Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 48: Phiên Ngoại 1



Rời khỏi căn cứ, Thiên Hàn dẫn Minh Thiên đi ngao du khâp nơi.

Minh Thiên bảo muốn chơi cát, anh liền dẫn cậu ra tận sa mạc lớn nhất để chơi.

Bỏ qua mấy con quái thú biến dị bị cậu chà đạp kia thì hai người chơi rất vui vẻ.

Cậu nói muốn lặn xuống biển coi san hô. Thiên Hàn liền đem cậu ra thái bình dương, trực tiếp đi sâu xuống lòng biển.

Bỏ qua một đàn cá biến dị tội ngiệp ngày ngày bị cậu truy đuổi chạy mệt như cẩu kia thì cũng là một chuyến du lịch vui vẻ.

Mặc dù, Minh Thiên khá là tiếc nuối vì đi khắp nơi lại không kiếm được cái gọi là đông hải long cung trong tiểu thuyết hay nói kia.

(Long vương: May quá tui chuyển nhà vừa kịp lúc)

Sau khi đọc truyện One piece cậu muốn làm hải tặc lái thuyền khắp nơi trên biển. Thiên Hàn liền vì cậu mà đi bắt mấy cây đại thụ biến dị.

Tốn gần một tháng mới làm xong thuyền thỏa mãn ước muốn của ái nhân nhà mình.

Minh Thiên cực kì vui vẻ mà xuất phát ra khơi rồi cực kì bi ai khi phát hiện.

Mẹ nó, bây giờ ai dám ra biển như cậu chứ! Làm hải tặc mà không có ai để cướp chẳng lẽ bảo cậu tự cướp chính mình à!

(Mị: Nhờ đây là mạt thế đó đại ca, làm như ai cũng trâu chó như anh không bằng ấy)

Minh Thiên buồn rầu vò đầu bứt tóc, rốt cuộc cũng bỏ cái ý niệm đi làm cướp biển kia ra sau đầu.

Thiên Hàn chỉ bất đắc dĩ, ánh mắt đầy sủng nịch mà nhìn cậu. Khuôn mặt anh tràn đầy hạnh phúc lẫn thỏa mãn mà cùng cậu gây hại khắp nơi.

Vì thế, đôi cẩu nam nam.. à.. đôi phu phu ân ái cứ thế mà trở về với đất liền.

(Đất mẹ: Trời ơi, sao về nhanh dữ vậy!

Đại dương *lão lệ tung hoành*: Cha mẹ ơi, hai đại tổ tông cuối cùng cũng rời đi, yên bình và hạnh phúc cuối cùng cũng trở lại!

Thủy động vật: Biến thái rời đi, múa lửa ăn mừng đi bà con họ hàng ơi)

Một ngày, Minh Thiên đang vui vẻ chạy lung tung nơi rừng nguyên sinh tràn đầy thực vật biến dị đáng thương đang sống trong đau đớn.

Cậu như nhớ tới gì đó, bỗng chuyển bước chân hướng tới chỗ trống mà Thiên Hàn vừa bày ra bàn ghế nằm phơi nắng đằng kia.

(Mị: Con lạy, chỉ 45°C thôi các bác à)

"Hàn, Hàn, Hàn!"

"Ân?"

"Nơi này hình như cũng có thiên đạo cai trị mà!"

"Ân?"

"Kiếm tên đó chơi chơi!"

"!"

Thiên đạo đang ở nơi nào đó bỗng rùng mình, cảm giác có một cổ ác hàn bao lấy hắn.

Ai không biết sống chết dám động bản tôn?

Minh•không biết sống chết•Thiên vui vẻ nắm lấy tay đạo lữ nhà mình bay thẳng lên trời.

Hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt đang cầu siêu cho thiên đạo của Thiên Hàn.

Minh Thiên lao thẳng đến chỗ cao nhất của bầu trời dùng tay còn lại nắm hư không giật rách một lỗ to.

Rồi lắc mình chui vào, tiện thế kéo đạo lữ nhà mình vào luôn. Cả hai tên cẩu nam nam chạy một mạch đến thẳng chỗ thiên đạo đang quản lý thế giới.

Thiên đạo hiện tại đang ngồi trên ghế ngọc mà quan sát khắp nơi thông qua thủy băng kính.

Bỗng nhiên, trong gian phòng của hắn đột ngột xuất hiện hai nam tử xa lạ. Một kẻ thực lực cao đến nỗi ngay cả hắn cũng không nhìn ra được sâu cạn.

Một kẻ bất quá chỉ là một con kiến nho nhỏ của phàm trần mà thôi không đáng để hắn chú ý tới.

Thiên đạo dồn hết sự chú ý của mình vào Minh Thiên, chuẩn bị chiến đấu lẫn đề phòng cậu ra tay trước.

Thiên Hàn thấy tên trước mắt này cư nhiên dám bỏ qua mình, đáy lòng liền ẩn ẩn nộ khí.

Minh Thiên nhanh chóng nắm bắt được tâm tình chồng mình. Thấy anh bị khi dễ cậu cũng tức giận rồi.

