Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 39: Tạ: RỜI THÀNH



Tại sao lại là hắn?

Tôi vịn cửa sổ cúi đầu nhìn thẳng xuống, đối diện với con ngươi phóng đại của người đàn ông kia, dường như có thể từ đáy mắt của hắn nhìn ra một chút tức giận, một chút không cam lòng, cùng với khát vọng và quyến luyến cuộc sống... Không đành lòng nhìn tiếp, tầm mắt của tôi đảo qua trong đám người, nhưng lại khóa chặt một bóng người ẩn ở trong đó: Người đó rõ ràng là một người đàn ông xa lạ, tôi nói không ra tên của hắn, cũng nhớ không nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào, thế nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc kì lạ, để ánh mắt của tôi theo bản năng mà dừng lại trên người hắn, muốn nhìn rõ ràng.

Đó là một loại cảm giác huyền diệu, không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng giống như là sức hấp dẫn từ nơi sâu xa, lôi kéo không ngừng, dẫn dắt về phía trước.

Dường như hắn cũng nhận ra được ánh nhìn chăm chú của tôi, thái độ khác thường đẩy ra dòng người, vội vã rời đi hiện trường, không bao lâu liền biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Điều này càng khiến nghi ngờ của tôi sâu hơn mấy phần.

Nhưng mà, tôi cũng không có cơ hội ngăn hắn lại, cũng chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn để ở một bên.

Khi cùng Sở Mạch Lăng tạm biệt, hắn mất mát muốn nói lại thôi không khiến trong lòng tôi gợn sóng nửa phần, hắn lưu luyến giữ lại cũng không để trong lòng tôi sản sinh nửa phần dao động, điều này chỉ có thể để tôi càng thêm xác định, tôi thích người ấy rồi... Không, nếu như nhất định phải định nghĩa cảm tình đó là gì, tôi nghĩ, đó có thể gọi là yêu.

Tôi yêu nàng, một người phụ nữ mới quen biết không tới hai tháng, giới tính giống tôi.

Động tâm trong lúc sớm chiều sống chung, đắm chìm không biết từ khi nào...Tên nàng bồi hồi qua lại nơi đầu lưỡi tôi, không thể giấu về trong họng lại không nỡ thổ lộ. Ánh mắt của nàng in xuống dấu vết nóng bỏng trong lòng tôi, lòng bàn tay nắm không được cũng giày vò vết sẹo.

Cảm tình đến mãnh liệt mà không hề có lý do, tôi chỉ có thể ở trong lòng giãy giụa, không nói nên lời.

Tránh ra dòng người, có Sở Mạch Lăng giúp tôi giao thiệp cùng những đội viên tuần tra kia, tôi rất nhanh trở lại ký túc xá khu B, nhớ nhung người ở trong phòng nghỉ ngơi một mình, tôi có thể nói là nóng lòng về nhà.

Rón rén đẩy cửa ra, Mặc Mặc không có ở đây, chỉ có mùi hương của Tiêu, đó là mùi hương duy nhất thuộc về nàng, mùi hương khiến tôi si mê không ngớt.

Cẩn thận từng li từng tí tới gần, gần thêm nữa, tôi cũng không biết trong lòng mình rục rà rục rịch đang chờ đón cái gì. Có lẽ tôi biết, nhưng lại lừa mình dối người không muốn thừa nhận. Càng tới gần gương mặt trầm tĩnh mà xinh đẹp kia, càng tới gần thân thể nhỏ nhắn mềm mại mà xuất chúng kia. Nhịp tim tôi bắt đầu tăng nhanh, lại tăng nhanh, nhanh đến mức tôi sắp hoài nghi một giây sau liền ngừng bơm máu mà thiếu dưỡng khí, trong chớp mắt dần dần muốn lại gần ấy, tôi chần chờ, nhưng cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Phát hiện ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dễ nhận ra, là Mặc Mặc trở về.

