Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 7



Thiên thạch rơi khắp nơi tàn phá mọi thứ mà nó đáp xuống, thế giới toàn bộ chìm trong yên lặng.

Một nam nhân mặt lạnh như sương đang nằm ngủ trên đùi của một thiếu niên ở sofa. Có lẽ vì có thiếu niên đó thức canh cho anh nên nam nhân ngủ một cách an bình.

Không gian tĩnh mịch, không một tiếng động, thành phố cũng im ắng một cách rùng rợn. Chỉ còn mỗi thiếu niên còn thức canh cho người nam nhân kia ngủ.

Vẻ mặt của cậu đã không còn ngốc manh như lúc trước mà thay vào đó là sự điềm tĩnh mà chưa ai từng gặp. Thông qua ban công cậu nhìn ngắm thế giới to lớn ngoài kia. Trong mắt cậu chỉ còn lại sự cô độc khó hiểu.

Chỉ có một mình cậu có thể chờ đợi và chứng kiến cái thế giới này thay đổi.

* * *

Thiên Hàn rốt cuộc đã tỉnh, điều đầu tiên khi anh tỉnh dậy là tìm kiếm bóng hình thiếu niên đó. Anh lại phát hiện mình đang nằm trên đùi của cậu, đùi cậu nhỏ nhắn, mềm mại làm anh không muốn động một chút nào.

"Tiểu Thiên!" Vì ngủ đã lâu nên giọng anh thiếu đi sự giá băng hàng ngày mà thay vào là sự trầm thấp khàn khàn câu nhân.

"Ca ca, anh ngủ 3 ngày rồi đó!" Cậu ủy khuất kể lể.

Anh ngồi dậy kéo cậu vào lòng xoa đầu an ủi tinh linh nhỏ bé của mình.

"Ọc ọc! Ọc ọc!"

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau, cậu ôm bụng mình mếu máo nhìn anh. Lặng lẽ dùng ánh mắt ngây thơ tinh khiết của mình lên án anh bỏ đói cậu 3 ngày nay.

Anh dắt tay cậu xuống bếp, khi anh xoay người khóe miệng anh lại giơ lên một vòng cung nhỏ. Cậu một tay nắm tay anh, một tay ôm bụng đói của mình theo sau mông anh.

Tất cả mọi người vẫn còn mê mang trong cơn sốt, anh tự mình xuống bếp vì cậu mà nấu hai bát mì thịt bò. Cậu ngoan ngoãn ngồi phía sau anh mà chờ đợi.

Thiên Hàn nhanh chóng làm xong mì, anh cùng Minh Thiên đều đã đói mấy ngày. Minh Thiên cười ngây ngô mà ăn mì anh làm, nhìn cậu anh lòng anh thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Đợi hai người ăn xong thì những người khác cũng lục tục tỉnh lại. Trí Thăng tỉnh lại đầu tiên, bị đói tới tỉnh. Liền tự nhào đầu vào bếp nấu một nồi mì lớn chờ mấy người khác tỉnh rồi ăn luôn cho tiện.

Ăn xong, anh dẫn cậu ra vườn dạo để tiêu hóa thức ăn và chờ mấy người kia ăn xong. Phía hàng rào truyền vào tiếng gào rú kinh dị. Những "người" đang ở phía trước cửa thò tay vào với với về phía anh và cậu.

Thân thể chúng mục nát, mắt lòi ra miệng rách ra từng đường. Chất lỏng màu vàng nhầy nhụa tràn ra từ miệng, mắt, mũi chúng. Ruột lòi ra một khúc lủng lẳng bên ngoài. Ánh mắt vô hồn, đã không có ánh sáng phản chiếu trong nó nữa. Nhìn thấy chúng nó, anh trầm mặc kéo cậu vô nhà lại.

Sau khi nạn đói được giải quyết, Thiên Hàn tụ tập mọi người lại một chỗ để bàn bạc chuẩn bị lên đường. Bỗng, Minh Thiên quay phắt lại nhìn anh chằm chằm làm cả đám hết hồn cmnr.

"Anh thức tỉnh dị năng rồi kìa!" Vẻ mặt cậu vi diệu nhìn nhìn anh, đánh giá xem có khác bình thường chỗ nào không.

"..."

