Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 40: Tiêu: Ai là thợ săn



Dằn xuống suy nghĩ run rẩy và nỗi sợ hãi cắt rời linh hồn.

A, đã bao lâu rồi chưa từng có cái cảm giác này? Tôi không biết.

Thế nhưng, tôi quả thực bởi vì loại cảm giác mới lạ này mà trong lòng khó bình tĩnh, yếu tố hào hứng hiếu chiến sôi trào trong máu, biết rõ phần thắng cực thấp, nhưng cứ một mực muốn nếm thử. Trong đầu vang vọng một giọng nói, như đang kêu gào muốn xé nát mọi thứ trước mắt, cảm xúc cáu kỉnh thoát khỏi lý trí này, thật sự không phải là trải nghiệm gì tốt.

Chẳng còn sức mà duy trì thời gian dài lái xe nữa, tôi quyết định chọn một chỗ rộng rãi làm nơi nghỉ ngơi qua loa.

Bố trí xong nhu yếu phẩm cần thiết như lều vải, túi ngủ..., tôi phân phó Ngô Phóng Ca nổi lửa.

Gỗ dùng chính là cây cối đã qua chọn lọc gần đó, nồi thì đã chuẩn bị kỹ càng từ lúc trước, mà nguyên liệu nấu ăn bên trong ngoài những thứ được Mộc Tiểu Quả cung cấp, còn có một số là tiếp tế ở trong Căn cứ Đại học thành. Trước khi lên đường, An Nhiên đã đổi tất cả điểm thành đồ ăn.

Nhẹ nhàng búng ngón tay một cái, đầu ngón tay của nàng dấy lên một ngọn lửa bé nhỏ, châm đống lửa.

Dị năng của nàng vẫn đang ở trình độ nửa vời, tuy có tiến bộ một tẹo so với lần đầu tôi gặp nàng, nhưng tốc độ tiến hóa vẫn thua kém rất nhiều so với Ngô Phóng Ca và Kiều Tử Mặc. Đương nhiên, với tôi mà nói, bất luận năng lực của nàng mạnh hay yếu, dù cho nàng không có năng lực, cũng không quan trọng.

Nàng ở trong lòng tôi, mãi mãi là người anh hùng tay trói gà không chặt nhưng lại có dũng khí kéo tôi trở về từ trong vực sâu. Một người anh hùng của tôi.

Tôi thậm chí có hi vọng ích kỷ, năng lực của nàng cứ như vậy dừng lại không tăng, mãi luôn nhỏ yếu như thế, vậy thì tôi mới có thể mượn cớ đi theo bên người nàng bảo vệ nàng, vĩnh viễn nhét nàng vào cánh chim.

Đó là dục vọng độc chiếm, khiến tôi hoảng sợ nhưng không ngừng trầm luân.

Dùng qua bữa tối, chúng tôi đều chui vào lều vải, mỗi người ngồi ở trong túi ngủ, chỉ để lại Nhị Bảo ở bên ngoài canh gác. Nơi này tuy hoang vắng, khó bảo toàn sẽ không có xác sống ngửi mùi mà đến, thậm chí là dị năng giả lòng mang ý đồ xấu. Thế đạo thay đổi, nguy hiểm khi dã ngoại cũng vượt xa khỏi tưởng tượng.

Kéo khóa túi ngủ lên hết cỡ, thu lại hết thảy khí tức, tôi cảm giác được ba người khác đều đang chuyên tâm luyện tập dị năng của mình, không có chú ý tới tôi, bèn từ trong túi áo bên mình lấy ra một viên não tinh dị năng giả nắm ở lòng bàn tay, thu vào không gian. Một giây sau, chính mình cũng tiến vào bên trong không gian. Sau nhiều lần thí nghiệm, tôi phát hiện: Chỉ cần thông qua môi giới mang theo não tinh tiến vào không gian, thì sẽ không bị tôi hấp thu. Nếu trực tiếp sử dụng dị năng truyền đi, thì sẽ bị ngầm thừa nhận là đang hấp thu năng lượng bên trong não tinh.

