Mắt Mù

Chương 36



Chu An xin lỗi với bạn bè mà mình quen biết trong buổi tiệc rồi vội vàng xách túi rời đi.

Cô gọi xe, khi từ trên xe đi xuống trước cổng chung cư của Thẩm Chu Niên, bầu trời có hơi âm u. Sau khi nhấn chuông cửa ở bên ngoài của chung cư, Chu An cảm giác được cánh tay đang lộ ra đã dính phải mưa bụi, có hơi lạnh lẽo.

"Không phải em có mật khẩu sao?" Thẩm Chu Niên đi từ trong ra mở cửa nói, ánh mắt rơi vào xương quai xanh và bờ vai trắng nõn của cô, anh dời ánh mắt đi.

Chu An cười cười, thuận theo đó đi vào trong, thay giày ở ngoài thềm cửa: "Chủ nhân ở nhà mà, em không thông báo một tiếng sợ anh không tiện."

"Không có gì không tiện cả." Thẩm Chu Niên nhìn thấy hạt nước mưa trên đỉnh đầu cô thì đi lấy một chiếc khăn màu trắng để lên đầu của cô.

Chu An vừa lau tóc vừa đứng trong phòng khách nhìn: "Nhị Bạch tự kỷ ở đâu rồi?"

Thẩm Chu Niên: "Nó…"

Thẩm Chu Niên vừa mở miệng thì Nhị Bạch đã ngậm cục xương đồ chơi chạy tán loạn từ trong sân vào phòng khách. Nhìn thấy Chu An đến, ngay lập tức cục xương không còn thú vị nữa, nó nhả cục xương ra trên đất rồi chạy đến bên chân của Chu An.

Hai chân trước lay kéo váy của Chu An, cái đuôi màu trắng vây quanh bắp chân của Chu An: "Gâu gâu gâu!"

Bộ dáng hoạt bát như vậy, giống tự kỷ chỗ nào chứ?

Chu An dùng hai tay bảo vệ chiếc slip dress sắp bị Nhị Bạch xé rách, ngước mắt lên nhìn Thẩm Chu Niên.

Một giây sau, Thẩm Chu Niên nhanh nhẹn cởi áo sơ mi màu trắng của mình xuống rồi khoác lên vai của Chu An. Anh ho nhẹ một tiếng, nói một cách không được tự nhiên lắm: "Em đến thì nó vui vẻ rồi." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
2. Ở Lại Bên Anh
3. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
4. Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm
=====================================

"Lúc em chưa đến, nó vẫn luôn ngồi ở góc tường trong sân."

Nhị Bạch nghe thấy, ngẩng đầu lờ mờ nhìn Thẩm Chu Niên.

Chu An cài lại toàn bộ cúc áo sơ mi của Thẩm Chu Niên rồi ngồi xuống xoa xoa đầu Nhị Bạch: "Bé đáng thương."

Thẩm Chu Niên cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu An, tình cờ nhìn cô.

Chu An xoay đầu, có hơi lo lắng nói: "Lúc trước Nhị Bạch chưa từng làm phẫu thuật hạn chế sinh đẻ, chúng ta chọn một thời gian gần nhất đưa nó đi đi."

Thẩm Chu Niên:?

Nhị Bạch trừng to đôi mắt chó, đột nhiên lớn tiếng sủa một cách hung dữ với Thẩm Chu Niên.

"Đừng sợ mà Nhị Bạch." Nhị Bạch đột nhiên cáu kỉnh khiến Chu An mềm giọng lại, cô nhẹ nhàng dịu dàng động viên nhưng lại nói ra những lời khiến Nhị Bạch phát run: "Chỉ là một đợt phẫu thuật nhỏ thôi, đa số chó đực đều phải chịu một lần."

Thẩm Chu Niên không nghe tiếp được, anh giương tay che lại tai của Nhị Bạch: "Nó vẫn còn nhỏ…"

Chu An không tán thành nên lườm anh một cái.

Lúc nhỏ phải làm phẫu thuật hạn chế sinh đẻ mới tốt.

"Cái đó." Thẩm Chu Niên không nhẫn tâm để cho Nhị Bạch vác nồi (1) nữa, thế là anh thay đổi chủ đề một cách gượng gạo: "Buổi tiệc hôm nay của các em có bao nhiêu người đến?"

