Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 21



Sau khi ăn chực thức ăn của Minh Thiên xong, Thiên Hàn quyết định lập tức rời khỏi thôn này.

Mọi người đều không có ý kiến, lại thu dọn đồ mà lết đi. Minh Thiên vẫn còn khá bực bội khi để một con chuột chui mất.

Tới lúc lên xe cậu vẫn xị mặt ra đó, đang chạy trên đường chiếc xe của Lâm Thời bỗng bị một ánh lửa tấn công. May mắn Tiệp Dao né kịp lúc, ngoài trừ xốc nảy quá mức thì mọi thứ vẫn hoàn hảo.

Mọi người đều đồng loạt ngừng xe, bày ra tư thế đề phòng như lâm đại địch ra.

Thứ tấn công họ cư nhiên lại là một con tang thi. Tang thi cũng bắt đầu có dị năng rồi sao? Tất cả đều lâm vào kinh dị suy nghĩ.

Minh Thiên ánh mắt lượng lượng một chút, cơ hội rèn luyện đám hầu tử kia cậu sẽ không nhúng tay vào. Tay trái nắm lấy cổ áo nhóc Tinh Vũ ném thẳng vào đám tang thi xung quanh đó.

Còn con tang thi kia thì để Thiên Hàn cùng mấy người kia xử lý đi. Cậu co chân đạp Lạc Minh một phát văng theo đường parapol mà tới chỗ Tinh Vũ, bảo vệ nhóc đó.

Thiên Hàn sau khi xác định Minh Thiên đứng ở vị trí an toàn rồi thì mới an tâm bắt tay vào đánh nhau.

Con tang thi có hỏa dị năng kia lại là một con nữ tang thi. Quần áo rách rưới trên người đã chỉ có thể che chắn một ít chỗ cần che.

Khuôn mặt trắng xác của ả vẫn hoàn thiện không mất miếng thịt nào nhìn phía trước cũng không khác người là mấy. Phía sau cư nhiên lại chả có một miếng thịt, toàn xương là xương cứ như xem gương hai mặt ấy.

Ả há mồm phun ra một quả cầu lửa bay thẳng đến chỗ Lâm Thời. Tĩnh Lâm bên cạnh kịp thời hỗ trợ kéo hắn né ra nhưng phía sau áo vẫn bắt lửa.

Trí Thăng đành đương bình cứu hỏa mà chạy đến dập lửa. Thiên Hàn không cho giết nó lập tức mà anh muốn dùng nó để rèn luyện linh lực và dị năng mình có.

Ả tang thi cứ bị một đám người thay phiên nhau đánh, ai kiệt sức thì qua một bên nghỉ hồi sức người khác vào thay thế.

(Ả tang thi: Để tôi chết khỏe một chút có được khônggg)

Trí Thăng càng vinh quang hơn, hắn chạy khắp chiến trường phun nước, cứu hỏa.

Tới gần chiều cả đám hết như ăn mày ngoài chợ, quần áo te tua mặt mày lấm lem. Chỉ mỗi Thiên Hàn còn sạch sẽ, phóng khoáng mà đi lại chỗ Minh Thiên thôi.

Mọi người lại bắt đầu lại chỗ Trí Thăng cọ nước tắm. Cơm cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ mọi người dùng bữa.

Trí Thăng: Lão tử bị vắt sạch rồi có được không? TMD thiệt khổ bức mà! Tại sao chỉ mỗi ta có thể bắn nước cơ chứ!

Thấy tất cả đều đến bàn ăn cơm, Minh Thiên liền một mình chạy đến chỗ cái xác nữ tang thi bị hành xém nát thây kia.

Nào bị hỏa đốt, điện giật, tạt nước (), roi quất.. quả thật chết không toàn thây ấy. Minh Thiên liền lôi bao tay không biết lượm từ chỗ nào ra.

Bắt đầu xé da thịt của ả ra coi, đầu tiên cậu lột nhẹ lớp da đã chuyển màu của ả. Làm lộ phần thịt đã thối rửa bên trong đang chuyển dần qua màu xanh tím.

Vài người Hoắc Vũ vừa ăn vừa tò mò nhìn sang xém phun hết cơm ra. Rất nhanh cả bọn bình tĩnh lại chậm rãi nhai cơm tiếp. Ni mã~quen là tốt rồi!

Tinh Vũ nhanh chóng nhai ngốn hết phần cơm của mình rồi chạy đến chỗ Minh Thiên dòm cậu phanh thây con tang thi có dị năng này.

Lần đầu tiên cậu gặp loại tang thi này đó. Không biết có khác gì với mấy con binh thường không ha!