Đã qua thời gian một tháng từ lần dùng não tinh trước đó, nghĩ đến năng lượng trong đó đã bị tôi hấp thu gần đủ rồi, lực kiềm chế ý nghĩ khát máu cũng biến mất ở mức độ lớn. Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân trong đầu tôi nổi lên ý niệm đối với An Nhiên.

Mỗi một lần hấp thu não tinh, ngoài thống khổ cực hạn, dị năng của tôi cũng sẽ thăng cấp, thế nhưng khác với não tinh xác sống, não tinh dị năng giả không chỉ có thể ngăn chặn cơn thèm ăn, thậm chí còn tiến hành cải tạo thân thể của tôi. Năng lực nhìn ban đêm có tăng cao, thậm chí tinh thần lực cũng càng ngưng tụ, từ che giấu cảm giác của những người khác đồng thời tăng cường cảm nhận của bản thân tiến hóa đến khống chế tinh thần trong thời gian ngắn, giống như là... ý niệm.

Năng lực này có lẽ khác Ngô Phóng Ca, tuy chưa đạt đến cường độ của hắn, nhưng sự thật là tôi có thể trong nháy mắt khống chế đường dây của máy kiểm tra đo lường. Nếu như loại năng lực này không ngừng tăng lên, liệu có thể kiểm soát nhiếp hồn thậm chí là giết người trong vô hình được hay không?

Tôi vô cùng chờ mong.

Viên não tinh vừa lấy ra ban nãy hình như là của người phụ nữ dị năng hệ băng. Trải qua cảm giác nóng rực lúc đầu chính là giá lạnh như rơi vào hầm băng, dường như đóng băng mỗi một mạch máu mỗi một đường kinh mạch của tôi, lại từng tấc từng tấc nghiền nát thành phấn vụn, lạnh buốt, đau nhói phun trào trên từng tấc da, cho đến khi mất cảm giác.

Sau khi quen thuộc, cũng sẽ không cảm thấy quá khó trải.

Tôi lẳng lặng cuộn mình ở trên bãi đất trống trong không gian, ép buộc đầu óc của mình gắng giữ tỉnh táo, thần trí duy trì minh mẫn, cẩn thận ghi chép mỗi thời mỗi khắc biến hóa của bản thân. Trong lúc khổ sở hành hạ thần kinh, công hãm lý trí, tôi không khỏi nghĩ: Nếu như lúc này có một trợ thủ giúp tôi ghi chép, có phải là số liệu sẽ chính xác hơn một chút không?

Ngay sau đó, tôi lập tức bác bỏ vọng tưởng không thiết thực của chính mình. Đừng nói là có nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp rèn luyện hằng ngày, dù cho là một người bình thường, tôi sẽ giao ra lòng tin của mình sao?

Đáp án không thể nghi ngờ...Không.

Kiều Tử Mặc cũng tốt, Ngô Phóng Ca cũng tốt, ở trong lòng tôi đều chỉ là đồng đội tạm thời, lợi dụng quan hệ, đôi bên cùng có lợi thôi. Còn tín nhiệm, tôi chưa bao giờ dám giao ra nửa phần.

Người tôi duy nhất tin tưởng, chỉ có An Nhiên. Nhưng cũng vậy, nàng cũng là người tôi rất không hi vọng biết được tất cả những thứ này.

Tôi không muốn để nàng nhìn thấy tình cảnh hổ thẹn của tôi bây giờ, không muốn để nàng nhìn thấy một chút âm u trong lòng tôi. Nét mặt thương tâm không dám tin sau khi nàng phát hiện bộ mặt thật của Tăng Nhu còn rõ mồn một trước mắt, không lúc nào ngừng nhắc nhở tôi ngàn vạn lần không nên lộ ra chân tướng, giẫm lên vết xe đổ.

