Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 42



Đối với hai cái đệ đệ một là phần tử khủng bố một lại là đầu đất này, Kim Dạ cảm thấy tâm thực bất hảo.

Đè nén cảm xúc muốn lôi hai tên ngốc kia ra tấu một trận, Kim Dạ rất tự nhiên mà chuyển ánh mắt của mình lên người Thiên Hàn.

Hắn cũng thật không ngờ, ở cái vị diện cấp thấp như vầy mà lại có người có thần hồn phù hợp với Minh Thiên đến thế.

Thần hồn càng phù hợp lực hấp dẫn lẫn nhau càng lớn. Minh Thiên là tuyệt đỉnh thiên tài, thần hồn cực chói sáng vạn vạn hiếm có.

Bây giờ lại gặp được một người chói chang giống nó như vậy, đâu cũng là duyên phận.

Nghĩ thế, Kim Dạ không kèm lòng được mà buông ra tiếng thở dài. Từ Phong đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh thấy vậy, cứ tưởng nam nhân này đang buồn.

Nó liền lôi một viên chocolate mà Minh Thiên từng cho nó ra, đưa đến trước mặt hắn.

Kim Dạ ngây người trong chốc lát liền bật cười. Ánh mắt lóe lên một mạc hứng thú. Di, tiểu nhãi con trước mắt này thật thú vị!

Thiên Hàn ngồi đối diện thu hết tất cả vào mắt. Một tia tính kế lóe qua trong mắt anh, Minh Thiên cũng nhìn thấy được một tia tính kế đó.

Cậu âm thầm cúi đầu im lặng vì đại ca nhà mình mà thắp một căn nến. Tự tạo nghiệt không thể sống a đại ca!

Tiểu Phong ngây thơ khờ dại cũng không hề hay biết lão đại nhà mình vì hạnh phúc của mình mà đem hắn đi bán. Lại tan nát một đời hoa.

Kim Dạ khẽ ho nhẹ một tiếng mà nói ra mục đích của mình.

"Khụ khụ, ta và tiểu Ngọc sẽ ở đây vài năm! Mong ngươi chiếu cố bọn ta trong quãng thời gian này, EM DÂU Ạ!"

"..."

Gân xanh trên trán Thiên Hàn lại bạo khởi.

"..."

Từ Phong cũng Lạc Minh cúi gầm mặt xuống mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Như chẳng nghe thấy gì cả.

"..."

Minh Thiên vừa nghe liền có chút vui vẻ nhỏ.

"!" Hoài Ngọc vừa nghe như bị ngũ lôi oanh tạc.

Chữ em dâu có cần nhấn mạnh vây không! Không thấy lão đại sắp giết người diệt khẩu rồi sao!

Từ Phong cho dù thật ngốc cũng hận không thể đào sẵn một cái hố mà chui tọt vào đó.

Lạc Minh thấy vẻ mặt cứng đờ như thạch đầu miệng vẫn còn bánh chưa kịp nuốt đã mở họng tang quác hai mắt dại ra của Hoài Ngọc lại càng tấm tắc. Y lại nở nụ cười gian thương bán nước, ánh mắt lóe lóe mà nhìn tiểu shota bên cạnh.

(Mị: Chú cảnh sát ơi ở đây có biến thái! Luyến đồng kìa bà con!

LM*nhét giẻ vào mồm, lôi cổ xềnh xệch đi thủ tiêu*: Tại hạ vì dân trừ hại đây!

TM*cầm khăn tay chùi nước mắt rồi vẫy vẫy khăn*: Đi bình an, nhớ chôn sống đó)

Bầu không khí cứ tan rã trong quái dị như thế đó. Thiên Hàn tống đệ đệ Minh Thiên cho Lạc Minh phụ trách còn Kim Dạ liền quăng cho Từ Phong.

Không quan tâm đến vẻ mặt hưng phấn của Lạc Minh hay vẻ mặt sinh không thể luyến của Từ Phong, Thiên Hàn ôm Minh Thiên thuấn di về phòng mình ngay.

Anh sắc mặt bình tĩnh nắm bàn tay nhỏ của cậu vào nhà tắm. Lột sạch sẽ quần áo cậu ra, bỏ qua vẻ mặt ửng đỏ của cậu.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Thiên Hàn bắt tay vào việc chà rửa thân thể của Minh Thiên. Nhất là chỗ bị Hoài Ngọc ôm lấy lẫn chỗ bị Kim Dạ nắm lấy.

Thiên Hàn chà đi chà lại ba bốn lần mới hài long bỏ qua. Tắm rửa sạch sẽ mới lôi Minh Thiên ra khỏi nhà tắm, mặc quần áo cho cậu.

Trong suốt cả quá trình trên Minh Thiên toàn bộ mặt dại ra sau lại vặn vẹo vài cái rồi triệt để ngu đần tại chỗ.

Nhìn khuôn mặt ái nhân nghiêm nghị trước mắt, Minh Thiên khóe miệng hơi co rút. Lông mày hơi nhướng cao biểu hiện tâm trạng của cậu lúc này.

Thật là hết nói nổi mà, huynh đệ ruột của cậu đó! Có cần làm đến thế không hả! Tâm bao la của cậu hảo mệt, biệt muốn yêu!