Tôi không nhịn được thở dài, không thể nói được là cảm giác phức tạp thế nào: Vui mừng vì không có phóng túng bản thân vượt qua ranh giới, nhưng cũng mất mát vì cách mùi thơm này có một bước ngắn, loại mâu thuẫn này lôi kéo lý trí của tôi tới lui, khiến tôi muốn ngừng mà không được.

Mặc Mặc không tim không phổi nhảy nhót ít nhiều cũng xua tan một chút bề bộn trong lòng tôi. Nghe nàng nói đến những gì chứng kiến tôi mới xác định, nàng quả nhiên lại tìm cơ hội đi gây sự. Chẳng qua xảy ra chuyện kia của Trịnh Tùng, cho nên có vẻ tranh chấp giữa nàng và Phùng Y chỉ là trò đùa trẻ con thôi.

Nghe nàng tràn đầy phấn khởi thảo luận về tin qua đời của Trịnh Tùng, tôi chí ít có thể vui mừng chính là: Có thể loại bỏ hiềm nghi nàng động thủ, dựa vào tính tình bao che khuyết điểm lại cố chấp của nàng, tôi còn thực sự lo lắng nàng sẽ bởi vì nhất thời tức giận mà làm ra việc không thể cứu vãn. Nếu thật sự là như vậy, tuy rằng tôi cũng sẽ cảm động nàng thành khẩn bảo vệ tôi, nhưng trên lý trí sẽ không cách nào thản nhiên chấp nhận.

Tôi không hi vọng phần ân tình này thành lập trên sát hại, càng không hi vọng nàng vì vậy mà chịu trách nhiệm cho tính mạng của người khác, gánh vác nặng nề như vậy, tôi tuyệt đối không muốn cũng không chịu đựng nổi.

Mấy ngày ngắn ngủi, bên trong căn cứ này phát sinh quá nhiều việc, tôi nghĩ, cũng là thời điểm nên rời đi. Vốn dĩ dự tính ban đầu chúng tôi ở lại thêm mấy ngày nữa, chủ yếu chính là vì bảo đảm an toàn của Tăng Nhu, vật tư tiếp tế và thăm dò một ít tin tức. Bây giờ nhìn lại, căn cứ Đại học thành này ngoại trừ giữa những dị năng giả xảy ra rắc rối dồn dập, đối với người bình thường đúng là gió êm sóng lặng, tôi cũng yên lòng.

Sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Tiêu đã dậy, tựa vào bên cửa sổ nâng một tách cà phê uống, gò má trắng nõn giống như ngọc sứ hiện ra ánh vàng dịu dàng mơ hồ ở dưới nắng sớm, đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.

Dường như nhận ra được tầm mắt nóng rực của tôi, nàng quay mặt sang, hơi mỉm cười nói với tôi: "Đến ăn điểm tâm."

"... Ừm." Không dám thừa nhận tôi lại lần nữa si mê nàng, tôi che giấu cúi thấp đầu, lay tỉnh Mặc Mặc ngủ đến chổng vó lên trời, nói tới ý định rời đi cùng các nàng.

Các nàng cũng đồng ý kiến nghị của tôi, dùng qua điểm tâm, gọi Ngô Phóng Ca, thu dọn sơ sơ một hồi, chúng tôi liền đi đến chỗ tiếp đón tìm Đàm Lạc Khả.

Dựa theo ý Tiêu, chúng tôi lấy cớ làm nhiệm vụ, rời khỏi căn cứ trước hẵng tính toán sau. Tôi mơ hồ cảm thấy làm như vậy có phần không minh bạch rõ ràng, trông có vẻ như chột dạ chạy mất dạng, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút, không định nhiều lời: Nàng làm như vậy ắt có nguyên nhân, tôi đồng ý tin tưởng nàng, không hề nghi ngờ.

Vì để tránh cho phiền phức, chúng tôi cũng không có tận lực nói lời từ biệt với Tăng Nhu, chỉ là sau khi nhận nhiệm vụ liền không ngừng không nghỉ đi lấy xe.