Để nàng lại lần nữa trải qua loại thống khổ như phản bội này, đánh nát ngây thơ cùng tín nhiệm của nàng, là việc tôi tuyệt đối không cho phép phát sinh.

Tôi mất đi, tôi cũng không còn cách nào nắm giữ, tôi sẽ không để An Nhiên cũng bị cướp đi.

Cho nên, vì bảo vệ nàng, tôi tình nguyện tự mình xây dựng một tòa tháp ngà, dù cho là giấc mộng hư ảo, dù cho là lời nói dối, tôi cũng sẽ không để cho bất luận người nào phá hoại nó. Hễ là người gây trở ngại đến giấc mộng này, đều phải chết.

Dời đi lực chú ý xác thực là một loại phương pháp hữu hiệu để quên đi thống khổ, ít nhất tôi chỉ cắn nát môi, ý thức vẫn hết sức thanh tỉnh.

Sau khi đau đớn kịch liệt từ từ tiêu tan, trước mắt xuất hiện cảnh tượng trước khi mê man, nhưng lại có chút không quá giống. Thể tích không gian lớn lên, ngoài ra, ngay cả cảnh vật vốn có cũng biến hóa long trời lở đất.

Từ trong cái hố trụi lủi chảy ra nguồn suối trong vắt ồ ạt, bên cạnh thì mọc lên hàng cây phủ rợp bóng râm, tươi mới đáng yêu. Ánh sáng chói trên đỉnh đầu tạo thành chùm sáng hình cầu, giống như mặt trời.

Hít sâu một hơi, tươi mát mà sảng khoái, không khí ô uế huyên náo của thế giới bên ngoài không thể sánh bằng. Vốn từ của tôi hạn hẹp, chỉ nghĩ đến bốn chữ "Thế ngoại đào nguyên" để hình dung. Có thể hơi khoa trương chút, nhưng cũng là cảm thụ chân thực trong lòng tôi. An Nhiên nhìn thấy, nhất định sẽ vui mừng.

Xoa xoa thái dương đau nhức, khẽ chống người dậy đi về phía cái hố nước kia, dòng nước nhỏ bé, dường như là nước ngầm từ dưới nền đất tuôn ra, trong suốt thấy đáy mà không có mùi vị khác thường. Tôi dùng giấy thử pH kiểm tra một hồi, không ngờ chất lượng nước tính kiềm lại lớn hơn bảy, điều này cho thấy bên trong khả năng chứa khoáng vật phong phú. Nhưng rốt cuộc có thích hợp cho thân thể người uống hay không, còn cần thêm một bước kiểm tra.

Lau khô ráo tàn dư trên tay, tôi chỉn chu lại dáng vẻ một hồi, rời khỏi không gian.

Lần này hấp thu não tinh mất chừng ba tiếng, không biết mấy người các nàng ngủ có an ổn hay không.

Tôi vừa mới thả ra nhận biết, nhưng rõ ràng nhận ra được một ít khác thường, trong lều lại không có một bóng người!

Kinh hãi lóe lên liền biến mất, tôi lập tức cảm giác được động tĩnh ở bên ngoài lều vải...Không chỉ ba người.

Kéo ra túi ngủ, Nhị Bảo bỗng chốc nhảy vào, mắt đen lay láy nhìn tôi chăm chú, đuôi vẫy rất vui.

Xem ra, tạm thời không có nguy hiểm gì, tôi khích lệ gãi gãi cằm của nó, thu nó vào không gian.

Lặng lẽ tới gần chỗ mành lều vải, nghiêng tai nghe, là giọng nói không vui của Kiều Tử Mặc: "Các ngươi là ai! Lén la lén lút có cái ý đồ xấu gì đây! Bà đây cảnh cáo các ngươi, thức thời thì tránh xa một chút, bằng không hậu quả tự chịu!"

