Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 41



Thấy vợ mình vẫn chưa chịu chạy lại chỗ mình, mặt Thiên Hàn ngày càng lạnh lẽo.

"Tiểu Thiên, mau lại đây!" Giọng anh đã ẩn ẩn pha một chút tức giận vào đó, chỉ một chút cử động ngoài lề liền lập tức động thủ.

Ai mà thấy vợ mình bị hai người xa lạ ôm lẫn nắm tay đều nhịn không nổi đó, có được không.

Minh Thiên khuôn mặt tràn đầy khổ bức, cặp mắt đen láy đáng thương hề hề mà nhìn người bên cạnh.

Do dự một lúc, cậu quẳng bay tên nhóc trên người mình đi. Hất tay tên nam nhân bên cạnh ra, vì bảo toàn bông cúc đáng giá nhà mình cậu mặc kệ hết.

Minh Thiên dùng tốc độ ánh sáng mà vọt vào trong lòng của Thiên Hàn. Lúc này không khí xung quanh Thiên Hàn mới hòa hoãn một chút. Nhưng trong khoảng thời gian một phút cậu do dự liền kéo lên bất mãn của anh bay lên.

Nam nhân kia nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của cậu cũng xém tức ói máu. Nam nhân kia đem ánh mắt từ trên người cậu chuyển qua người đang ôm bảo bối nhà mình kia.

Nam nhân lại bắt đầu lia từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Cứ thế mà lia lia vài lần như vậy, mới tạm chấp nhận mà buông tha.

Còn cậu nhóc bị quăng ra đang ủy khuất mà nhìn chằm chằm Minh Thiên trong lòng Thiên Hàn. Thấy mình không kéo được sự chú ý của Minh Thiên về, nhóc càng ủy khuất hơn mà cọ cọ tay nam nhân bên cạnh cầu an ủi.

Thiên Hàn bỗng mỉm cười mà đào Minh Thiên đang làm ổ trong lòng mình hận không thể nhập vào xương cốt của mình ra. Ngữ khí nhẹ nhàng bâng qua làm cậu cảm nhận cả một bầu trời ác hàn, rợn cả người.

"Tiểu Thiên, em không giới thiệu cho anh họ là ai sao?"

Cả đám người xung quanh sợ tới xanh mặt, quéo cò. Lão đại cười kìa, trái đất sắp bị hủy diệt rồi sao? Oh No!

Minh Thiên ủy khuất chu chu mỏ, định mở miệng nói liền bị nam nhân kia nói chen vào.

"Nếu muốn biết người khác thì sao cậu không giới thiệu mình trước!" Giọng anh nhẹ nhàng, trong trẻo như đàn violon.

Và.. càng làm Thiên Hàn ức chế hơn, trán anh đều nổi gân xanh kín mít. Trong càng đáng sợ hơn cả lúc bình thường.

Tiểu shota kế bên không hề bị không khí ảnh hưởng tới. Nhanh chóng chống nạnh ưỡn ngực kênh mặt.

"Ta là đệ đệ ruột của ca ca!"

Nam nhân "..."

Đội hữu trư mà.

Minh Thiên "..."

Nói thế ai biết ai là ca ca ngươi, não teo à.

Thiên Hàn "..."

Sự dở hơi này, sao quen quen.

Mọi người "..."

Nhóc con thiệt xuẩn manh mà.

Thiên Hàn sau khi ghét bỏ trí thông minh của tiểu shota, liền như hiểu ra gì đó. Sắc mặt liền từ từ chuyển biến.

Nam nhân đối diện thấy vậy liền "sách" một tiếng. Buồn bực mà nhìn tiểu shota bên cạnh mình một cái. Hắn cảm thấy hảo hối hận khi đem theo tên nhóc này mà.

Biết giả không được nữa, nam nhân liền thành thật hơn một xíu. Không gây họa cho đệ đệ bảo bối nhà mình nữa.

"Ta là Lãnh Kim Dạ, còn đây là Lãnh Hoài Ngọc, bọn ta đều là thân nhân của tiểu Thiên!"

"Ta là ca ca ruột, còn nó là đệ đệ ruột!"

Ánh mắt khinh bỉ của Kim Dạ văng thẳng đến chỗ Thiên Hàn. Mấy người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ra là người thân a, ý vậy là người nhà gái ra mắt hả. Không biết người nhà tiểu thiếu gia có trâu bò như tiểu thiếu gia không nhỉ.

Suy nghĩ của tất cả mọi người lạc đề một cách đáng kinh ngạc.

Nghe đại ca nhà mình giới thiệu, Minh Thiên thở phào nhẹ nhõm. Mụ đản! Eo cậu sắp bị Hàn ôm gãy rồi hảo sao!

