Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 144



“,” Mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, chưa đi bar bao giờ thì mất mặt lắm sao? Bỗng cô cảm thấy có ai đó đang sờ mông mình, cơ thể chợt cứng lại không dám cử động nữa. Cho đến khi Đại Bàn phát hiện khác thường hỏi cô sao vậy, Lương Tiểu Ý mới kiềm chế nói: “Có người đang sờ mông mình..” Lương Tiểu Ý càng nói càng nhỏ, trong khi tiếng nhạc âm ầm bốn phía làm Đại Bàn không nghe rõ.

“Hả? Gậu nói gì cơ? To lên chút!” Đại bàn hét lên: “Nói chuyện ở đây phải la! Nếu không thì bị át đi không nghe được đâu!”

Lương Tiểu Ý cũng không nghĩ nhiều mà la theo Đại Bàn: “Tớ nói là! Có người sờ mông tới”

Tai hại là D.J đổi nhạc lúc nào không đổi lại đúng lúc này, đã thế người này lại còn là một tay gà mờ làm nhạc dừng lại hẳn, vậy nên Lương Tiểu Ý gặp họa.

Câu nói “Tớ nói là! Có người sờ mông tớ!” với âm lượng vượt trội khiến ai nấy đều nhìn về phía cô, Lương Tiểu Ý nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi máu dồn hết cả lên đầu.

Đại Bàn thì nghĩa khí đập mạnh tay lên quầy bar, hung dữ nhìn đám người xung quanh: “Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa bị sờ mông bao giờ à! Nhìn cái đầu mấy người ấy! Còn nhìn nữa thì tôi qua đập các người!” sau đó cô hung dữ nhìn D.J chỉ tay, “Cậu, còn chưa bật nhạc lên à!”

Lương Tiểu Ý kéo Đại Bàn đi… Đừng nói nữa, mất mặt quá.

Song sau khi bị Đại Bàn măng dữ dội như vậy, âm nhạc nhanh chóng vang lên làm mọi người cho chuyện vừa nãy ra khỏi đầu, tiếp tục đắm chìm trong khung cảnh xa vàng son này.

Đại Bàn kéo Lương Tiểu Ý tìm một chỗ ngồi xuống ở quầy bar.

“Bloody Mary” Đại Bàn gọi cho mình một ly rượu rồi nghiêng đầu hỏi Lương Tiểu Ý: “Cậu uống gì?”

“Nước lọc” Thật ra Lương Tiểu Ý rất đau đầu, Bloody Mary là cái thứ gì?

“Gì chứ? Đến bar uống nước lọc?” Lương Tiểu Ý nhìn vẻ mặt giật mình của Đại Bàn, “Tiểu Bàn này… không phải là cậu không biết uống rượu đấy chứ? Tớ còn nhớ vụ cậu một ly đã say hồi tốt nghiệp cấp 3 đấy”

“Đừng nói nữa” Lương Tiểu Ý xấu hổ lúng túng đáp: “Tớ cũng lấy đó làm bài học mà” Trách cô sao? Vụ trong tiệc tốt nghiệp cô cũng không phải muốn say, hơn nữa cô rõ ràng nhớ trong ly mình là nước trái cây, cuối cùng không hiểu sao lại thành rượu. Dù gì thì cô cũng không muốn mình sau khi say trở thành trò cười nữa.

“Phục vụ, cho cậu ấy một ly nước trái cây” Đại Bàn vừa trợn trắng mắt vừa quan tâm gọi cho cô một ly nước trái cây.

Khi Lương Tiểu Ý nhận lấy ly nước từ trong tay phục vụ, cô vẫn còn nhớ ánh nhìn kì lạ từ chàng phục vụ anh tuấn khi đưa cho mình.

Thế nên cô lén hỏi Thẩm Quân Hoa: “Đại Bàn, đi bar gọi nước trái cây kì lạ lắm hả?” Đại Bàn liếc cô một cái rồi chẳng thèm để ý cô nữa.

Bỗng nhiên điện thoại Đại Bàn vang lên, cô liếc nhìn rồi võ vai Lương Tiếu Ý bảo: “Tớ đi toilet nhận điện thoại tí, cậu đừng đi lung tung đấy. Chờ tớ ở đây, biết chưa?”

“Quý cô này, đây là lân đầu cô tới Blues sao?” Bỗng bên tai Lương Tiểu Ý có một giọng nói vang lên, cô quay đầu nhìn lại, là một thanh niên ăn mặc thời thượng trông khoảng 20 tuổi, có điều… cô không quen.

Lương Tiểu Ý xoay đầu nhìn theo hướng Đại Bàn đi tìm bóng dáng cô, cậu bé ăn mặc thời thượng kia nhân tiện nhích lại gần, hương nước hoa nam quanh quẩn nơi đầu mũi, quá gần… Lương Tiểu Ý lúng túng lui về sau làm cậu trai nọ nở nụ cười trêu chọc.

Tiêu Bạch nở nụ cười rồi lại tiến tới gần Lương Tiểu Ý, đôi mắt linh động phát ra ánh sáng, ai quen thì nhìn là biết cậu ta chắc chắn đang có ý xấu gì đó.

“À… cậu bé này, cháu lui về sau chút được không, tôi thấy hơi khó thở.”

Gì… cậu bé?

Sắc mặt Tiêu Bạch từ trắng biến xanh rồi lại thành đen, cũng may ánh sáng trong quán bar mờ tối nên Lương Tiểu Ý không nhìn ra gì. Ánh mắt hắn ta thoáng vẻ khó chịu rồi tự dưng đưa tay khoác lên mu bàn tay đang nắm quai cốc của cô.

“Này…” Lúc phẫu thuật Lương Tiểu Ý trấn tĩnh bao nhiêu thì giờ cô hoang mang bấy nhiêu. Cô bỗng phát hiện cậu bé bên người không biết từ bao giờ đã dựa sát vào người cô, hơn nữa sau lưng còn có một cánh tay đang đặt trên lưng cô lần theo cột sống xuống dưới, từng chút từng chút dịch xuống, khiến cô bị dọa thẳng cả người, khẩn trương đến mức trán toát mồ hôi, lắp bắp nói: “Cậu bé này… Cô thấy, ở tuổi này của cháu thì phải đang tự học buổi tối ở trường chứ, cúp học đi bar không phải hành động của một đứa trẻ ngoan đâu. À, có phải cháu uống say rồi không? Cô gọi phục vụ giúp cháu nhé…” Lương Tiểu Ý đứng dậy chuẩn bị trốn đi.