Minh Thiên chủ động hôn hôn vài cái lên môi mỏng lành lạnh trước mặt cậu. Chỉ thuần túy động chạm nhẹ nhàng da thịt thôi lại khiến ánh mắt nam nhân trước mặt này ngày càng trở nên sâu thẳm.

Rồi mọi chuyện thuận lý thành chương, cậu nhanh chóng bị đè nằm dưới thân anh. Anh xé toạc quần áo cậu, cậu vong chân lên kẹp lấy eo anh.

Tiếng rên rỉ như có như không tràn đầy cả gian phòng, tiếng nước lẫn tiếng va chạm ái muội liên tục vang lên. Số trời đã định ngày mai cậu khỏi lết xuống giường.

* * *

Lúc này, Lạc Minh lẫn Từ Phong đều chia ra hai đường để dẫn hai người kia đi thăm quan căn cứ của họ.

Ban đầu Từ Phong và Hoài Ngọc không muốn tách ra, cả đám đi chung mới vui.

Nhưng dưới sự dụ dỗ lẫn cưỡng bức của Kim Dạ lẫn Lạc Minh thì họ phải miễn cưỡng đồng ý rồi.

Vì muốn ở riêng với người gây được sự chú ý của y mà Kim Dạ quăng luôn đứa em trai cuối cùng của mình vào tay lang sói.

Lạc Minh dẫn Hoài Ngọc đi đến khu tậo luyện dị năng của đám cấp dưới của mình.

Hoài Ngọc nhìn thấy một nhóm người đang lắc qua lắc lại như phong tử, không thì ôm mấy con thú biến dị sờ tới sờ lui liền cảm thấy sợ hãi.

Anh anh anh, tại sao người ở đây không phải điên thì là biến thái luyến thú vậy! Mẫu thân, bảo bảo sợ, bảo bảo muốn về!

Hoài Ngọc không dấu vết mà lếch lại gần Lạc Minh, còn có xu hướng chui về phía sau lưng y nữa. Hoài Ngọc vì chú tâm vào hành động trong âm thầm của mình mà không chú ý đến khóe môi đang giương nụ cười đắc chí như tiểu nhân của Lạc Minh.

Hiện tại Hoài Ngọc chỉ có xúc động muốn gọi ra loan điểu của mình quất bay hết cái đám nam nhân biến thái trước mắt này thôi, làm gì có thần chí nào chú ý người bên cạnh nữa.

Tay nhóc khẽ nắm lấy góc áo của Lạc Minh khiến khóe miệng của hắn sắp giương tới tận mang tai rồi.

Thấy nhóc con này như muốn bạo phát rồi, hắn mềm lòng mà dẫn nhóc đi đến chỗ mình chăn nuôi đám thực vật biến dị nhằm muốn hù tên nhóc này một chút.

Ai ngờ, sự thật là trong gien nhà họ Lãnh toàn chứa gien biến thái cấp đọ cao mà thôi. Nhóc dĩ nhiên không sợ mà còn hào hứng chạy nhanh đến ôm đám thực nhân hoa đang mở rộng tiểu đóa hoa đầy răng nhanh của mình kia

Còn thích ý mà cọ cọ chúng nữa, Lạc Minh chân mày giật giật. Vẻ mặt hạn hán lời mà nhìn viễn cảnh trước mặt mình.

Một thiếu niên như hoa như ngọc đứng giữa bầy thực vật cực kì đáng sợ ngay cả tang thi cũng lùi bước kia mà hôn tới tấp chúng.

Móa nó, hảo kinh dị có được không? Lần đầu hắn động tâm đó, có thể bình thường xíu được không?

Hoài Ngọc thì đang cực kì phấn khích mà ôm đám cây cối kia. Thề với lòng là phải xin chăm sóc chúng cho bằng được mới thôi.

Bầu không khí bên này ngày càng hài hòa đến bất thường thì bên kia càng phi thường hơn nữa.

Từ Phong không biết dẫn Kim Dạ đi chỗ nào bèn đem hắn đến chỗ đám tang thi cao cấp của nó.

Kim Dạ nhìn mấy con tang thi giống hệt tỉnh thi này cũng dâng lên niềm hứng thú phi thường.

Y muốn thử thử xem có thể khôi phục ký ức của chúng nhưng vẫn giữ nguyên thể trạng hay không.

Đám tang thi không hiểu sao bỗng nhiên lạnh sống lưng. Ni mã, ta chết lâu rồi sao tự nhiên có cảm giác lại được vậy.

Nhóc Tinh Vũ tình cờ nhảy tưng tưng ngang qua. Thấy một ánh mắt nóng rực dòm mình từ xa, nhóc theo điều kiện phản xạ tự nhiên mà chạy luôn.

Bỏ lại Từ Phong vẻ mặt ngu ngơ chẳng hiểu sao cùng Kim Dạ mặt đơ ra không cảm xúc mà nhìn về phía nhóc con vừa chạy.

Mắt Kim Dạ nhìn theo bóng dáng của Tinh Vũ lại toát ra một tia hàn ý bức người nhưng rất nhanh thu lại, đè ép nó vào lòng.