Minh Thiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà tấn công. Thiên đạo không ngờ lần này mình lại đá trúng thiết bản, bị một chưởng của Minh Thiên đánh trúng.

Vẻ mặt hoảng loạn không thể tin tưởng được mà phun một ngụm máu rồi ngã xuống ngất đi.

Minh Thiên hai tay chống nạnh, mặt hểnh tận trời mà hừ lạnh. Dám xem thường chồng ta, gan to bằng trời rồi!

Thiên Hàn nhín dâng vẻ này của Minh Thiên, phẫn nộ trong lòng anh cũng tiêu tan gần hết. Khóe môi Thiên Hàn cong lên một vòng cung nhỏ, Minh Thiên vì mãi khinh bỉ thiên đạo bị đánh xỉu đằng kia nên không nhìn thấy được.

Minh Thiên bỏ mặt tên thiên đạo ngu xuẩn yếu đuối vô năng kia. Lôi Thiên Hàn đi khắp nơi trong cung điện của hắn mà tầm (cướp) bảo (bóc).

Đồ tốt cũng kha khá, thôi vậy bỏ lại cũng tiếc lắm nên lấy cho bằng sạch xíu đi dọn nhà dùm hắn luôn.

Nếu lúc này thiên đạo tỉnh lại nhất định sẽ bị suy nghĩ của cậu khí cho bất tỉnh.

Dọn sạch tất cả tài bảo, Minh Thiên mới vừa lòng mà chuẩn bị rời đi, bỗng cậu như nhớ tới gì đó mà khẽ đổi phương hướng.

Thiên Hàn cũng không nói gì mà chi nắm tay cậu đi theo cậu thôi. Mèo nhỏ nhà anh thật tham a! Mắt anh đầy ý cười mà nhìn thân hình nho nhỏ lon ton phía trước mặt anh.

Thiên đạo sắp tỉnh lại liền bị Minh Thiên phang cho thêm một cái vào đầu nữa, lần thứ hai nằm lăn quay ra sàn.

Minh Thiên moi từ tu di giới ra một chiếc bình, sau đó cậu cắt cổ tay thiên đạo lấy máu của hắn.

Lấy hơn 2 phần 3 máu của thiên đạo, Minh Thiên mới tiếc nuối mà thu bình lại.

Bỏ mặc tên thiên đạo xấu số này, Minh Thiên dẫn Thiên Hàn vào thẳng tu di giới luôn.

Cậu hấp ta hấp tấp lấy ra một cái thùng gỗ, đổ máu của thiên đạo vào thùng. Rồi lấy thánh dược vừa đào được bỏ thẳng vào thùng luôn.

Cậu cũng thêm một ít nước linh tuyền pha vào. Linh khí hừng hực toát ra, Minh Thiên không ngần ngại lột sạch đồ của Thiên Hàn rồi ném anh vào đó.

Thiên Hàn chỉ hơi nhìn cậu một chút rồi yên tĩnh đả tọa trong thùng dược ấy. Máu của thiên đạo chứa tu vi lẫn pháp tắc thiên địa.

Nhờ đó, Thiên Hàn liền mau chóng tái tạo tiên thể bước một bước thành tiên.

Minh Thiên ở bên cạnh quan sát, cảm thấy máu dường như không đủ liền lắc mông tiến ra bên ngoài.

Thiên đạo đang suy yếu ngồi trên ghế, chưa kịp nổi giận gì liền thấy ác thần kia lại xuất hiện. Chỉ hận không thể ôm mặt rồi thét chói tai như các thiếu nữ thường làm rồi chạy trốn.

Liền bị Minh Thiên chụp được, cậu nhìn hắn nở nụ cười ngây thơ vô cùng mà giơ lên chiếc bình đè hắn xuống lấy thêm máu.

Đợi thiên đạo vô lực nằm đó, Minh Thiên ôm máu mỹ mãn rời đi. Thiên đạo quả thật khóc không ra nước mắt mà.

Minh Thiên nhanh chóng đổ máu của thiên đạo tội nghiệp kia vào thùng. Đợi đến khi Thiên Hàn hấp thụ toàn bộ lĩnh ngộ pháp tắc trở thành tán tiên rồi.

Liền kéo anh ra ngoài, thiên đạo mỏi mệt nhắm mắt dưỡng thần cảm nhận được hai luồng khí tức lập tức mở mắt ra.

Thấy hai tên ôn thần kia liền sùi bọt mép ngất xỉu tại chỗ. Thiên Hàn trong thấy vậy cơ mặt liền giật giật, một phen đồng tình dành cho hắn.

Minh Thiên cực kì vui vẻ đem anh đi, hiện tại anh đã là tán tiên liền phải đi tiên giới tu luyện. Cậu cũng rất nhớ núi cùng sủng vật của mình nha!

Vì thế, Minh Thiên đem theo ái nhân của mình trở về tiên giới, tiếp tục sự nghiệp gây hại cho tiên giới.

Đám tiên đế, tiên tôn: Ngạo tào, tên biến thái kia về rồi! Hạnh phúc sao lại mong manh ngắn ngủi như thế a a a a a a a!