Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 29



Sau này cho họ mười lá gan cũng không dám chọc tới tiểu thiếu gia nữa. Hung tàn như vậy, chỉ có boss hold nổi thôi.

Đại chiến bạch tuột và rắn chưa chấm dứt lại có thế địch thứ ba xen vào. GIÁN-KUN said "Nơi nào có sự sống nơi đó có tao!"

Minh Tuyết lúc này đã oanh oanh liệt liệt mà xỉu. Ha hả, ai mà hold nổi chứ! Duy trì ý thức đến giờ cô đã giổ lắm rồi đó!

Cuộc đời đầy bi kịch của cô cứ thế mà bước sang chương khác.

Nhưng ba thế lực bóng tối vẫn cứ quánh nhau loạn xạ lên hết. Ha ha, nhóm Trí Thăng đã đứng thành một cục rồi kìa.

Mama, bảo bảo sợ! Có cần tởm đến thế không hả? Tiểu thiếu gia thú vui thật ác liệt mà! Hu hu! TTvTT

Lạc Minh có một chút vô ngữ, tra tấn người khác cũng có thế làm như vậy hả. Nhìn nữ nhân nằm một đống đằng kia, hắn không khỏi may mắn mình vừa gặp liền đầu hàng ngay.

Tất cả đều tặng một phen lệ đồng tình cho Minh Tuyết. Thiên Hàn ánh mắt lóe lên ý cười nhạt nhòa mà nhìn cậu.

Bảo bối thực nghịch mà!

Minh Thiên búng tay thêm một cái nữa ba thế lực hắc ám đều biến mất. Mọi thứ lại trở về bình thường, cậu dùng thần lực ném Minh Tuyết sang một bên.

Rồi lôi Thiên Hàn chui lại vào xe, quyết tâm phải ngủ bù lúc nãy. Mọi người lúc này cũng xem trò vui đủ liền trở về chỗ của mình. Tiếp tục lên đường, sự kiện hôm nay chỉ là sự khởi đầu cho sự chà đạp thân tâm người khác của Minh Thiên mà thôi.

(Mị: Hãy ngã mũ chào liệt sĩ ấy! Người đã ra đi trong đớn đau! >□<

Minh Tuyết: Nhờ, tui chưa chết a! Truyện này có thể theo logic bình thường xíu được không! Chưa kịp làm tiểu tam đã bị knock out là s)

Mọi người đi một quãng thời gian dài liên tục ngồi trên xe. Mông cũng ê rồi có được không.

Sau khi bù được giấc ngủ mà mình mơ ước. Minh Thiên thoải mái cả người, bắt đầu muốn đi loanh quanh chơi.

Thiên Hàn liền cho tất cả ngừng lại nghỉ ngơi dùng bữa. Còn mình cùng cậu thì đi dạo xung quanh. Cùng nhau bóp chết tang thi, phanh thây dã thú nhổ gốc biến dị thực vật.

A~~thật romantic mà!

(Mị: Xin nhận đầu gối của tiểu gia)

Anh vui vẻ xử lí hết đám cản đường mình. Hiện tại tu vi của Thiên Hàn đã là kim đan sơ kì rồi, muốn lại thăng lên còn muốn tốn thêm một khoảng thời gian nữa.

Nên anh cũng không vội vàng gì, nắm tay cậu đi khắp nơi. Đến khi Minh Thiên nổi lên tính lười hơn cả đười ươi của mình, anh mới cõng cậu trên lưng mà đảo bước trở về.

Hạnh phúc nhỏ nhoi là vậy, nhưng giông tố lại rất nhanh ập đến. Khiến người ta trở tay không kịp.

Khi mọi người đang hì hà hì hục lùa mì vào mồm. Một cơn gió quái dị quét qua thật mạnh, xém bay luôn cả tô mì của họ.

Linh lực và thần thức khá quen thuộc này khiến Minh Thiên biến sắc. Cậu bỗng ra mồ hôi lã chả, thầm nhủ trong lòng "Thấy bà rồi!"

Một nam nhân mặc trường bào màu xanh lam phong độ ngời ngời từ trên không đáp xuống.

Khuôn mặt tuấn dật không chỗ hờn, ánh mắt hoa đào mị hoặc không thôi. Cả đám ôm chặt tô mì mà lâm vào cảnh giác.

Thấy người tới, mặt của Minh Thiên liên tục biến đổi tới lui. Hoàn thiện 50 sắc thái trong một phút.

Thiên Hàn cũng chú ý tới vẻ mặt của Minh Thiên đang muốn nắm tay an ủi cậu. Chưa kịp nắm được tay cậu, anh đã bị một nguồn lực đánh bay.

Lạc Minh nhanh chóng phản ứng, nhào tới đỡ được anh. Nhưng cũng bị dư chấn còn thừa đập cho nôn huyết ra.

Minh Thiên cả mặt xanh lét mà nhìn tên khốn trước mặt nhưng lại không động thủ.

