Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 46



Vì thế trong lúc mọi người chuẩn bị bữa tiệc, ở một nơi xa xa căn cứ. Một tiếng heo bị chọc tiết vang khắp trời mây.

"Ta kháo! Cái quỷ gì đây! LÃNH MINH THIÊN, NGƯƠI CHỜ ĐÓ CHO TA!"

Kim Dạ hiện tại đang cực hạnh phúc mà "chung sống" với đám sâu bọ lúc nhúc kia.

Vì không sử dụng được tiên lực lại bị nhốt trong hố sâu. Kim Dạ tự chui vào không gian của mình liều mạng phá chiếc vòng lam thủy này.

Chiếc vòng này là y luyện cho Minh Thiên, để rồi tự mình cảm nhận thành quả của mình. Tư vị này không cần nói cũng hiểu.

Vừa tỉnh lại, liền phát hiện bản thân bị phong bế. Chưa kịp tức giận bốn cái loài ghê tởm kia liền lao lên người y mà múa loạn xạ.

Nghĩ tới là muốn nôn rồi, lũ sâu lông đen xì bò lúc nhúc hào với lũ trùng bò lên tận người của y. Đám kiến kia còn nỗ lực mà cắn y nữa, cảm giác gián bò đầy người quả thật không phải hảo bình thường đâu.

Hiện tại y chỉ muốn trở về bóp chết tên đệ đệ kia mà thôi. Sớm biết nó bao che khuyết điểm ai ngờ lại lố đến mức này cơ chứ! Mẹ nó, không phải người mà!

Kim Dạ đả tọa trong không gian nghĩ đến nghiến răng nghiến lợi.

Và sau một buổi tiệc đầy vui vẻ nhiệt huyết là cả một bầu trời máu huyết của các quân nhân nhà ta.

Họ ngày ngày được tôi luyện bằng lôi kiếp. Vốn Thiên Hàn cũng từng được Minh Thiên nhắc qua có thể "nhẹ nhàng" dùng lôi kiếp luyện thể nhưng chưa bao giờ để ý quá

Giờ khắc này, anh mới hoàn toàn lĩnh ngộ được lời nói của cậu. Ngay cả Tinh Vũ cũng không nhịn được mà thoáng trừu khóe miệng.

Minh Thiên giỏi về đan thuật là việc ai nấy đều biết. Nhưng hiện tại, mọi người lại khóc không ra nước mắt mà khẩn cầu.

Cầu mong tiểu thiếu gia ít ít luyện đan lại đi. Bọn họ không có dùng cũng không sao đâu! Thật đó!

Mỗi một lô đan của Minh Thiên vừa ra lò liền tặng kèm lôi kiếp. Bao nhiêu viên đan dược liền là bấy nhiêu tia lôi kiếp.

Lần đầu, cả đám người cứ như chó ngã xuống nước vậy, chật vật không thôi. Đa số chịu không nổi mệt nhọc liền nằm la liệt như chó chết.

Nhưng cho dù ngươi nằm liệt thì đã sao? Sét vẫn đánh ầm ầm trên đầu ngươi đấy kìa! Anh anh anh, mama/lão bà CỨU MẠNG..

Vì thế chuỗi ngày bị sét đánh bán sống bán chết của đám người trong căn cứ cứ như thế mà bắt đầu.

Lạc Minh may mắn vì đi theo Hoài Ngọc nên được cậu chỉ dẫn tu luyện nên tránh được một kiếp.

Mỗi lần nhìn đến bãi đất trống đầy "cục than" quái dị rải rác khắp nơi, hàm răng hắn hoàn toàn ê buốt.

Thiên Hàn cũng Tinh Vũ thì được đặt cách đặc biệt, sét do chính Thiên Hàn luyện ra uy lực "phê" gấp đôi. Không phê không lấy tiền.

Không chỉ thế, sét của Minh Thiên còn mang theo hiệu ứng đặc biệt được tặng kèm là mỗi khi chống không được bị ngứa ngáy khắp người.

Tinh Vũ lần đầu tiên hoài nghi nhân sinh của mình. Ngọa tào, sét từ khi nào có thể hạ độc vào rồi! Cái hiệu ứng chết bầm gì đây! Nên nói là ta quá ngu dốt hay là sư phụ quá cao tay!

Tinh Vũ vẻ mặt sinh không thể luyến, là thế giới thay đổi quá nhanh, không phải tại hạ không đuổi kịp.

Thiên Hàn thì còn nhận đưỡc ưu ái hơn Tinh Vũ nhiều, sau khi bị sét đánh anh còn bị vợ đánh nữa này.

Không hiểu làm sao dạo này bảo bối ngày càng bạo lực, cứ gia bạo anh hoài. Ngay cả chấn chỉnh phu cương anh cũng không làm được. °◇°

Cuộc đời ngày đây mai đó, lên bò xuống chó của mọi người trong căn cứ cứ thế tiếp diễn.

Kim Dạ cũng liều mạng già của mình mà phá vòng tay rồi. Vì quá hiểu tính cách của ca ca mình, nên Minh Thiên suy nghĩ mọi cách để bảo vệ mấy cái ngu ngốc nhà mình.

