Mắt Mù

Chương 37



Chu An mang dĩa thức ăn và cốc rửa sạch rồi đặt trên bàn làm việc của Lộ Đình Vân.

Khi cô từ trên lầu đi xuống thì đúng lúc nghe thấy cô gái trong cặp tình nhân đó phàn nàn rằng bộ sườn xám thiếu nữ do Chu An giới thiệu không đẹp. Giọng nói của người con gái có hơi lớn, khiến tất cả các khách hàng ở lầu một đều có hơi không vui vẻ.

Chu An và một vài nhân viên của cửa hàng mang bánh quy tự tay làm đi lên phía trước tiếp chuyện với khách hàng.

Sau khi thu hút sự chú ý của các khách hàng xong, tiểu Ngư di chuyển đến bên cạnh Chu An, nhỏ giọng làu bàu: "Tôi thấy không phải là quần áo không đẹp, là do khí chất của cô ta không xứng nổi."

"Chiếc sườn xám này mặc lên người cô đẹp biết bao."

"Suỵt." Chu An không muốn lửa chiến lan đến bản thân mình nên không có tiến lên phía trước xin lỗi mà chỉ đứng ở bên ngoài quan sát động tĩnh.

Thầy Lộ để mình đi ra ngoài thì tất nhiên sẽ không hy vọng cô lại đi vào lần nữa.

Cô nhìn thấy Lộ Đình Vân cầm kim chỉ lên vài lần rồi chỉnh lại quần áo theo dáng người đầy đặn của cô gái ở mọi vị trí, đồng thời cắt ngắn chiều dài váy đi mười phân. Sau khi tất cả những vị khách ở gần đó đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thì cô cong môi và yên tâm.

"Như vậy…" Cô gái nhìn toàn thân mình trong gương, soi đi soi lại một lúc rồi nói, giọng điệu đã nhẹ hơn rất nhiều, lại còn có thể nghe ra mấy phần yêu kiều thanh tú: "Cũng không tệ."

Chu An không muốn quan sát cặp khách hàng hóc búa này nữa, cô bước sang khu quần áo khác và giới thiệu lịch sử phát triển của sườn xám Trung Quốc cho những vị khách có hứng thú.

Chủ nhật, Chu An giống như nhân viên hướng dẫn mua hàng khác, phải làm việc đủ tám tiếng đồng hồ. Buổi trưa, mọi người chia ra đi đến quán thức ăn nhanh bên ngoài để ăn.

Chu An đợi Lục Đình Vân xuống lầu rồi đi theo.

"Thầy Lộ, tôi có thể mời ngài cùng ăn một bữa không?" Chu An chạy lon ton đến bên cạnh Lục Đình Vân, mím môi: "Tôi có vài lời muốn nói với ngài."

Lộ Đình Vân dừng bước, nhẹ nhàng cất chìa khóa xe vào túi quần âu phục, gật đầu: "Đi đến tiệm mà cô thường ăn."

Có một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh toàn quốc ở gần đó, hương vị so với nhà hàng trong nước không chỉ tệ hơn một chút. Nhưng vì cách chỗ làm không xa và rẻ nên gần như đã trở thành quán ăn của nhân viên hướng dẫn mua hàng ở cửa hàng sườn xám.

Chu An gọi hai phần món ăn phong phú nhất, Lộ Đình Vân nhận lấy dĩa thức ăn từ trong tay cô. Chu An và Lộ Đình Vân chen chúc ở trong tiệm đợi một lúc lâu mới có một bàn trống.

Cái bàn nhỏ đến nỗi có kích thước bằng một cái dĩa thức ăn.

Đầu gối của hai người không tránh khỏi sẽ đụng vào nhau.

Chu An nhường khoảng trống dưới gầm bàn, hai chân ngồi nghiêng qua một bên.

Lộ Đình Vân ăn vài miếng rồi bỏ xuống, lau tay xong rồi cũng không xem điện thoại, cứ im lặng chờ đợi như vậy.

Chu An có hơi hối hận vì đã dắt Lộ Đình Vân đến tiệm nhỏ ở bên đường để ăn, cô cầm khăn giấy lau khóe miệng, hỏi: "Thầy Lộ, ngài không ăn nữa sao?"

"Ăn no rồi." Lộ Đình Vân cười.

Bị người đàn ông đối diện quan sát mình ăn ở khoảng cách gần khiến Chu An đứng ngồi không yên, cô dứt khoát không ăn nữa: "Tôi cũng ăn xong rồi."

Nhận thấy ánh mắt của Lộ Đình Vân, Chu An mở miệng: "Thầy Lộ, thời gian này cảm ơn sự quan tâm của ngài, tôi đã học được rất nhiều điều ở trong cửa hàng của ngài."

