Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 39



Thiên Hàn bắt đầu cử động thân dưới của mình. Hai tay nắm chặt lấy eo của cậu mà luật động.

Va chạm cực kì mạnh mẽ, như muốn cậu chết đi dưới thân mình vậy. Minh Thiên cũng hoàn toàn bị anh làm cho mất trí, ôm lấy vai anh mà khóc nức nở.

Đ.. đừng.. ah.. ha.. mà.. ưm.. ô.. hức.. hức.. chậm chậm.. ah.. ân.. ân.. ưm.. uh.. ah.. ha.. hức hức.

Càng cầu xin thú tính của anh càng bộc phát. Va chạm càng mãnh liệt, mỗi lần đâm rút đều vào được chỗ sâu nhất của cậu.

Anh cúi người cắn mạnh lên quả anh đào đã cứng kia. Liếm mút một cách thô bạo cuồng dã.

Minh Thiên mặt mày đỏ ao đẫm nước mặt mà chặt lấy cổ anh. Nương theo lực đạo của anh mà phối hợp.

Hai chân trắng nõn thon dài kia gác lên eo cường tráng của anh. Miệng cậu ngậm lấy vai anh mà cắn.

Càng cắn anh càng thô bạo mà ra vào thân thể cậu. Anh ngậm lấy cành tai mẫn cảm của cậu mà liến mút. Cả người cậu đỏ hồng tùy anh đùa giỡn.

Tiếng va chạm mãnh liệt "PHẠCH PHẠCH PHẠCH" vang dội khắp cả lều.

Thân thể cậu đều dính lên người anh mà đong đưa theo thân thể anh. Thiên Hàn liền kéo Minh Thiên đang thần trí không rõ mà lật người cậu lại.

Hôn lên tấm lưng nõn nà kia, anh càng vào sâu cơ thể cậu. Chạm tới điểm mẫn cảm nhất của Minh Thiên, làm cậu hét chói tai vì sướng.

Liên tục thô bạo mà luật động, lưng Minh Thiên lại đầy rẫy dấu răng lẫn hôn của anh in lên từng nấc da thịt của cậu. truyện đam mỹ

Cậu khóc nức nở xin tha, càng đổi lấy sự thô bạo của anh. Cậu cảm giác thân thể của mình sắp không phải của mình rồi. Cậu sắp bị anh làm tới chết mất thôi.

Thiên Hàn một lần nữa lại thay đổi tư thế, anh ngồi dậy để cậu ngồi trên người mình. Ôm lấy cổ mình, rồi nâng mông cậu lên thả mạnh xuống.

Khoái cảm lại tập kích quá nhanh, Minh Thiên không nhịn được mà ôm chặt cổ anh. Vùi mặt vào vai anh, không dám nhìn thiên hạ nữa rồi.

Xoa nắn mông tròn trĩnh của cậu đến biến dạng. Mông trắng cũng chuyển màu thành đỏ rồi. Anh cũng không buông tha cậu dễ dàng như vậy.

Cứ liên tục dùng tư thế ngồi đoa mà ra vào trong cậu cho đến cực hạn. Minh Thiên muôn bắn nhưng lại bị anh nắm lấy tiểu Thiên không buông.

Cậu khóc to mà vùng vẫy càng làm anh vào sâu thêm. Anh sung sướng mà rên rỉ, vỗ mạnh lên hai cánh mông kia vài cái khiến cậu run rẩy cả người.

Minh Thiên khóc lóc nhào đến cắn lên vai anh. Hậu huyệt siết chặt lấy tiểu Hàn, làm anh xém chút nữa buông vũ khí đầu hàng rồi.

Nhấc mông cậu lên đâm một phát thật mạnh rồi buông tiểu Thiên ra. Cả hai cũng bắn ra, Minh Thiên hoàn toàn xụi lơ trong lòng Thiên Hàn.

Anh cười vô cùng hạnh phúc, tiểu Thiên bây giờ là của anh rồi. Kéo Minh Thiên vào không gian của mình, tắm cho cậu sạch sẽ.

Minh Thiên quá mệt mỏi mà gục luôn trong lúc tắm. Thiên Hàn vui vẻ mà ôm cậu đi ra, để cậu ngủ trên nệm đắp chăn cẩn thận rồi mới bước ra.

Đám người thấy boss cuối cùng cũng ra liền thở phào nhẹ nhõm. Từ Phong sợ sệt mà nhìn Thiên Hàn, tâm trạng của anh cực tốt nên không so đo với nó nữa.

Tiểu Thiên thích thì liền nuôi đi. Biết mình thật sự được chấp nhận, Từ Phong vui đến sắp tắt thở dù cậu cũng không có thở thì phải.