Nàng vừa dứt lời, tiếp theo liền vang lên giọng nói có vẻ bất đắc dĩ giảng hòa của An Nhiên: "Mặc Mặc! Đừng như vậy! Xin lỗi, cô ấy có chút gắt ngủ... Mấy người có chuyện gì sao?" Nghe được, giọng nói của nàng tuy rằng ôn hòa, nhưng như có như không chứa mấy phần oán giận, có thể thấy người tới tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì.

"Tiểu muội muội em đừng hiểu lầm, chúng tôi đây chỉ là đi ngang qua... Phạm vi mấy trăm mét lều vải của em dửng dưng đặt ở chính giữa đây, muốn có bao nhiêu nổi bật thì có bấy nhiêu nổi bật, không đến xem thử một cái thì sao mà được, có đúng không nào?" Một giọng nam khàn khàn hơi có vẻ côn đồ nói rằng.

"Xem xong ngươi có thể lăn, đi thong thả không tiễn!" Kiều Tử Mặc lập tức lạnh lùng tiếp một câu.

"Ơ hay con bé này sao lại nói thế!" Một giọng nam khác hơi thô lỗ nói.

"Làm sao? Không phục thì tới đánh nhau!" Kiều Tử Mặc kẻ này tính tình sợ rằng thiên hạ không loạn hiển nhiên là không chút nghĩ ngợi mở miệng khiêu khích.

Tôi tưởng tượng ra biểu tình trên mặt An Nhiên vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, xốc lên mành lều, đi ra ngoài.

"Tiêu!" Lúc nàng nhìn thấy tôi trên mặt lộ rõ kích động khiến trong lòng tôi mềm nhũn, khóe miệng không khỏi cong lên mấy phần.

Ánh mắt ở trên mặt nàng đảo qua một vòng, đảo qua mấy người khác, dừng lại ở trên người đàn ông đang tranh chấp đối diện với Kiều Tử Mặc.

"Xảy ra chuyện gì." Dù tôi đại khái biết được đầu đuôi sự tình, chỉ là vẫn phải giả đò không biết, tạm thời nghe bọn họ có giải thích gì.

Đối diện tổng cộng có bốn người đàn ông, hai người hẳn là từng đối thoại cùng Kiều Tử Mặc, hai người khác thì lại yên tĩnh đứng ở phía sau bọn họ, chẳng qua là sau khi tôi ra ngoài từng người trao đổi một cái ánh mắt, khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, trên mặt cũng tự nhiên lạnh xuống.

"Hóa ra bên trong còn có một vị tiểu thư." Người đàn ông côn đồ kia cười nhìn tôi, vẻ mặt rất là ngả ngớn, "Là như vậy, chúng tôi là thành viên căn cứ Bách Lý ở thành phố K, đi qua nơi này, cho nên tới kiểm tra một phen, cũng không có ác ý... Có điều, nhìn thấy tiểu thư ngài, tôi đột nhiên cảm thấy, nếu như không mời ngài đi vào trong căn cứ làm khách, vậy quả là tiếc nuối chung của đôi bên chúng ta."

"Sao lại nói thế?" Trong lòng tôi vô cùng căm ghét ánh mắt mang tính xâm lược của người đàn ông này, ngược lại đối với đề nghị của hắn có chút hứng thú. Sau đó lại tìm cơ hội xử trí hắn thôi.

"Bây giờ xác sống hung hăng ngang ngược, các thành thị lần lượt rơi vào tay giặc, người người cảm thấy bất an, chỉ có một số ít thành thị còn có sinh lực, mà căn cứ Bách Lý của chúng tôi chính là một trong số đó, những cái khác tôi không dám hứa chắc, thế nhưng vật tư sung túc cùng với hoàn cảnh an toàn tuyệt đối có thể cho chư vị thỏa mãn." Hắn nói xong liền hé môi nở nụ cười, tự cho là đúng thể hiện sức hấp dẫn nam tính. Trong mắt tôi, chẳng qua là một tên nhãi nhép vượn đội mũ người*.