"Tính cả em là bốn nam bốn nữ." Chu An đứng dậy, nhặt lấy cục xương đồ chơi của Nhị Bạch, chơi đùa với Nhị Bạch. Nhị Bạch không thích thú lắm, chọc thế nào cũng không nhúc nhích.

Thẩm Chu Niên lấy cục xương ném vào trong sân, vỗ vỗ đầu của Nhị Bạch, ngồi xổm xuống thấp giọng nói: "Đi chơi đi, tao sẽ không đưa mày đi hạn chế sinh đẻ thật đâu."

Nhị Bạch nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Chu Niên một cái, sau đó đầu cũng không xoay lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Thẩm Chu Niên đứng dậy đi đến nhà bếp pha một ly trà gừng đưa cho Chu An. Chu An ngồi trên ghế sofa, có hơi bất ngờ việc anh chuẩn bị những thứ này ở trong nhà.

Thẩm Chu Niên ngồi trên sofa đối diện với cô, đột nhiên nghiêng người về phía trước, quét lên xuống mặt của Chu An, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, hỏi: "Có gặp được người con trai nào mà rung động chưa?"

Ánh mắt của anh không kiềm chế được sự áp bức, Chu An có hơi sững sờ, nói: “Không có."

"Vậy lỡ như gặp được người rung động thì sao?" Thẩm Chu Niên từ từ áp sát.

"Không thể nào." Chu An nói chắc như đinh đóng cột.

Thẩm Chu Niên đứng hình một giây, nhẹ giọng nói: "Tại sao?"

Chu An ý thức được nên giải thích: "Bây giờ em không có tâm tư giải quyết mối quan hệ nam nữ."

Mối quan hệ tình cảm cuối cùng và duy nhất vào khoảng thời gian trước khiến cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trưởng thành nhanh chóng đi làm và chắp thêm sức mạnh cho mình càng sớm càng tốt.

Thẩm Chu Niên nhìn cô một cách sâu xa, trong ánh mắt có loại cảm xúc phức tạp khiến Chu An nhìn không thấu. Chu An né tránh trong tiềm thức, đang muốn mở miệng đổi chủ đề thì lúc này chuông cửa vang lên.

Thẩm Chu Niên nhanh hơn một bước, xoay người đi mở cửa.

Là dì bảo mẫu đến làm cơm tối cho anh.

Dì bảo mẫu là người giúp việc mà anh đưa từ nhà họ Thẩm đến đây, cũng xem như là người nhìn anh trưởng thành, gương mặt tốt bụng thân thiện. Dì bảo mẫu thấy trong nhà còn có một cô gái xinh đẹp lạ mặt nên lập tức ngầm hiểu cô chính là cô gái chia sẻ bữa tối mỗi ngày với thiếu gia.

Cuộc trò chuyện của Chu An và Thẩm Chu Niên kết thúc.

Ngày nào cũng ăn chùa uống chùa khó tránh khỏi sự ngại ngùng, Chu An chủ động đi đến nhà bếp giúp một tay.

"Hôm nay làm món sườn xào chua ngọt và nấm om xì dầu mà cô Chu thích ăn." Dì bảo mẫu cười nói.

Chu An ở bên cạnh rửa rau, nghe thế thì cười nói: "Sao dì lại biết con thích ăn những món này chứ."

"Nhìn bên kia kìa." Dì đưa ngón tay chỉ vào tờ giấy note dán vào thành tủ lạnh nơi cất rau.

Chu An đi lại gần nhìn một cái, bên trên ghi đầy ắp các loại món ăn, phía sau mỗi món ăn đều được đánh từ một đến năm sao. Không khó để nhìn ra, là xếp theo những món mà cô thích ăn.

"Đây là…" Chu An xoay đầu nhìn dì bảo mẫu.

Dì bảo mẫu đang muốn khen thiếu gia nhà mình trước mặt Chu An thì Thẩm Chu Niên bước một bước dài đến. Anh đã tắm xong và thay quần áo, nước từ trên tóc nhỏ dọc theo sống mũi cao rơi xuống sàn.

"Ghi nhớ sở thích của đối tác ăn cơm chung." Thẩm Chu Niên gỡ mảnh giấy bằng hai ngón tay và thản nhiên nói: "Chẳng lẽ không phải là điều cơ bản hay sao?"