Cô ngừng một lát, giọng điệu ngại ngùng: "Bởi vì lý do cá nhân, tôi cần phải kết thúc công việc này."

Lộ Đình Vân lộ ra ánh mắt kinh ngạc, anh ta tạm ngưng một chút, hỏi: "Là vì sự theo đuổi của tôi khiến cô cảm thấy phiền phức sao? Tôi nghe được cô và thiếu gia nhà họ Thẩm không có mối quan hệ tình cảm, chẳng lẽ không phải à? Anh ta kêu cô phải kết thúc công việc sao?"

Chu An nghe thấy suy nghĩ của anh ta càng ngày càng phiến diện, vội vàng giải thích, nói: "Không phải, quyết định này không có liên quan đến Thẩm Chu Niên, cũng không có…liên quan đến ngài. Tôi muốn rút ngắn thời gian đi du học nên nhiệm vụ bài tập sắp tới rất nặng, sợ không chia thời gian ra đi làm thêm được."

Cách đây không lâu, giáo viên hướng dẫn đã chấp nhận yêu cầu tốt nghiệp sớm của cô một cách ngoại lệ.

Nếu kế hoạch thuận lợi, cô sẽ trở thành sinh viên duy nhất tại học viện nước hoa Grasse đã rút ngắn sáu năm học thành hai năm.

"Nhờ phúc của ngài." Chu An dịu dàng cong môi nói: "Mấy tháng nay tôi đã tích góp từng chút một, đủ để trang trải cuộc sống trong vòng một hai năm tới rồi."

Lộ Đình Vân: "Có thể giúp được cô tôi rất vui."

Nếu lúc đầu anh ta có chút hụt hẫng vì nghe Chu An nói sẽ từ chức, thì bây giờ anh ta không để tâm nữa.

Anh ta liếc nhìn người con gái không chỉ đẹp đến động lòng người mà còn có thêm sự sáng suốt độc lập, biết được mục tiêu của mình, nỗ lực vì nó mà phấn đấu.

Càng tiếp xúc thì càng khiến anh ta say đắm.

Hai tay Lộ Đình Vân đan chéo nhau đặt trên bàn, im lặng một lúc rồi nói: "Sau này tôi vẫn có thể liên lạc với cô chứ?"

Chu An hơi sững sờ, chậm rãi nói: "Được chứ, thoát khỏi mối quan hệ ông chủ và nhân viên, chúng ta có thể trở thành bạn bè nếu ngài muốn."

Nhưng cũng chỉ có thể đến mức bạn bè.

Cô nghĩ Lộ Đình Vân có thể hiểu được.

Đương nhiên Lộ Đình Vân nghe hiểu ý trong lời nói của Chu An.

Anh ta cầm ly coca đá lên uống một ngụm, có hơi khổ tâm, lại uống thêm một ngụm, vẫn không quen cái mùi vị này.

Có lẽ anh ta đối với Chu An mà nói giống như ly coca này với anh ta vậy, không quen thuộc, không thích.

Miễn cưỡng không đến được.

Hai người nói rõ rồi thì Lộ Đình Vân cũng không tiếp tục có lý do làm phiền nữa.

Lộ Đình Vân quyết định buông tay, ít nhất cũng để lại một ấn tượng tốt cho đối tượng mà mình rung động được tự nhiên và thoải mái.

Trên đường trở về cửa hàng sườn xám, Chu An và Lộ Đình Vân đã hẹn thời gian từ chức. Đợi sau khi cửa hàng sườn xám tuyển được một nhân viên làm việc thích hợp thì cô có thể không phải đi làm nữa.

Đương nhiên, nếu như sau này cô vẫn muốn tiếp tục đến làm, Lộ Đình Vân luôn luôn hoan nghênh.

Gác qua một bên không nói đến chuyện Lộ Đình Vân thích cô thì Chu An cũng là gương mặt kiếm tiền của cửa hàng sườn xám.

——

Giáo viên hướng dẫn của học viện nước hoa cho phép Chu An tốt nghiệp trước, nhưng điều kiện để cô tốt nghiệp trước là cô phải thông qua bài kiểm tra của các giáo viên khác. Không chỉ bài kiểm tra hàng ngày cần phải vượt qua với thành tích đứng đầu, ngoài ra cô còn phải tự học rất nhiều giáo trình, làm bài kiểm tra tại chỗ của giáo sư.

Thời gian hằng ngày thức dậy khi trời còn tối và ban đêm đọc sách với ánh đèn đang trôi qua nhanh chóng.

