Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 47: End



Sau khi biết đến mọi chuyện, Minh Thiên trán nổi đầy gân xanh mặt đen xì. Hận không thể ngửa đầu lên trời mà hét.

Trời ạ! Tại sao lại có kẻ đần độn đến mức này hả! Thiên a, mau trả chỉ số thông minh của nó về cho nó đi!

Thiên Hàn một bên ôm ái nhân của mình vào lòng mà an ủi, một bên dùng mắt ra hiệu cho Lạc Minh mau lôi kẻ dở hơi nhà hắn về mau.

Đừng làm phiền thế giới hai người của họ. Đối với việc Lạc Minh có thể tiêu thụ được Hoài Ngọc hay không Thiên Hàn chả có rảnh để quan tâm đâu.

Thấy bảo bối của mình tức giận đến sắp sùi bọt mép, Thiên Hàn đau lòng đem xuyên que cay đến bên miệng cậu.

Đồ ăn dâng tới miệng liền không hề khách khí, Minh Thiên tức tối cắn vài ngụm lớn cho bõ ghét.

Ăn được vài que liền quên mất chuyện của Hoài Ngọc. Cho nên lúc Kim Dạ thoát khỏi cái hố đáng sợ kia trở về thì ngay cả tiểu đệ nhà mình cũng theo trai bỏ nhà đi rồi.

Một ngụm tâm đầu huyết cứ thế mà phun ra, hai mắt Kim Dạ tối sầm đi. Cứ thế mà hoa lệ ngất xỉu, cải trắng vất vả nuôi lớn đều bị heo gặm mất rồi bảo sao y không tức chứ.

Từ Phong vốn muốn khiêng y về cung điện nhưng lại bị Minh Thiên ngăn lại. Lần này cả Minh Thiên lẫn Hoài Ngọc đều chung tay góp sức mà đào hố lớn khác.

Ném Kim Dạ vào đó, liền lấp hố lại, không biết Hoài Ngọc tìm đâu ra một tảng đá khá cao lại phẳng phía trước.

Minh Thiên dùng kiếm khắc lên phiến đá đó.

"LÃNH KIM DẠ

TỬ VÌ NGU SI, KHÔNG BIẾT ÁI HẬN TÌNH CỪU LÀ GÌ? ÁI NHÂN KHÔNG CÓ THẾ MÀ CHÓ CŨNG KHÔNG CÓ MỘT CON.."

Thiên Hàn "..."

Anh em nhà này..

Lạc Minh "..."

Đi theo Hoài Ngọc đến.

Tinh Vũ "..."

Tình cờ đi ngang.

Từ Phong "..."

Khuôn vác người tới.

"Đại ca, huynh an tâm yên nghỉ đi!"

Hoài Ngọc và Minh Thiên quỳ xuống lạy trước bia mộ tạm thời một cái rồi phủi phủi tay rồi thản nhiên ra về.

Bỏ lại sau lưng bốn con người đang hoang mang trong gió.

Cả bốn người đều vì Kim Dạ thắp một căn nến. Rốt cuộc người này nuôi dạy em mình ra sao mà để mình lưu lạc đến mức này vậy.

Nếu Kim Dạ mà biết được suy nghĩ của đám người hiện giờ chắc chắn sẽ hộc máu mà ngất tiếp thôi.

Vì thế, cho tới lúc Kim Dạ có thể đội mồ sống lại thì thế giới này vẫn bình yên. Sát trận của Minh Thiên vẫn chưa có chỗ dùng tới.

Một ngày yên ả vẫn như bao ngày, lão gia tử từ xa lại chạy đến chỗ cậu và Thiên Hàn, lần này có cả Phúc bá cùng tới.

Đồng Khởi thấy gia gia của mình cũng lại thăm mình thì quả thật cực kì vui mừng.

Y nắm lấy tay của Ngũ Mặc chạy tới trước mặt gia gia của mình. Khuôn mặt ửng hồng không được tự nhiên mà lắp bắp giới thiệu bạn trai của mình.

Phúc bá như bị ngũ lôi oanh tạc, hai tai lùng bùng chả nghe vào cái gì nữa. Kém một chút liền không khống chế xúc động mà xông lên đánh người.

Mụ đản, cháu trai bảo bối của hắn cứ thế bị người ta khiêng đi trong thầm lặng hỏi lão làm sao không tức giận được.

Hít vào thở ra mấy lần, điều chỉnh tâm tình kích động của mình. Lão có hơi bất đắc dĩ một chút, nhưng chung quy lão cũng đã gần đất xa trời.

Hai đứa có thể hạnh phúc bên nhau liền hảo. Phúc bá một bên tự an ủi mình một bên chúc phúc cho hai đứa nhỏ.

Kỳ thật không thể trách Ngũ Mặc cùng Đồng Khởi được. Ở giữa một đám gay ngày ngày bị tú ân ái đầy mặt cho dù là thánh nhân cũng bị bẻ cong a.

Huống hồ lão đại cùng tiểu thiếu gia đang liều mạng tát cẩu lương cho toàn căn cứ đây này.

Còn hai tên mặt dày Trí Thăng cùng Vũ Lạc nữa, bắt chước lão đại nhét bọn họ đầy mồm cẩu lương.