Minh Thiên cũng không để ý đến đồ đệ cưng nhà mình. Mà tiếp tục tách lớp thịt kia ra moi xương của ả. Trong khúc xương trắng lại có lốm đốm đen hệt như lông chó đốm

Sau cậu bắt đầu xé bụng của ả ra, moi một dãy ruột non ruột già gì đoa ra hết. Mấy sợi dây dài lắn quắn lấy nhau.

Sau lại moi thêm nội tạng khác ra quăng khắp nơi như một đứa con nít quăng đồ chơi vậy. Khung cảnh kinh dị đến rùng rợn.

Xong cậu chuyển từ bụng lên đầu ả, cậu khép tay thành một đường bổ xuống đầu ả. Tách đầu ả ra làm hai mảnh, sau đó mới đưa tay vào óc mò mò thứ gì đó.

Hết bên phải lại đến bên trái, đang mò tay của Minh Thiên khẽ khựng lại. Cậu mò được rồi, lôi từ đầu ả ra một viên pha lê óng ánh đỏ chỉ nhỏ bằng một đầu ngón út của cậu.

Cậu vui vẻ cầm nó chạy lại chỗ Thiên Hàn, lúc này anh vừa dùng bữa xong. Cũng thấy cậu cầm viên pha lê đó đến chỗ mình liền ngồi đó chờ cậu.

Cậu lại gần anh, xòa tay mình ra đưa đến trước mặt anh như hiến của quý. Còn mấy người chưa ăn cơm xong cũng nhìn qua.

Viên pha lê trong tay cậu rất đẹp, óng a óng ánh sắc đỏ. Nhưng, nhưng, nhưng óc tang thi vẫn còn kìa. Máu tang thi trộn chung luôn kìa.

Cả đám ôm tô cơm của mình mặt mày tái xanh, khóc không ra nước mắt mà nhìn thứ trước mặt. Hoàn toàn ăn không vô nữa rồi a. TAT

"Hấp thụ thứ này có ích cho dị năng lắm nha!" Cậu cười hì hì một cách ngốc nghếch, cặp mắt đen láy to tròn nhìn anh.

Ánh mắt Thiên Hàn càng nhu hòa mà nhìn cậu. Hoàn toàn không chế bẩn mà nhận viên đá trong tay cậu.

Anh khẽ liếc Trí Thăng một cái, cả người hắn như trụy lạc hầm băng. Thốn tới tận rốn, đành ngậm một miệng đầy cơm mà tới chỗ anh xả nước rửa viên pha lê đó.

Sau đó lại quay về chỗ của mình tiếp tục nhai cơm. Liền nhận được ánh mắt vi diệu đến từ các bằng hữu thân ái nhà mình.

Có điểm không biết nói gì, đành cặm cụi đớp cơm của mình tiếp. Hắn rất đói, hắn rất mệt, ai muốn làm gì thì làm không liên quan tới ta!

Thiên Hàn vân vê viên pha lê trong tay, khẽ có một luồng năng lượng nóng cháy chui từ lòng bàn tay của anh chạy thẳng vào đan điền.

Sau khi hấp thụ, quả thật dị năng của anh có tăng lên. Nhưng chỉ được một ít chứ không đáng kể.

Nhưng chỉ cần có thể tăng lên, anh liền hài lòng rồi. Sớm mạnh mẽ hơn một chút liền tốt rồi.

Mấy người khác lúc này đang lấy tốc độ ánh sáng nà lùa cơm. Nếu không ăn nhanh lỡ một lát lại có gì đó ghê gớm hơn xảy ra thì sao.

Chết vì sặc cơm, diêm vương cũng không muốn nhận họ luôn! Hảo sao, hảo sao a!

Nhanh chóng dọn bát đũa, bàn cơm thoáng chốc đã sạch sẽ hoàn mỹ vô khuyết. Cả đám cực kì hài lòng với tốc độ siệu việt của mình.

Thấy lão đại nhà mình hấp thu viên pha lê đó xong mặt mày liền hồng hào. Họ liền biết là có tác dụng, ôm tâm lý may mắn mà đi đập đầu mấy con tang thi bình thường la liệt một góc kia xem thử.

Trong số vài chục con thì chỉ có khoảng 1 phần 3 mà thôi. Màu các viên pha lê hoàn toàn không giống nhau.

Ánh mắt tất cả lại nhất tề tập trung lên người Minh Thiên chờ cậu giải thích. Ai ngờ cậu bơ họ luôn, hoàn toàn đương họ thành không khí mà triệt để không nhìn tới.