Nam nhân thần bí cùng Minh Thiên dùng ánh mắt gà chọi mà nhìn nhau đắm đuối.

Thấy ái nhân của mình bị đánh nôn máu, Minh Thiên tức đến nổ phổi. Sau cậu có thể quên rằng tên khốn nạn bám dai như đỉa này cùng lúc xuống vị diện này với cậu cơ chứ.

Mụ đản, hảo tức giận! Thật muốn nhào tới cắn cho hắn vài phát cho hắn chạy nọc cho rồi!

Cậu nhanh chóng lắc mình che chắn nhóm Thiên Hàn ra phía sau lưng mình. Cậu có thể thắng hắn nhưng lại không chắc sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người được.

Nên cậu do dự ra tay, nam nhân thấy vậy liền nở nụ cười sáng chói chang.

"Ái nhân, ngươi không nỡ ra tay với ta sao! Ta biết, ngươi đau lòng ta mà" giọng từ tính trầm ấm của nam nhân kia vang lên.

Nghe đối phương nói Minh Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tên đê tiện, bỉ ổi, bám đuôi biến thái nhà ngươi ai thèm đau lòng chứ!"

Thiên Hàn nghe thấy trong giọng Minh Thiên tràn đầy tức giận. Anh gắng gượng cơn đau nhức nơi lòng ngực mình mà chậm rãi đi đến phía cậu.

Ôm cậu vào lòng từ phía sau, hàn khí từ mắt anh giao phong cùng tia nguy hiểm trong mắt nam nhân kia. Không ai chịu thua ai.

Nam nhân kia muốn đánh bay anh lần nữa nhưng có Minh Thiên đứng chắn ở đó, cậu không để y thực hiện được mưu đồ của mình.

Thấy anh mắt dò hỏi của anh hướng tới cậu. Tuy không tình nguyện mà lôi chuyện cẩu huyết năm xưa ra kể nhưng cậu vẫn thành thành thật thật mà khai ra.

Nam nhân kia cũng im lặng đứng đo nhìn cậu kể. Ánh mắt tham lam mà nhìn bóng hình cậu hoàn toàn không để Thiên Hàn vào mắt.

Y tên là Mục An, y và cậu gặp nhau lúc cậu vừa phi thăng không lâu. Cậu đang chuẩn bị xây thêm động phủ của mình thì gặp phải y.

Cậu cũng không thèm để ý đến y, mà làm việc mình cần làm. Sau đó, cậu đi đến vài chỗ để kiếm nguyên liệu cho động phủ của mình.

Lại gặp y trúng mê tình của tình chi hương, một loại hoa mang xuân dược cực mạnh. Chỉ cần thoáng ngửi sẽ trùng chiêu.

Lúc đó, y định bổ nhào lên người cậu bị cậu táng cho một phát bay đi. Rồi cậu nắm đầu y lôi đến một con sông.

Cậu nắm cổ chân y nhận nước y vài lần như vậy. Dược hiệu liền bay mất, không đợi hắn tỉnh dậy cậu liền ném hắn qua một bên rồi đi mất.

Lần thứ hai gặp lại, cậu đang dẫn linh thú của mình đi dạo. Y lại nhân lúc cậu không biết mà đột trụi lông mông linh thú nhà cậu.

Làm nó chạy trở về khóc lóc thảm thiết một hồi. Cậu cũng tức giận mà chạy đến thành thị tìm y.

Thấy y đang trò chuyện với một nữ tiên, cậu liền nhào qua đạp cho y một cước. Y bị đá bay đụng phải vách thành, liền nát cả vách thành luôn.

Y hoàn toàn bị chôn trong đống đổ nát đó. Cậu lại quay đi, vì cậu quay đi nên không phát hiện khóe miệng y đang nở nụ cười có ý vị thâm trường mà nhìn chui khỏi đống gạch vụn kia nhìn cậu.

Sau đó, cậu liên tục bị hắn bám riết lấy. Dứt thế nào cũng không dứt được, đi nơi nào cũng gặp phải tên điên này.

Còn nói mấy lời lẽ không ra gì, lưu manh trêu ghẹo cậu. Tuy mỗi lần đều bị cậu đánh cho nằm bẹp ra đất.

Nhưng cứ lại không sợ chết mà đi theo, đoạt hết những thứ mà cậu thích. Tuy cậu đều lấy lại sau khi cho hắn nhừ tử.

Nhưng càng đánh hắn càng vui vẻ, tâm thiệt khổ mà. Sau, cậu hạ phàm tìm Chu Tình hắn cũng đi theo cậu.

Nhưng cậu vui vẻ với nền văn minh mới này, sau lại gặp Thiên Hàn nên hoàn toàn quên mất người nào đó.

Hiện tại, Mục An lại quấn đến đây làm cậu nhức đầu không thôi. Chỉ ước có thể một chưởng đập chết hắn mà thôi.