút mất tự nhiên cong khoé miệng, mỉm cười với máy ảnh.

Sau khi chụp ảnh xong cô bước sang bên cạnh một chút. Đợi cô gái chụp ảnh nói không vấn đề cô liền quay lại chỗ ngồi của mình

Bức ảnh được gửi vào nhóm trò chuyện, cô gái kia nói: “Nếu mọi người đăng lên vòng bạn bè thì tự photoshop thêm nhé.”

Chu An nhìn một cái rồi tắt máy, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy mọi người đều đang cúi đầu đăng lên wechat.

Cô đã kết bạn wechat với tất cả đồng nghiệp, nếu như mọi người đều đăng mà mình cô không đăng có vẻ sẽ không hoà hợp lắm.

Chu An mím môi, cũng cúi đầu đăng bức ảnh lên tường wechat, chú thích: Đi ăn/ mặt trời/ mặt trời/ mặt trời.

Chỉ trong một phút đã được các đồng nghiệp nhấn thích, Chu An cũng có qua có lại nhấn thích cho họ.

Khi định thoát ra, trên hình thu nhỏ của vòng bạn bè hiển thị số hai, có hai bình luận mới..

Bình luận đầu tiên là của Lộ Đình Vân: [Lần sau lại đi cùng chúng tôi]

Bình luận thứ hai là của Thẩm Chu Niên: [?]

Dấu chấm hỏi nghĩa là sao?

Chu An không hiểu.

Mối quan hệ của cô với Thẩm Chu Niên luôn rất thẳng thắn, cô mở khung tin nhắn wechat của Thẩm Chu Niên.

Chu An: [Sao lại bình luận một dấu chấm hỏi thế?]

Thẩm Chu Niên: [Chỉ là một chút không thể hiểu được.]

Chu An: [Không hiểu điều gì?]

Thẩm Chu Niên: [Em có thời gian đi ăn với đồng nghiệp, lại không có thời gian nói chuyện với anh Chu Niên sao. Ôi, đã bốn ngày lẻ mười ba giờ em không có chủ động tìm anh rồi đó.]