Khi đi ra chỗ ghi danh, lại nhìn thấy đội tuần tra cùng nhân viên bận bịu tới tới lui lui, hình như trong căn cứ lại phát sinh đại sự gì đó, tôi không khỏi thầm vui mừng chính mình đưa ra quyết định sớm.

Lúc ra khỏi thành, đang có một chiếc xe khác chạy đến nơi này từ trên đường lớn, thân xe màu trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm giác được khí thế tao nhã xuất trần của chủ xe, hoàn toàn không hợp với tận thế vẩn đục chán nản, khiến tôi sinh ra mấy phần hiếu kỳ.

Tiêu cũng đối với chủ của chiếc xe kia có mấy phần chú ý, lông mày đẹp đẽ không tự chủ nhíu lên, ngón tay thon dài cầm lái cũng chặt mấy phần. Nàng cũng giống tôi, cảm giác được chiếc xe kia dị dạng sao? Nhưng khi nhìn nét mặt của nàng, lại nghiêm trọng hơn nhiều, cảnh giác như lâm đại địch khiến lòng tôi cũng căng thẳng theo.

Khi hai chiếc xe sượt qua, tôi rõ ràng cảm giác được khí thế trong nháy mắt đọng lại, giống như hai cây đao kiếm sắc bén đánh nhau, lực va chạm đó làm lòng tôi tựa như bị giáng một đòn thật mạnh.

Xảy ra chuyện gì?

Tôi ôm ngực, lại phát hiện Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca cũng giống tôi, vẻ mặt lạnh lùng, đều có cảm giác dị thường, mà cảm giác này đối với Tiêu còn ảnh hưởng rất lớn, làm cho nàng gần như muốn khống chế không được tay lái. Vẻn vẹn thời gian một cái nháy mắt, hai xe tách xa, tất cả lại khôi phục nguyên dạng, chiếc xe thể thao màu trắng kia không ngừng nghỉ chút nào lái vào trong thành, người giữ cửa càng không chút nghĩ ngợi cho vào.

Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm chiếc xe kia, Mặc Mặc bọn họ cũng xoay người lại quan sát tỉ mỉ. Trong xe đến tột cùng là người nào? Thậm chí ngay cả kiểm tra theo thông lệ cũng có thể không đếm xỉa?

Mạnh mẽ và thần bí khó mà dự liệu.

Tiêu hung hãn giẫm xuống chân ga, lúc chúng tôi đều bị xóc lảo đảo một cái không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng thì mới như không có chuyện gì xảy ra mà ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi trạm kế tiếp."

Mặc Mặc bĩu môi, mất hứng chất vấn:"Nhắc đến, tối hôm qua không phải cô đi tìm lão Hồ sao? Có lấy được mấy loại dược phẩm tiếp tế không?"

Tiêu gõ gõ tay lái, thờ ơ trả lời: "Ông ấy có việc đi ra ngoài." Hàm ý chính là không.

"Vậy mấy hôm chúng ta ở lại đó, cô không dự trữ cái gì hết à?" Tôi đoán nếu đối tượng chất vấn đổi lại là Ngô Phóng Ca, Mặc Mặc đã sớm qua bắt chuyện bằng một cái tát, thái độ cũng sẽ không "ôn hòa" như thế, cuối cùng còn phải thêm vào một câu khinh bỉ với ý nghiêm trọng "cần cô có lợi ích gì" biểu đạt bất mãn của mình. Dù vậy, nàng chưa nói hết ý cũng đủ thông qua vẻ mặt truyền đạt cho tất cả mọi người.

Tiêu không để bụng cong cong môi: "Phòng ăn lầu ba có một cửa sổ cung cấp chân gà sốt xì dầu." Lúc Mặc Mặc trợn to hai mắt hi vọng đầy cõi lòng nhìn sang thì thong thả nói tiếp, "Đáng tiếc, chúng ta quyền hạn không đủ."