(*Vượn đội mũ người: chú trọng hình thức, tô vẽ cho đẹp mà không biết thực chất mình xấu xí yếu kém.)

"Bà đây mới không gì lạ, không thèm khát ~" Kiều Tử Mặc kiêu ngạo hất cằm lên, từ chối như đinh đóng cột.

"Cô!" Người đàn ông có chút khôi ngô thẹn quá thành giận mà chỉ vào nàng, gã đàn ông côn đồ một lòng muốn ở trước mặt chúng tôi giữ phong độ cũng đen mặt lại, muốn phát cáu.

"Khoan đã." Mắt thấy Kiều Tử Mặc cáu kỉnh nói đủ rồi, tôi lên tiếng gọi lại mấy người, hỏi ra vấn đề hiện nay quan tâm nhất, "Các anh nói là đến từ thành phố K, vậy tình huống đập chứa nước ở thành phố K bây giờ ra sao?"

"Chuyện này...nguồn nước đương nhiên vô cùng sung túc." Hắn chần chờ một chút, nói rằng, "Không dối gạt các cô, chúng tôi chuyến này chính là vì đi đập chứa nước lấy nước." Hắn chỉ chỉ vào chiếc xe chở nước cỡ lớn đằng sau.

Đập chứa nước thành phố K trên danh nghĩa là công trình thủy lợi hạng nhất thuộc về thành phố, nhưng vị trí địa lý thực tế ở một khe núi cách không xa ngoài thành phố K; chúng tôi ở đây đụng mặt bọn họ, có lẽ vị trí cách đập chứa nước thành phố K xác thực cũng rất gần.

Có điều, nghe ý của hắn, hình như cũng không biết mưa to ảnh hưởng đến đập chứa nước... Hay là nói, giả vờ không biết, có ý đồ riêng?

"Đã như vậy, chúng ta đi thôi...đi đập chứa nước." Tôi vỗ vỗ tay An Nhiên ra hiệu nàng khuyên nhủ Kiều Tử Mặc, quay sang Ngô Phóng Ca nháy mắt ra dấu, hắn liền vội vàng tiến lên hỗ trợ tháo dỡ lều vải, thu dọn đồ đạc tôi lấy ra từ trong không gian bỏ hết vào sau cốp xe. May mà Land Rover cốp sau rất lớn, mà thứ tôi lấy ra đều là dạng đơn giản dễ thu cất. Tôi tạm thời chưa có ý định để bọn họ biết dị năng của mỗi người chúng tôi.

"...Cũng được, chúng ta đi đập chứa nước trước, rồi cùng nhau về thành phố K." Người đàn ông kia cho rằng tôi đồng ý yêu cầu của hắn rồi, lại nở nụ cười, làm một động tác tay với đồng bọn, xoay người đi lái xe.

Lúc đi qua xe Land Rover của chúng tôi, vẻ thèm thuồng trong mắt hắn không thoát khỏi con mắt của tôi. A, mơ ước đồ vật của tôi, cũng phải có mệnh hưởng dụng mới được.

Bốn người bọn họ tổng cộng lái hai chiếc xe, ngoài chiếc xe tải chứa nước còn có một chiếc xe Honda khác, hai xe lấy thế giáp công chèn Land Rover chúng tôi ở chính giữa, nói là dẫn đường, kì thực là chặn đường đi của chúng tôi, để chúng tôi không thể không đi theo phương hướng của bọn họ.

Những người này cố ý muốn cho chúng tôi đi căn cứ Bách Lý thành phố K, đến cùng có cái mưu đồ gì?

Nhớ tới vẻ dâm tà lộ ra trong mắt chúng khi nhìn bọn tôi, chắc chắn như dã thú khóa chặt con mồi. Tôi không khỏi nổi lên một nụ cười lạnh. Kẻ ngu xuẩn, các ngươi phải hiểu, ta không phải là con mồi.

Từ đầu tới cuối, ta luôn là người thợ săn có quyền điều khiển sinh tử của các ngươi.