Vẻ mặt Thiên Hàn hơi thay đổi, anh nheo nheo mắt nhìn hai người trước mắt lại nhìn vợ nhỏ nhà mình.

Thấy cậu lộ ra vẻ mặt giải thoát khi nghe thấy lời nam nhân kia nói vậy thì chắc là thật rồi.

Người nhà tiểu Thiên tới đây làm gì? Lúc trước không tới lựa ngay lúc này mà tới là muốn gì?

Thiên Hàn liễm mi che dấu nghi ngờ của mình. Khuôn mặt than ngàn năm không đổi của anh cũng chả có gì khác thường nên cũng không ai nhận ra suy nghĩ của anh.

Minh Thiên cũng không cảm giác được có gì không đúng. Cứ mỗi vài mươi năm, huynh đệ của cậu sẽ đến thăm cậu một lần.

Đảm bảo cậu vẫn chưa hủy diệt thế giới hay bắt đám thiên đạo làm nô lệ hay gì gì khác ấy. Nói đúng hơn chỉ xác định một chút cuộc sống của cậu thôi.

Minh Thiên luôn luôn rất bốc đồng, nếu có lúc cậu bỗng nhưng im hơi lặng tiếng thì có thể cậu đang âm mưu thôn tính cả thiên hạ đó.

Vì thế lúc trước phụ mẫu họ giao cho hai huynh đệ trách nhiệm rất trọng đại. Thỉnh thoảng chạy đến xem đệ đệ thần kinh nhà mình một cái.

Minh Thiên rất vui vẻ mà nhìn thân nhân của mình đến thăm. Cậu đã đào sẵn hố, hố đệ đệ thiểu năng nhà mình rồi.

Hoài Ngọc không hề biết bản thân đã được nhị ca thân mến nhà mình nhung nhớ. Vẫn hào hứng mà lon ton chạy đến chỗ Minh Thiên.

Trong vô vàn ánh mắt hiếu kỳ, Hoài Ngọc lẫn Kim Dạ đều không quan tâm. Họ quan tâm là đệ đệ/ ca ca yêu quý của họ đang bị nam nhân chết bầm kia ôm.

Đệ đệ/ ca ca cư nhiên tìm được đạo lữ, mụ đản kích thích như vầy ai chịu nổi!

Hoài Ngọc vẻ mặt sinh không thể luyến mà nhìn anh và cậu hỗn động. Vẻ mặt Kim Dạ hơi vặn vẹo cứ như bệnh thần kinh giai đoạn cuối vậy.

Thiên Hàn chú ý vẻ mặt của cả hai liền như ngộ ra gì đó. Anh ôm chặt eo của cậu hơn, xoay người dẫn đầu đi trở về.

"Đại ca, tiểu Ngọc cùng trở về nè!"

Giọng nói lanh lảnh của Minh Thiên vang vọng. Cậu không chú ý đến khóe miệng của Thiên Hàn đang nở ra một độ cung hoàn mỹ.

Trở về? Đúng, là trở về! Em ấy chỉ có thể trở về bên cạnh mình mà thôi!

Không thể nói, chỉ bằng một câu đơn giản trong vô tình của Minh Thiên liền có thể xoa dịu tâm hồn của biến thái mặt lạnh bên cạnh.

Cũng lúc, Lạc Minh đang nở nụ cười tà mị quen thuộc ánh mắt sâu thẳm mà nhìn bóng hình của tiểu shota trước mắt.

Đường về cứ trầm lặng như thế đó. Đến khi trở về căn biệt thự chuyên dụng của họ, tình trạng này mới chấm dứt.

Để người khác vào nhà của anh và cậu cảm xúc của anh khó được bất thường.

Ngồi ở phòng khách, Thiên Hàn ngồi cạnh Minh Thiên, Kim Dạ lại ngồi cạnh Từ Phong, Hoài Ngọc thì ngồi cạnh Lạc Minh.

Cách phân chỗ cứ quái dị thế nào ấy, bọn Trí Thăng thông minh đột xuất mà chuồn sạch sẽ, không còn lại một móng.

Minh Thiên thấy thật phiền liền quyết quăng hết trọng trách cho bạn lữ nhà mình. Tự mình chui thẳng vào lòng anh tìm một tư thế thoải mái liền lấy bánh kẹo ra ăn. Không thèm để ý tới thiên hạ chuyển biến nữa.

Kim Dạ thấy cậu như vậy, như có như không mà thở dài. Hoài Ngọc thì đang cố gắng mà với lấy vài bịch bánh của Minh Thiên đang để trên bàn. Cũng là một bộ dáng sợ thiên hạ không loạn.