Mặc Mặc chẳng màng coi đệm ngồi như chỗ xả giận mà giày xéo đủ kiểu, xe của chúng tôi một đường hướng về đại lộ đi về phía trước, mặc dù thỉnh thoảng có xác sống đi qua, nhưng chỉ có thể gào thét với tốc độ xe chạy một trăm km/h mà không thể làm được gì. Vẻ mặt của chúng tôi dần dần nghiêm trọng như cũ: Những xác sống này, đã sớm không phải hàng nhái dỏm có thể dễ dàng bị nghiền nát như lúc trước, chúng nó đang tiến hóa với tốc độ khiến chúng tôi phải líu lưỡi sầu lo.

Chúng tôi vốn dự định đi thành phố K tìm kiếm nguồn nước dồi dào, thế nhưng theo lời Hồ Duy Khang, sợ rằng cơn mưa quỷ dị kia xảy ra trong phạm vi lớn cả nước, ảnh hưởng rất rộng, vậy chúng tôi có còn muốn dựa theo kế hoạch ban đầu đi thành phố K hay không đây?

Tiêu trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định kế hoạch như cũ, mặc dù tôi không hỏi nàng, nhưng cũng biết nàng ắt có suy tính của chính mình, không cần lo lắng nhiều, chỉ cần tin tưởng nàng sẽ không hại chúng tôi là được.

Nối liền giữa hai thành phố là con đường dài dằng dặc mà hoang vu trống trải, quốc lộ thi công đổ nát tả tơi, chỉ miễn cưỡng cho hai xe song hành, thỉnh thoảng sẽ có gò đất mấp mô, điều này cũng khiến cho đường đi vốn dĩ vô vị nhàm chán của chúng tôi tăng thêm mấy phần giày vò, có điều, so với xác sống liên tiếp tấn công, tôi tình nguyện lắc lư trên con đường đất nhỏ này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời khắc mặt trời tiếp cận đường chân trời, chúng tôi vẫn chạy băng băng trên con đường mênh mông vô bờ, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đỗ ở trên tuyến đường chính, cũng không còn phong cảnh khác.

Đi tới một khu vực hoang rộng không có gì, Tiêu nhìn sắc trời một chút, để chúng tôi ở đây nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai ban ngày chạy tiếp.

Tôi xuống xe, thả lỏng xương vai một hồi, nhìn thấy Tiêu đã bày rất nhiều đồ dùng hàng ngày trên đất trống, bao gồm một cái lều lớn cùng bốn cái túi ngủ, cùng với một con chó mập đến nỗi không thấy được tứ chi.

"Nhị Bảo!" Tôi cao hứng đi tới vỗ vỗ đầu nó, ôm lấy thân thể tròn vo của nó, nó cũng không sợ người lạ, đầu lưỡi rủ xuống dúi vào lòng tôi, "Sao ngươi lại trở nên lớn như vậy nha ~ ta cũng sắp ôm không được ngươi!"

Không sai, mới mấy ngày không gặp, tên tiểu tử này liền to lên một vòng lớn so với ban đầu, dáng vẻ ước chừng năm cân, đúng là càng thêm đáng yêu.

Tiêu lạnh lùng liếc nó một cái, ghét bỏ nói: "Càng ngày càng đần."

"Gào ~ gào ~" Nhị Bảo như là nghe hiểu nàng, ai oán kêu hai tiếng, vừa giống như oán giận vừa giống như làm nũng, quả thực chọc người mềm lòng.

Tôi không khỏi vỗ vỗ đầu nó dỗ dành: "Sẽ không đâu, như vậy rất đáng yêu."

Tiêu lắc lắc đầu, lại liếc nhìn Nhị Bảo dụi loạn ở trong lòng tôi, xách nó ném qua một bên: "Buổi tối phụ trách canh gác."

Yên lặng nhìn nàng ra lệnh cho Nhị Bảo, tôi lặng lẽ cong lên khóe miệng, chỉ cảm thấy dáng vẻ nàng giả vờ dữ tợn còn đáng yêu ngàn vạn lần so với Nhị Bảo. Dĩ nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra được.