Sau nửa tháng, vào tiết sương giáng, cửa hàng sườn xám tuyển được một nhân viên làm thêm thích hợp, Chu An phụ trách dẫn dắt công việc cho cô ấy. Ước chừng chỉ sau một tuần nữa thì cô có thể chính thức từ chức rồi.

Chiều ngày hôm nay, cô dạy nhân viên làm thêm mới đến cách ghi nhớ các loại vải và kiểu dáng, khi cô nhìn lên thì trời đã tối. Bốn mùa đã trở lại mùa thu, tốc độ trời tối cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Chị An An, thật ngại quá, em làm trì hoãn thời gian của chị quá nhiều rồi." Nhân viên làm thêm là sinh viên đại học năm nhất ở trường đại học gần đây, xử lý chuyện non nớt hơn so với Chu An một chút, Chu An chỉ dạy cô ấy rất nhiều. Khi hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng, cô ấy nhét một bình sữa chua cho Chu An: "Hôm nay cảm ơn chị ạ, lần sau gặp lại!"

"Tạm biệt." Chu An cười, vẫy tay.

Sau khi chào tạm biệt xong, cô vừa đi về phía của ký túc xá thuê chung, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên.

Chu An: [Hôm nay em sẽ về nhà muộn, anh dắt Nhị Bạch qua muộn một chút nha.]

Thẩm Chu Niên: [Được thôi. Nhị Bạch gật đầu.]

Chu An nhìn thấy gói biểu cảm Nhị Bạch gật đầu ngớ ngẩn do Thẩm Chu Niên tự làm ra thì khóe môi âm thầm cong lên.

Cô bất giác rẽ vào một con hẻm ít người, Chu An ngẩng đầu lên nhìn, qua chút ánh sáng của điện thoại, cô thấy đường tối thì có hơi sợ hãi. Cô đã từng đi bộ trên con đường này khi không quen với điều kiện đường xá ở đây, chỉ là tối một chút chứ không lòng vòng quá nhiều.

Chu An mở chức năng đèn pin của điện thoại, cô chú ý đến mức pin mười phần trăm đang hiển thị ở trên màn hình, cô quyết định tạm thời không nói chuyện nữa.

Đi ngang qua sân sau của mấy quán bar, Chu An không để ý đến người đàn ông đang say rượu ngồi xổm ở phía xa bên đường.

Người đàn ông râu ria lởm chởm cầm bình rượu đi đến mời Chu An với đôi mắt mờ mịt: "Này, cô gái xinh đẹp Phương Đông, cùng uống một ly nhé?"

Chu An xem như không nghe thấy gì, tốc độ đi đường nhanh hơn.

Đi được một đoạn đường, cô lại chìm trong bóng đêm, phía sau không có động tĩnh gì, nhưng Chu An ngửi thấy mùi rượu bia và nước hoa thối nát trộn lẫn với nhau. Cô từ từ xoay đầu, dùng đuôi mắt nhìn về phía sau.

Một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt cô, Chu An sợ tới mức nửa thân trên nghiêng sang một bên. Cổ tay cô bị nắm chặt, cái chạm vừa ẩm vừa nóng, cô nhận ra rằng mình đã bị người đàn ông trước mặt nắm chặt lấy tay.

Mượn ánh sáng của điện thoại vừa vụt qua một cái, Chu An nhìn rõ mặt của anh ta.

Là nam khách hàng mà lần trước có ý đồ 'giao dịch' với cô tại cửa hàng sườn xám.

"Thật sự là cô nhỉ." Mùi rượu nồng nặc từ trong hơi thở của người đàn ông, ánh mắt của anh ta trộn lẫn giữa sự nóng rực và lạnh lẽo, lúc nói chuyện, anh ta bỗng nhiên áp đến cổ Chu An hít sâu một hơi, như thể con rắn độc gặp con mồi rồi duỗi cái lưỡi của mình ra để tóm lấy con mồi: "Gặp rồi thì chơi cùng với tôi đi."

Chu An bị anh ta ép vào trong góc tường, đầu óc cô trống rỗng, động tác của thân thể như bị thứ gì đó giam lại không thể nhúc nhích. Ngay lập tứ vô số mồ hôi lạnh toát ra trên lưng cô, cô theo bản năng đẩy người đàn ông ra, nhưng cô không thể điều khiển được cơ thể của mình.

Giống như bị bóng đè vậy.

"Thả tôi ra!" Chu An dùng tất cả sức lực giãy giụa mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông.

Rõ ràng chỉ là một động tác mà cô lại bắt đầu thở như thể cô đã dùng sức quá mức.