Nên anh em huynh đệ cứ như thế mà bị ảnh hưởng, lây truyền qua đường huynh đệ. Toàn bộ đều bị nhiễm cả rồi.

Bị bọn kia thôi miên đến bây giờ ai cũng cứ nghĩ nửa kia của mình là nam nhân thôi.

Hiện tại, ngay cả đệ đệ ruột của tiểu thiếu gia cũng gả cho Lạc Minh rồi. Suy nghĩ của họ càng được chứng thực hơn.

CHỈ CÓ ĐÀN ÔNG MỚI ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO NHAU!

Phúc bá càng nghe trong lòng càng kỳ dị. Muốn nhanh nhanh trở về thông tri lão gia tử nơi ấy thôi.

Lão gia tử lúc này đang ngồi trước mặt cháu trai yêu quý của mình cùng tôn thần kia.

"Tiểu Thiên mệt không! Nghỉ ngơi một chút không?" Anh không che dấu sự quan tâm của mình với cậu.

"Không muốn!" Minh Thiên chui vào ngực anh làm nũng chơi xấu.

"..."

Lão có cảm giác huyết khí không thông, tình trạng này đã lâu không thấy rồi mà.

"Ừm, nếu chịu không nổi phải nói ngay!" Anh sủng nịch mà nhìn cậu.

Cậu vui vẻ gật gật đầu nhỏ nhìn anh, mắt to đen tròn chỉ in mỗi hình bóng của anh trong đó làm anh không khỏi cang thêm say đắm.

"..."

Cảm giác làm bóng đèn này không được tốt lắm. Tại sao lão lại phải nuốt ngược huyết vào bụng vậy.

Thằng cháu bất hiếu, có vợ liền quên gia gia mày ngay. Nhìn tiểu tôn thần đang "ngoan hiền" nằm trong ngực cháu mình.

Lão gia tử bỗng có cảm giác sống không còn gì hối tiếc. Cảm giác này thật hảo, phải làm sao a?

Điều chỉnh tâm trạng mấy lần, lão gia tử liếc mắt nhìn hai kẻ show ân ái trước mắt không thèm quan tâm tới thân già của lão. Lão liền thấy có một ngọn lửa bốc lên hừng hực trong ngực.

"Ta định đem mọi người toàn bộ chuyển đến đây! Ở cùng các con, con nghĩ sao?" Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Sau lão bỗng nhiên hối hận, lỡ ở cùng mấy đứa này bị tụi nó tức chết thì phải làm sao nha!

Thiên Hàn chưa kịp nói gì Minh Thiên liền nhảy dựng lên.

"HẢO NHA!"

Lão gia tử liền có trực giác có chuyện không tốt sẽ xảy ra. Minh Thiên nhiệt tình ngoài mong đợi làm lão có chút thụ sủng nhược kinh a.

Minh Thiên dùng tốc độ trời đánh mà nhanh chóng hoàn thành vận chuyển người lẫn tài về căn cứ.

Mọi người lại được Minh Thiên và Thiên Hàn lấy ra một đống thức ăn ngon chiêu đãi. Nhậu nhẹt đến say bí tỉ, hầu như chỉ còn đám tang thi Từ Phong và Tinh Vũ còn tỉnh mà thôi.

Qua hôm sau, Lạc Minh, Vũ Lạc, Trí Thăng, lão gia tử, Từ Phong đều nhânn được một lá thư viết vội.

Trong thư nói ngắn gọn, giao toàn bộ căn cứ cho họ giải quyết. Hai tên lão đại của căn cứ liền phủi tay bỏ chạy đi ngao du thế giới của hai người.

Nhìn lá thư cùng mấy chai đan dược dành cho mình. Lão gia tử cuối cùng cũng sùi bọt mép mà ngất đi.

Lão muốn đến đây để dưỡng lão tuổi già, rốt cuộc lại biến thành trâu ngựa quản ngược lại cho bọn chúng.

Lũ này còn sợ lão không đủ sức khỏe mà để lại cả đống đan dược cho lão. Vậy nhưng, tráng dương dược dùng để LÀM CÁI QUÉO GÌ HẢ.. LŨ MẤT DẠY NÀY.. CÓ NGON THÌ CHẾT BÊN NGOÀI LUÔN ĐI..

Minh Thiên đang ngồi trên xe hắt hơi một cái, không cần bấm tay cũng biết ai đang rủa sau lưng cậu rồi.

Vừa nãy tiện đường đi ngang đào đại ca của mình lên, trói lại quăng về tiên giới rồi nên cậu cóc lo méo gì nữa. An tâm đi chơi với đạo lữ nhà cậu thôi.

Nghĩ tới đây khóe miệng của Minh Thiên càng mở rộng ra. Thiên Hàn thu hết tất cả biểu cảm của cậu vào mắt cũng không nhịn được cong cong khóe môi.

Em muốn đi đâu, anh liền bồi em đi đó. Chân trời góc bể, em đừng lo sợ gì cả vì có anh ở đây rồi. Anh nắm tay dẫn em đi đến nơi em muốn. Thế giới của anh à! ANH YÊU EM!