Vì quá căng thẳng nên cậu hành hạ.. à nhầm, giúp đỡ mấy người xung quanh mình chỡ đỡ áp lực.

Vì thế, xoắn xuýt mãi Minh Thiên mới bắt đầu quyết định. Thôi thì đợi nước tới cổ rồi bơi vậy.

Cậu nhanh chóng đập sập biệt thự nhà mình. Đánh nát thành bụi cho nó theo giớ bay đi.

(Biệt thự-kun: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi~~)

Rồi nhanh chóng lôi cung điện thứ hai của mình ra. Cung điện vừa ra liền hù chết vô số người rồi.

Cung điện cổ kính nguy nga tráng lệ được đúc bằng vàng ròng còn được trang trí bằng các loại ngọc thạch đính vào vách tường.

Hai bên hàng cột được khắc họa hình long phượng trình tượng. Như có sẵn long uy khiến người khác không nhịn được sinh ra cản giác bị thuần phục.

Lúc Thiên Hàn trở về thấy cảnh này cảm giác như trái tim nhỏ bé của anh có ngày bị hù chết rồi.

Anh nhớ chỉ mới đi ra ngoài có hai tiếng thôi mà. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy a? Tiểu Thiên tại sao lại lôi cả cung điện của mình ra luôn rồi thế! Còn biệt thự, biệt thự đi đâu rồi a..

Thiên Hàn vẻ mặt vô cảm mà lết xác vào cung điện. Vì anh chưa từng vô đến lần nào nên dĩ nhiên.. anh lạc rồi a thân.

Thiên Hàn không nhịn được thở dài, buông ra thần thức đảo quanh cung điện tìm kiếm bóng hình nhỏ xinh nhà mình.

Thấy Minh Thiên đang ngồi chồm hổm phía sau cung điện như làm gì đó. Anh liền trực tiếp đi đến chỗ cậu.

Nhận ra Thiên Hàn đang tới, Minh Thiên cũng không đứng dậy mà nhào đến chỗ anh như thường lệ mà là tiếp tục cấm cúi vẽ vẽ gì đó.

Thiên Hàn bước đến phía sau lưng Minh Thiên cúi đầu nhìn cậu đang bận rộn. Đáy mắt anh lóe lên một tia nhu hòa, tiểu khả ái thực nghịch ngợm.

Sau anh chuyển tầm mắt đến bàn tay nhỏ bé đang loay hoay kia của cậu, mặt khẽ biến sắc.

Đây là liên hoàn sát trận đi! Còn mê huyễn trận kết hợp với bạo liệt phù nữa!

Tiểu Thiên, em đây là muốn làm gì? Em muốn giết ai cứ nói một tiếng anh huy động lực lượng dẫn em đi giết!

Thiên Hàn nhịn không được mà liếc khuôn mặt trắng tròn tròn như bánh bao của Minh Thiên đang cực kì nghiêm túc hố cha hố mẹ người ta.

Minh Thiên đặt cực kì nhiều cấm chế toàn là cấm chế chết người không đền mạng không toàn thây. Không những thế cấm chế này chỉ có tác dụng với mỗi Kim Dạ mà thôi.

Đợi xong việc này, cậu lôi tất cả đàn em lẫn Tinh Vũ vào đây tránh nạn đi. Còn không liền gom hành lý bỏ trốn ngay, một sợi lông cũng không để lại để xem đại ca, huynh ấy còn làm được gì.

Sau khi biết được lý do, Thiên Hàn lại vẫn không nhịn được mà cúc cung một phen lệ đồng tình cho Kim Dạ.

Tinh Vũ đang chuyển vào nhà mới cũng cảm thấy thương hại cho kẻ thù của mình. Gặp phải sư phun của nhóc là phúc hay họa còn chưa biết được đâu

Từ Phong cũng hớn hở mà dắt theo mấy tiểu đệ của mình đi theo Tinh Vũ chọn phòng ở.

Lạc Minh dưới sự chà đạp trong vô thức của Hoài Ngọc càng dần bộc lộ bản tính thê nô của mình ra.

Suốt ngày lẽo đẽo theo nhóc đó, mặt dày đến không thể dày hơn mà chiếm tiện nghi ăn đậu bủ của Hoài Ngọc.

Nhóc Hoài Ngọc vẫn ngu ngơ dại khờ chưa rành thế sự cứ thế mà bị dụ lên giường mất rồi. Còn phải chịu trách nhiệm với Lạc Minh nữa.

Nhóc là nam nhân tốt, làm là phải chịu. Vì thế, lúc Minh Thiên đang ngồi xem Thiên Hàn nướng thịt ở một bãi cỏ xanh mát.

Gió thổi vi vu vi vu, cảm giác yên bình khó tả. Hoài Ngọc từ đâu chui ra phán một câu xanh rờn "Đệ sẽ lập Lạc Minh làm đạo lữ của mình! Huynh chúc phúc đệ đi!"