Người đàn ông bị hất ra nên anh ta nổi cơn giận dữ ngay lập tức.

Anh ta phun một ngụm nước bọt ra bên ngoài, dùng tiếng Pháp chửi một câu chửi thề. Ánh mắt của anh ta quét nhìn từ trên xuống dưới người của Chu An một cách xấu xa rồi lại nhích qua đó, lòng bàn tay giữ chặt lấy eo của Chu An, trói chặt cô lại.

"Giả vờ cái gì mà giả vờ." Người đàn ông còn cười một cách xấu xa: "Tôi còn chưa dùng sức bao nhiêu thì tại sao cô không đẩy ra được? Cái tên bạn trai chủ cửa hàng của cô có biết bộ dạng phóng túng bây giờ của cô ở trong lòng tôi không."

"Cút." Hai tay của Chu An đè giữ chặt tay của anh ta, nhưng lại không tách ra được chút nào.

Sức lực của cơ thể đang chiến đấu với bản thân, không cách nào phá vỡ.

Lại là như thế! Lại là đánh lại không nổi!

Chu An cắn môi dưới chảy ra máu mới khiến ngón tay của mình cắm sâu vào mu bàn tay của người đàn ông. Máu tươi không chỉ lan đỏ cả một bờ môi trắng bệch của cô mà cũng thẩm thấu vào ngón tay của cô.

Người đàn ông đau đến không chịu được, cuối cùng cũng thả cô ra. Anh ta nhìn thấy năm vết máu trên mu bàn tay mình thì đập vỡ bình rượu một cái ầm vào mặt tường ở trên đỉnh đầu của Chu An.

Chu An thấy bình rượu bị vỡ đang chĩa hướng tùm lum vào mặt cô, đôi đồng tử hoảng hốt đến trợn to.

"Gâu——"

Sự đau đớn trong suy nghĩ không hề xảy ra trên mặt cô, lông mi Chu An run lên, cô nghe được tiếng bình rượu rơi xuống lăn lộn trên mặt đất.

Một giây sau, tiếng than khóc của người đàn ông xen lẫn tiếng cắn xé của Nhị Bạch vang lên trên con phố dài vắng vẻ.

Chu An còn chưa phản ứng kịp thì thấy bóng người của Thẩm Chu Niên đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, đạp một cái thật mạnh vào bụng của người đàn ông.

Xác thịt lẫn lộn va đập vào tường. Lưng của người đàn ông không kịp đề phòng nên va phải những mảnh vỡ ở dưới đất, tiếng khóc mang theo sự run sợ.

Chu An dựa vào tường từ từ trượt xuống.

"Nhị Bạch, đừng thả miệng ra!" Thẩm Chu Niên thấy trạng thái của Chu An không đúng lắm, nhanh chóng chạy đến trước mặt Chu An, ngồi xổm xuống: "An An, An An, không sao rồi không sao nữa rồi."

Chu An xoay đầu, nước mắt khẽ rơi, cô nhìn thấy môi của Thẩm Chu Niên vừa đóng vừa mở, nhưng lại không thể nghe thấy giọng nói của anh. Tiếng vo ve vang lên trong tâm trí cô, cô chớp mắt rất nhẹ, một giọt nước mắt ngưng tụ chảy xuống khóe mắt.

"An An…" Trái tim của Thẩm Chu Niên bị bóp chặt đến mức đau đớn, anh đưa tay ra vỗ vai an ủi cô, nhưng khi nhìn thấy khoảnh khắc mình đụng vào Chu An, cô có hơi co rúm lại.

Thẩm Chu Niên đột ngột dừng lại, anh rút tay về, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao rồi, Nhị Bạch và anh đều đến rồi. Nhị Bạch còn đang cắn tên xấu xa khốn kiếp đó nữa."

"Chu An, hít thở!" Thẩm Chu Niên phát hiện hình như Chu An không biết thở nữa, suýt chút gấp lên. Anh hít sâu một hơi, đè nén giọng điệu, nhẹ giọng nói: "An An, phải hít thở, hít thở, An An…"

Chu An nhìn vào đôi mắt phản chiếu hình bóng cô, những sự ràng buộc vô hình đột nhiên nới lỏng, cô dần dần có hơi thở lại theo động tác thở ra thở vào của Thẩm Chu Niên.

Sau đó thì: "Oẹ——"

Chu An nhoài người vào chân tường nôn ra.

"Thẩm Chu Niên, anh…" Chu An nhận lấy khăn giấy của anh lau miệng, vừa nôn vừa nói: "Anh đừng lo cho em, em nôn, nôn một chút thì sẽ ổn thôi."