Mọi người rất nhanh liền cùng Từ Phong kết nối. Lo xong việc bên ngoài, anh vào lều mình ôm vợ mình đi ngủ.

Cả hai ngủ đến cực kì hương, Minh Thiên nằm trong lòng Thiên Hàn cũng cực kì an tâm mà ngủ.

Khi cậu tỉnh dậy thì cũng là chuyện của sáng hôm sau rồi. Cậu được Thiên Hàn ôm trong lòng, ngồi trên đùi anh đầu tựa trong ngực của anh.

Xe đang chạy, mọi người xuất phát được một lúc rồi. Lúc sáng sớm thấy lão đại ôm người ra, mọi người đều ngớ ngẩn luôn.

Đợi một lúc sau mới hồi thần, liền cười đến cực kì ái muội mà nhìn hai người.

Lão đại tu thành chính quả rồi, hạ thủ thật hung tàn. Đến bây giờ người ta còn bất tỉnh đấy kìa.

Trí Thăng ánh mắt quả nhiên là thế mà nhìn tiểu thiếu gia đang bị ôm như công chúa kia.

Lại tan nát một đời hoa, cúc tàn hoa ưu thương. Nỗi đau dành cho người cùng số phận của Trí Thăng cứ tuôn trào ra.

Nhưng rất nhanh bị Lạc Vũ tinh mắt bắt về. Tiểu thiếu gia! Bảo trọng cúc hoa..

Tất cả đều câm nín, no zue no die, why still try! Mà nhìn Trí Thăng bị lôi xềnh xệch đằng kia.

Mông Minh Thiên khá là khó chịu, cậu uốn éo người mình, dùng ánh mắt đáng thương hề hề mà nhìn anh.

Thiên Hàn để cậu nằm xấp trên đùi mình, rất tự giác mà bóp bóp eo cho cậu.

Lúc này, cậu mới nhớ tiểu tang thi đã vác mình về kia. Minh Thiên hớn ha hớn hở quay đầu nhìn Thiên Hàn.

"Anh thấy quà của em chưa?"

"?"

"Ừm, con tang thi em đem về á!"

"..."

Bảo bối em chắc là em đem nó về chứ không phải nó đem em về hả.

Thấy Thiên Hàn nghe xong mà chỉ im lặng nhìn cậu. Minh Thiên tự giác mà đi giải thích.

"Nó đi theo chúng ta khá lâu rồi! Nó hình như là vua của tang thi hay sao ấy!"

"!"

Thấy anh kinh ngạc mà nhìn mình, mặt của Minh Thiên tràn đầy đắc ý mà nhìn anh.

Thiên Hàn buồn cười nhìn cậu đắc ý, tang thi hoáng sao. Không tệ, xây căn cứ rồi để nó với Tinh Vũ đi canh hai bên cửa là đủ một đôi rồi.

Không có sư tử đá thì dùng tang thi thay thế đi!

Số phận Từ Phong cứ thế mà nhẹ nhàng bị quyết định. Để rồi nó khóc không ra nước mắt mà bị Thiên Hàn đem đi tặng người.

Một đường yên ả cứ như thế mà đi thẳng tới căn cứ mà họ lựa chọn.

Mặc dù căn cứ khá lớn nhưng lại không có người sống. Vì nơi này là linh mạch nên tang thi tập trung vô cùng nhiều.

Minh Thiên bây giờ có khả năng điều khiển tang thi rồi. Nên cậu liền bắt cả đám tang thi cứng ngắc thân mình mà cầm chổi quét dọn. Cầm khăn mà lau..

(Tang thi-kun: Hãy để ta ra đi trong bình yên! Quét dọn so với tự sát còn khó hơn đó, có biết không)

Tất cả đều quen với mấy loại kỳ cảnh kỳ ba nà rồi. Giờ có heo múa thoát y hay tê giác bơi đua với hà mã họ cũng không sợ.

Chay lì rồi các thím ạ!

Quét dọn sạch sẽ căn cứ, mọi người bắt đầu bắt tay vào kiến tạo. Bây giờ ai ai cũng là luyện khí kỳ rồi có người sắp đạt tới trúc cơ luôn.

Nên công việc đối với họ cực kì nhẹ nhàng, còn giúp họ tập luyện được sử dụng thuần thục linh lực của bản thân mình nữa.

Đợi mọi thứ ổn thỏa cũng gần một tuần trôi đi qua. Thiên Hàn đang xem xét việc thu người thêm, mặt đất liền chấn động.

Mọi người thất kinh mà đổi sắc mặt chạy ra ngoài. Liền bị cảnh tượng hùng vĩ trước mắt hù cho nghẹn họng. Thiên Hàn buông xấp tài liệu bước ra nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên khóc hay cười nữa.