Ngay lúc đối phương vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để bắt đầu một mối quan hệ mới thì lui trở lại lập trường bạn bè là lựa chọn an toàn nhất.

Thẩm Chu Niên không muốn mất đi Chu An.

Thẩm Chu Niên nhìn Chu An, cười một cái: "Đừng nói là em vẫn không biết anh thích ăn cái gì đó nha?"

Cuộc nói chuyện dần trở nên có ý khiêu khích.

Chu An khẽ hắng giọng, lấy một cây bút ra, viết lên năm món ở mặt ngược lại của tờ giấy note.

Cùng nhau ăn cơm nhiều ngày như thế, cô không thể nào không hiểu sở thích của anh.

Cô đặt bút xuống, cầm tờ giấy note để ra trước mặt của Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên cong môi, không nói gì hết, nhưng Chu An có thể cảm thấy tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tốt rồi.

Dì bảo mẫu nấu cơm xong thì rời khỏi.

Đây là lần đầu tiên Chu An và Thẩm Chu Niên cùng nhau ăn tối ở chung cư của anh. Ánh đèn vàng ấm áp của phòng ăn chiếu vào không gian này, trong lòng Chu An cũng cảm thấy ấm áp.

Nhị Bạch nằm bò ở trên đất ăn đồ ăn chế biến riêng cho chó.

Cuộc sống hai người một chó, rất ấm áp.

Buổi tối sau khi chơi với Nhị Bạch một lúc, Chu An thấy trời không còn sớm nữa nên muốn trở về.

Thẩm Chu Niên cầm chìa khóa chiếc xe thể thao lên, Chu An lại không muốn anh đưa về.

Đường đi không xa, dù gì mưa cũng tạnh rồi, một mình cô có thể tự trở về, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chu An đi đến trước cổng chung cư, cúi đầu nhìn trên người mình vẫn còn mặc áo sơ mi của Thẩm Chu Niên nên muốn cởi ra. Thẩm Chu Niên nhanh chóng giữ tay cô lại, một giây sau thả ra.

"Em mặc đi về đi." Anh cũng cài nút áo trên cùng của cô, bổ sung thêm: "Sau khi mưa thì trời lạnh."

Cô gái người Hoa một mình ở nước ngoài cũng rất dễ bị ức hiếp.

Chu An không nói gì, gật đầu: "Ngủ ngon."

Thẩm Chu Niên: "Ngủ ngon."

Sau khi trở về thì Chu An gửi tin nhắn đã đến nhà cho Thẩm Chu Niên ngay. Cô tắm xong, bước ra từ nhà tắm, mở điện thoại ra thấy trong nhóm thảo luận buổi tiệc hồi chiều có thông báo của ba người con trai gửi lời mời kết bạn riêng cho cô.

Trước khi ngón tay Chu An nhấn vào từ chối thì có do dự hai giây, nghĩ tới còn có một tầng quan hệ của Laura ở đó, cô vẫn là chấp nhận lời mời kết bạn.

Nhưng mà cô không có hồi đáp sự nhiệt tình của những người con trai này, chỉ xem là bạn học bình thường mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy thì Chu An cảm thấy hơi choáng váng. Cổ họng cũng đau.

Có lẽ là tối qua bị cảm lạnh rồi.

Cô xem đồng hồ một lần nữa, sắp trễ giờ đi làm rồi.

Cô nhanh chóng rửa mặt rồi bắt xe đi đến cửa hàng sườn xám.

Tiểu Ngư và cô thay xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi cùng một lúc, tiểu Ngư liếc thấy bờ môi có hơi trắng bệch của cô: "Có phải cô không khỏe không?"

"Có hơi cảm lạnh." Chu An nhìn vào gương bên cạnh giá đồ trong cửa hàng để thoa một ít son.

"Tôi nhìn cô giống như bị hạ đường huyết rồi." Tiểu Ngư đánh giá sắc mặt của cô, hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa." Chu An cười.

Đúng lúc Lộ Đình Vân đi làm đi ngang qua họ, hai người xoay người chào hỏi một tiếng với anh ta: "Thầy Lộ."

Lộ Đình Vân ừm một tiếng, ánh mắt quét ngang qua mặt của Chu An, đi lên lầu hai.

