Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 145



Nhưng cô còn chưa chạy được hai bước thì bỗng bị kéo mạnh lảo đảo cả người, tiếp đó, một giọng cười xấu xa nguy hiểm vang lên bên tai: ” “Cậu bé” là cháu đây uống say rồi, cô là người lớn thì có phải nên đưa cháu về nhà đúng không, thưa cô?

Đáy mắt Tiêu Bạch lóe lên ánh sáng nguy hiểm… Trước giờ không một ai dám gọi hắn ta là “cậu bé” cả, đồ nhà quê đáng chết không biết nhô ra từ nơi nào này được lắm?

Cô? …. Hừ, đồ nhà quê này tự biết rõ bản thân nhỉ. Xong hắn đã ngủ với nhiều người lắm rồi, lớn hơn cả mười tuổi cũng có, chỉ cần hắn coi trọng là được. Nếu cô gái này đã gọi hắn là “cậu bé” rồi thì hắn nhất định phải cho cô ta biết rốt cuộc hắn có bé hay không?

“Cô là người Thẩm Quân Hoa mang tới?” Tiêu Bạch híp mắt, hỏi cô gái bị hắn dọa sợ ngây người.

Lương Tiểu Ý nuốt một ngụm nước bọt, “Ừ, tôi là bạn của Đại Bàn… à không, Thẩm Quân Hoa”

Tiêu Bạch “ồ’ một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhíu mày hỏi tiếp: “Thế cô có biết chuyện… quán bar này không giống với những nơi tầm thường khác không?”

Lương Tiểu Ý thật thà lắc đầu. Đây là lần đầu cô đi bar, cảm giác của cô là chả tốt đẹp gì cho lắm. Giờ đây cô đang thầm cậu nguyện Đại Bàn gọi điện nhanh nhanh rồi về đi, cô muốn về nhà, âm nhạc nơi đây âm ầm đỉnh tai nhức óc làm tai cô sắp điếc cả luôn rồi, đã thế còn bị sàm sỡ nữa, thật đúng là chả hiểu con gái thời nay sao lắm người thích tới đây như vậy.

Tiêu Bạch thấy vậy thì khẽ nhếch môi bật cười ngả ngớn.

Không ngờ Thẩm Quân Hoa lại dám dẫn cô nhà quê này vào Blues. Blues vốn chủ yếu phục vụ người trong giới showbiz, người mẫu, ca sĩ, diễn viên, thậm chí là đóng thế v.v tới đây đều không thành vấn đề. Cũng hay có người trong giới dẫn người ngoài tới đây, nhưng không ai lại đi mặc mấy thứ đồ quê mùa bỏ đi này tới Blues cả, bởi vì làm vậy chính là hạ thấp giá trị nơi đây xuống.

“Đi bar sao lại uống thứ này?” Tiêu Bạch nhìn thoáng qua chiếc cốc trên quầy bar của Lương Tiếu Ý. Hắn giơ tay lên búng một phát, nói với bartender: “Một lốc Bầu Trời Xanh Biển”

Bartender cool ngầu bưng lên một lốc ống nghiệm cocktail được ướp lạnh. Tiêu Bạch đẩy nước trái cây của Lương Tiêu Ý qua một bên, đoạn cầm lên một ống đựng chất lỏng màu xanh thắm đưa cho cô: “Thử cái này xem, tôi đảm bảo cô sẽ thích”

“Hic… tôi không uống rượu đâu” Lương Tiểu Ý nói: “Tửu lượng của tôi không tốt, thật đó, tôi vẫn nên uống nước hoa quả thôi” Cô đưa tay với qua cái cốc bị Tiêu Bạch đẩy đi.

Không ngờ bàn tay đẹp đế bên cạnh lại nhanh hơn tay cô, làm cái cốc bị đẩy ra xa hơn.

Tiêu Bạch khế nhíu mi: “Tửu lượng không tốt?” Lương Tiểu Ý gật đầu, Tiêu Bạch bật cười rồi nói với chất giọng trong sáng của thiếu niên: “Yên tâm đi, cái này đã được pha loãng rồi, không còn hàm lượng cồn đâu” Nói xong thì đưa ống nghiệm lại dưới mũi Lương Tiểu Ý: “Không tin thì ngửi xem? Có phải không có mùi cồn đúng không?”

Lương Tiểu Ý ngửi thử thì thấy không có mùi cồn thật, nhưng cô vẫn còn hơi do dự. Đúng lúc này Tiêu Bạch lại đầu độc thêm: “Ngon lắm đó, nếm vào sẽ thấy có mùi như hương bạc hà mát lạnh, nó có một cái tên rất hay, bầu trời xanh biển, nghe nói uống xong thì mơ ước sẽ thành sự thật đấy”

Lương Tiểu Ý nghe vậy thì động lòng, cũng chẳng cần Tiêu Bạch nói gì thêm mà đoạt luôn cái ống nghiệm đựng chất lỏng màu xanh thẳm trong tay hẳn ta, ngửa đầu uống ngay và luôn.

Cô chép chép miệng… ừm, đúng là mùi bạc hà mát lạnh ngòn ngọt, vị rất ngon, cũng không có mùi cồn.

Tiêu Bạch hơi ngạc nhiên nhìn gò má thành kính của người phụ nữ trước mặt, lúc này, hai tay cô đang chắp lại cầu nguyện với ly cocktail vô tác dụng kia… Vãi, nói vớ nói vẩn vậy mà cũng tin thật??

Lương Tiểu Ý thành kính nhắm mắt chắp hai tay tạo thành chữ thập: Ông trời ơi, liệu ông có thể cho con được mặc váy cưới trắng muốt, khoác tay anh ấy cùng đi vào lễ đường đại biểu cho niềm hạnh phúc một lần trước khi chết được không?

Coi như là con ích kỉ, muốn lưu lại kỉ niệm tốt đẹp, muốn lúc ra đi không phải tiếc nuối.