Thẩm Chu Niên mở nắp chai nước mang theo và đặt ở nơi Chu An có thể với tới, sau khi nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở thì gọi cho cảnh sát gần đó.

Người đàn ông trên mặt đất không biết là ngất đi vì đau đớn hay bị dọa đến ngất lịm trước sự thô bạo của một người và một con chó, khi bị cảnh sát bắt đi, anh ta giống như đã chết rồi vậy.

Ngược lại Thẩm Chu Niên hy vọng anh ta chết đi cho rồi.

Cảnh sát nước Pháp chỉ hỏi Chu An vài câu đơn giản tại hiện trường rồi rời đi cùng với luật sư mà Thẩm Chu Niên gọi đến, họ không đưa cô đến cục cảnh sát.

"Thẩm Chu Niên, cảm ơn anh." Trong lòng Chu An vẫn còn nỗi khiếp sợ, cô và họ đi ra khỏi con phố tối tăm, đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp bên đường, nhếch bờ môi tái nhợt, cúi đầu xoa xoa cái đầu đầy lông mượt mà của Nhị Bạch: "Còn có mày nữa, Nhị Bạch dũng cảm."

Ánh mắt của Thẩm Chu Niên rời khỏi Chu An, một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được đốt cháy trái tim anh, anh chậm rãi nói với một giọng trầm thấp: "Đêm nay anh bên cạnh em."

"Không cần đâu, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn." Chu An lắc đầu: "Hai người cùng em về đến nhà, em cũng sắp có thể bình tĩnh lại rồi."

Thẩm Chu Niên nhìn cô, không nói gì, qua một lúc lâu, anh ừm một tiếng, cúi đầu nắm lấy ống tay áo của Chu An.

Chu An khẽ sững sờ, có hơi lúng túng: "Thẩm Chu Niên anh——"

"Chu An." Khóe mắt của Thẩm Chu Niên ánh lên một tia ẩm ướt, anh ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm, yết hầu của anh cuộn lại, sau vài giây im lặng, anh nói: "Anh sợ."

"Anh không nhìn em chịu tổn thương được."

Chu An cảm giác được sương mù dần dần tràn đầy trong mắt, cô cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy thì anh nắm chắc vào."

Trở về nhà thuê chung, việc đầu tiên cô làm là đi vào phòng tắm để tắm. Sau khi xoa xoa toàn thân đỏ bừng, giội cho sạch sẽ tất cả rồi cô gục đầu chui vào chăn.

Trời càng khuya, sương càng nặng hạt, Chu An mơ mơ hồ hồ tiến vào thế giới kỳ quái lạ lùng.

Người đàn ông lang thang cướp bóc, người đàn ông say xỉn tối nay, còn có vô số khuôn mặt của đàn ông ở trong giấc mơ bao vây xung quanh cô thành hình tròn.

Khuôn mặt bay qua lại, cô đang ngồi xổm trong góc tường, hai tay ôm chân.

——"Cô không nhìn thấy, tôi giúp cô lau nhá."

——" Giả vờ cái gì mà giả vờ, tôi còn chưa dùng sức lực bao nhiêu thì sao cô không đẩy ra được chứ."

——"Không được, đừng đụng tôi!"

——"Cút!"

——"Đau quá…đau quá…"

——"Có khi nào chúng ta sẽ bị đánh chết không…"

Hu hu hu ha ha ha ha ha…

Tiếng khóc, tiếng cười ngang ngược điên cuồng của người đàn ông, tiếng trẻ em khóc la, tiếng gậy gộc đập phá rơi như mưa vang lên, còn có tiếng quần áo bị xé vang lên bên tai của Chu An.

Chu An co người cong lại trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở trở nên nặng nề. Khi mở mắt ra đột ngột, trước mắt cô quay mòng mòng và chóng mặt như trời đất quay cuồng, vì thiếu oxy mà tứ chi tê liệt dần dần từ đầu đến tim.

Tay Chu An run lên không khống chế được.

Cái lạnh sau sống lưng thấu đến tận xương tủy.

Chu An chỉ có một suy nghĩ. Cô cố gắng khống chế tay trái đang run lên của bản thân, mò lấy điện thoại ở dưới gối.

Ấn vào số điện thoại của Thẩm Chu Niên, ngay lập tức ở bên kia có một giọng nói thấm đẫm hơi lạnh của đêm: "Alo, Chu An, anh ở đây."

Chu An ngẩng đầu, mơ hồ nhìn trần nhà, phát ra âm thanh một cách khó khăn: "Thẩm Chu Niên, em không, không thở được nữa rồi…"