Sau khi hoàn thành việc bố trí và vệ sinh cửa hàng thì cửa hàng đã khai trương bắt đầu buôn bán. Chu An tiếp đón hai vị phu nhân cùng nhau đến đặt làm lễ phục, vừa tiễn hai người họ ra về thì có một đôi tình nhân đi vào cửa hàng.

"A, quần áo của cô thật đẹp nha." Người con gái dựa vào lòng người con trai chỉ vào chiếc sườn xám màu hồng có hình cô gái hoa anh đào trên người Chu An và nói, ngón tay hoa lan hếch lên có hơi kiêu ngạo: "Mau đưa tôi đi xem xem."

Chu An không hề để ý giọng điệu của cô ta, mỉm cười nói: "Mời hai vị đi theo tôi."

"Gu của nhà thiết kế không tệ." Cô gái yếu ớt dựa vào vòng tay của người đàn ông và nhận xét. Người đàn ông hơi mất tập trung, ánh mắt anh ta nhìn thẳng từ trên chiếc cổ thiên nga của Chu An dọc theo vòng eo thon thả đến hạ thể, ẩn ý nói: "Đúng là không tệ."

Anh ta nắm tay cô gái và xoa xuống mông cô ta.

"Đáng ghét." Cô gái vừa cười đùa vừa đánh anh ta.

Chu An nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì điều chỉnh bước đi chậm lại, đưa họ đến khu vực sườn xám của phụ nữ rồi lấy ra mẫu áo giống như trên người cô.

Cô gái nhận lấy và sốt ruột đi vào phòng thay đồ để thay.

Chu An đưa một tách cà phê mời khách cho người đàn ông đang đợi bên ngoài.

Người đàn ông nhận ly cà phê, ánh mắt quét qua khuôn mặt mềm mại của Chu An, đè thấp giọng hỏi: "Em là học sinh à?"

Chu An nâng mắt nhìn anh ta một cái, nụ cười nơi khuôn miệng không hề giảm đi: "Tôi là nhân viên của cửa hàng này."

Người đàn ông không hề khó chịu vì bị trả lời qua loa, ngược lại còn cười một cách thú vị hơn, anh ta áp đến gần Chu An, lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm danh thiếp, lật sang một bên có dòng chữ tổng giám đốc của một công ty nào đó được mạ vàng, đưa cho Chu An, nói một cách ẩn ý: "Anh có thể để cho em nghỉ làm, sống cuộc sống tốt như cô bạn gái này của anh."

Vẻ mặt của Chu An có hơi sững sờ, cô nhận ra anh ta đang ám chỉ điều gì, cô không nhìn danh thiếp, cũng không nhận lấy, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của tôi."

Khuôn mặt của người đàn ông đó đờ ra, anh ta đang định nói gì đó thì Lộ Đình Vân từ đâu đi tới, lặng lẽ đứng trước mặt Chu An, nhẹ nhàng nói với người đàn ông: "Xin lỗi, đến thời gian nghỉ ngơi của nhân viên cửa hàng chúng tôi rồi, tôi đến để tiếp đãi ngài."

Vẻ mặt Lộ Đình Vân ôn hòa nhưng khí chất toàn thân lại không nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa, còn có thân phận chủ nhân của cửa hàng đắt đỏ nhất Paris khiến cánh mày râu phải e ngại. Người đàn ông kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt lộ ra một chút hung ác.

Lộ Đình Vân xoay đầu nhẹ giọng dùng tiếng Trung nói với Chu An: "Cô đi đến phòng làm việc của tôi ăn hết đồ ăn sáng đi."

Chu An đứng hình một giây, đi lên lầu hai, mở cửa phòng làm việc của Lộ Đình Vân ra.

Các tờ giấy thiết kế trên bàn được xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng ở một bên, bên kia là đĩa thức ăn, phía trên có bánh mì sandwich và cà phê nóng.

Chu An do dự một hồi, cuối cùng vẫn cầm sandwich bắt đầu ăn. Chu An nhai có hơi vội nên cô bị sặc bánh mì sandwich, cô cầm cốc lên uống một ngụm.

Mùi vị đắng chát của thuốc chảy xuống cổ họng thì cô mới phát hiện trong cốc đó không phải là cà phê mà là viên thuốc cảm xay nhuyễn thành bột pha với nước.

(1): Ngôn ngữ mạng, ý chỉ là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm