Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 40



Minh Thiên không biết từ đâu bắt ra một đàn thú biến dị. Heo biến dị cùng trâu bò biến dị, hổ cọp beo biến dị. Thêm một đám thực vật biến dị có sức chiến đấu cực hung tàn nữa.

Cả đám hắc tuyến đầy đầu, tiểu thiếu gia đây là muốn phá căn cứ rồi xây lại hả.

Minh Thiên không quan tâm việc mình làm gây sức ép cho nhóm người tâm linh mỏng manh kia thế nào. Chạy tung tăng đến chỗ Thiên Hàn bổ nhào lên ngực anh.

"Hàn, chúng ta chăn nuôi đi! Thịt chúng thật ngon a!"

Cả đám thú biến dị gào khóc run rẩy trước mắt. Làm mấy tên đứng đây bỗng sinh ra thương cảm cho chúng.

Lạc Vũ đỡ trán, thôi rồi Lượm ơi!

Quả nhiên, Thiên Hàn liền gật đầu rồi phân phó cho mọi người đi làm chuồng nuôi heo nuôi trâu bò.

Còn mấy con như hổ báo biến dị thì giữ lại phân phát làm thú cưỡi cho tiện.

Mọi người nghe vậy liền hào hứng đi làm. Họ cũng muốn có thú cưỡi uy phong lẫm liệt như vậy nha.

Vì thế công cuộc dựng chuồng chăn nuôi bắt đầu. Mấy cái cây biến dị đều giao cho Lạc Minh quản hết.

Lạc Minh "..."

Nhìn đám thực vật biến dị trước mắt hắn im lặng nhận mệnh.

Cách mạng nuôi trồng cứ thế mà được xây dựng lên, Từ Phong bị bắt làm sư tử đá canh cửa kia liền làm hết sức mình. Để một đám tang thi đứng canh giữ xung quanh căn cứ, một con mũi cũng không lọt được.

Chuồng heo lẫn trâu bò biến dị cứ thế mà mọc lên nườm nượp. Thực vật biến dị được Lạc Minh huấn luyện rất bảnh.

Thỉnh thoảng đi xung quanh căn cứ cọ độ tồn tại của mình. Mọi thứ cứ hòa thuận đến không thể hòa thuận hơn.

Thức ăn cứ như thế mà không còn là nỗi lo của căn cứ.. Cảm giác thiệt não là sao nhỉ?

Nhưng những người đứng đầu của căn cứ đều rất bí hiểm. Họ gần như có mọi loại thuộc tính dị năng. Cấp bậc của họ cũng rất là cao.

Rất nhiều căn cứ khác bắt hơi được, muốn hợp lại dồn ép căn cứ Ái Thiên kia phải giao ra phương thức tăng dị năng đó.

Vì loài người, họ cần phải cống hiến hết mình. Thiên Hàn nghe xong chỉ lạnh lùng mà ngồi đó.

Anh không phải thánh nhân, tiểu Thiên cũng không thích cứu người. Dám tới gây sự với căn cứ của anh, nực cười vậy anh liền "đóng của thả tiểu Thiên" thôi.

Minh Thiên nghe mình được thả liền dẫn theo một đám tiểu đệ thuộc hệ cao tầng của căn cứ Ái Thiên ra bẫy bọn người kia.

Vì vậy, mấy người được phái đi của mấy căn cứ liền gặp phải khủng bố cấp cao.

Té vào hố lớn đầy giòi bọ lúc nhúc, hay đang đi liền bị một đám tang thi cấp cao nhào ra rượt còn đặc biệt toàn hệ hỏa đốt toàn ngay mông họ thôi..

Từ Phong ánh mắt đồng tình nhìn đám người trước mắt. Cách chỉnh người của tiểu lão đại quá ghê rợn, còn đặc biệt mất mặt. Nếu là nó thì nó sẽ không dám ra đường nhìn ai mất.

Đám còn lại cũng có cùng ý nghĩ với Từ Phong. Nhìn Minh Thiên đùa bỡn đám người khốn khổ kia họ thật là cạn lời.

Lão gia tử đích thân đến cũng trúng phải một vố. Bị tạt mật ong đầy người, rồi bị cả đám ong biến dị không biết từ đâu ra rượt cho bán sống bán chết.

Mẹ nó, lũ quỷ nhỏ! Bộ xương già của lão, chết tiệt thật!

Nhóm người của lão chật vật mà vào căn cứ. Ánh mắt phẫn hận của lão gia tử cứ ghim mãi vào người Minh Thiên mà thôi.

Thấy cháu trai đã lâu không gặp nhà mình. Lão gia tử không kìm được xúc động mà bước tới. Chưa kịp ôm, thằng cháu nhà ông liền bị kéo ra xa cách lý với ông ngay.

"Không được lại gần! Bị lây ngu rồi sao?"

Giọng nói trời đánh thánh đâm đó cứ thế mà lạc trôi vào tai ông. Có chết ông cũng đội mồ mà sống lại, cái tên chết bầm kia dám điêu thàng cháu ông đi giờ lại dám ghét bỏ ông. Thật tức chết mà.

Dồn nén huyết áp của mình lại, mặc kệ tên đáng nguyền rủa kia lão lôi chính sự ra bàn trước tiên.

Sau khi từ mồm cháu trai biết được, mấy thứ đó là do cục nợ kia cho. Lão liền thay đổi 360 độ, mà quay qua nịnh nọt cậu.

"Tiểu Thiên, cháu thật giỏi, thứ gì cũng có, cho ông vài cái đi!"

"= =.."

"Ông thật rất cần mà!"

"..."

"Tiểu Thiên à!"

"..."

"..."

"..."

Nịnh đến gãy lưỡi cậu cũng chẳng thèm ngó lão lấy một cái. Lãnh Kình Phong thật muốn thổ mấy ngụm huyết vào mặt tên nhóc này.

Vì thế, cả hai người một lớn một nhỏ cứ hành hạ nhau như thế. Một người già bị hành xác, một người trẻ bị hành tinh thần.

Sau đó, không biết là do lão gia tử mặt dày hay là do Minh Thiên tự nhiên biết hiếu kính mà lão có thể ôm công pháp đi về.

Sự thật chỉ có mình Thiên Hàn biết. Anh thề sẽ chôn sâu nó vào đáy lòng, sống để bụng chết mang theo. Quá mất mặt nhà họ Lãnh rồi.

Còn lão gia tử thì vui mừng hớn hở vứt bỏ cháu trai yêu quý còn đang lên máu của mình qua một bên. Lấy được thứ lão muốn liền tức tốc chuồn mất.

Đi về với tốc độ bàn thờ, biến mất ngay trong đêm. Còn được thêm một lũ tang thi hộ tống một quãng đường.

Sự tình cứ thế mà kết thúc, sau khi chứng thực là có cacha tăng năng lực lẫn dị năng thành nhiều hệ. Tất cả đều thật trở nên điên cuồng mà nhắm vào Ái Thiên.

Nhưng đều bị đánh bầm dập mà quăng ra. Sự tình cứ thế mà được thêm mắm dậm muối lan truyền khắp nơi. Căn cứ Ái Thiên càng trở nên bí ẩn hơn, cũng trở thành thiên đường nơi mạt thế của nhân loại.

Cứ thế, liền có một căn cứ hùng mạnh và bí ẩn nhanh chóng gây chấn động toàn thế giới lúc này, cũng là căn cứ có ẩn số cao nhất trong mắt thế nhân. Cho đến tận nhiều đời sau, vẫn không có ai làm rõ được các ẩn số này.

Có dị năng giả có thể khống chế tang thi số lượng lớn, có người khống chế nuôi thực vật biến dị. Đa số đều nuôi động vật biến dị vũ lực cao làm thú sủng.

Đủ hù chết vô số vị lãnh đạo cùng vô vàn dị năng giả. Và mấy người đang được đồn đãi cũng sợ hết hồn.

Hôm nay, trời quang mây tạnh, yên bình như đang báo hiệu bão tố sắp tới.

Lão đại của họ, danh xưng chiến thần đang mặt mày đen xì như cục than đôi mắt tràn đầy sát khí mà lia thẳng tới trước mặt.

Tiểu thiếu gia ngốc ngốc manh manh đang vác một bọc hành lý lớn.. à nhầm đang vác một thiếu niên đang ôm cổ cậu hai chân kẹp bụng cậu.

Ký sinh lên cả người cậu rồi, mở to hai mắt ra mà nhìn Thiên Hàn mặt mày đen thui trước mắt.

Tay phải của cậu đang nắm tay một nam nhân khác. Anh ta thuần thục, bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt của anh ta và Thiên Hàn nhìn nhau tới tóe lửa.

Trong không khí như có sét bắn ngang trời. Tên nào xài dị năng hả, không biết tiết kiệm linh lực sao?

Không khí ngày càng áp lực, càng ngày càng ám trầm. Minh Thiên đứng ở giữa cũng lã mồ hôi hột.

Cậu thật muốn lao lên giải thích ngay. Nhưng người bên cạnh không cho, người chịu trận cũng là cậu. Anh anh anh, số ta thật khổ mà! QAQ