Thiên Hàn bị cậu làm cho đơ vẫn chưa tỉnh lại.

"...". Bạn đang đọc t𝙧𝒖yện tại ﹏ 𝑻𝙧𝐔ⅿt𝙧𝒖yệ n.vn ﹏

Đám đàn em ngáo ngáo quay sang nhìn anh và đang cố tiếp thu thông tin.

"!" Lão đại có dị năng!

"Anh có dị năng?"

"Ừ! Thử xem, dồn sức lạ lạ mới có trong người vào tay xem xem!" Cậu hiếu kỳ nhìn anh. Đọc tiểu thuyết nhiều thường bị ảnh hưởng ấy mà.

Anh làm theo lời cậu, thử tập trung năng lượng vào tay. Tay Thiên Hàn bốc lên một ngọn lửa màu tím cực nóng bỏng. Cả đám cứ như ngồi trong lò thiêu vi sóng với vai trò con heo ngậm táo trong miệng ấy.

"Dị năng lôi hỏa! Là biến dị dị năng!" Minh Thiên vui vẻ nhìn lửa trong tay anh hừng hực cháy.

Một đám dòm ngọn lửa trong tay anh đến chảy nước miếng. Lão đại thật bá đạo! Cái gì vào tay lão đại cũng biến dị hết!

Trí Thăng cũng thử bắt chước xem, hắn rặng rặng một hồi cũng ra một bong bóng nước to bằng bàn tay trẻ em. Hắn mừng rỡ một hồi, liền bị Minh Thiên đả kích "Yếu xìu! Dở hơi!" cho đau đớn chui vào góc tường vẽ vòng tròn.

Những người khác cũng bắt đầu thử, người có người không. Hơn phân nửa đều có dị năng, các loại khác nhau. Kích phát cũng không mạnh bằng lão đại nhà mình. Lão đại luôn luôn biến thái!

Quay lại vấn đề chính, Thiên Hàn quyết định trở về thành phố b để gặp gia gia trước.

Mọi người lấy mấy chiếc hummer đã được cải tạo ra. Cả một đoàn đều bắt đầu khỏi hành. Trước tiên, Thiên Hàn muốn họ tập làm quen với tang thi trước. Thuận tiện đi ngang qua các siêu thị thu thêm hàng hóa. Chẳng có ai chê đồ nhiều cả, để lâu cũng hư thôi.

Vừa chạy gần tới cổng, nhìn thấy cảnh tượng đó, đám Trí Thăng không khỏi rùng mình nén cơn buồn nôn lại. Có một số người nhà của họ đã không nhịn được thét lên làm chúng đang vô thức với bắt trong không trung liền chuyển sang hướng của mọi người.

Thiên Hàn không khỏi quát bảo "CÂM MIỆNG! AI CÒN DÁM LA HÉT LIỀN QUĂNG XUỐNG UY CHÚNG NÓ!"

Tất cả đều sợ quéo cẳng, một số người nghe quát liền an tĩnh Thân nhân của đám Vũ Lạc, Đông Khởi cũng không nhiều. Bởi vì trong số 8 thân tín của Thiên Hàn chỉ có 4 người là có thân nhân, mà một trong số đó lại là cháu của Phúc bá nên chỉ có 3 người đem theo thân nhân của mình mà thôi.

4 người còn lại đều là cô nhi do phụ thân của Thiên Hàn đem về bồi dưỡng từ nhỏ nên họ chỉ trung thành với Thiên Hàn. Thân nhân của 3 người kia cũng chỉ có 5 người mà thôi. Có cha mẹ của Hoắc Vũ và Tĩnh Lâm cùng em gái của Vũ Lạc là Vũ Liên.

Họ được phân đều lên những chiếc xe, có con mình bên cạnh an ủi cũng vơi đi nỗi sợ trong lòng họ. Chỉ mỗi ánh mắt phẫn hận của Vũ Liên nhằm vào chiếc xe đầu tiên cũng là chiếc xe của Thiên Hàn.

Ả vốn muốn ngồi xe của Thiên Hàn, nhưng lại bị một gã mặt trắng dành mất chỗ bên cạnh Hàn ca, Hàn ca cũng vì để tên đó thoải mái mà đuổi ả. Nếu không bây giờ ả đang sợ hãi mà nép vào long Hàn ca rồi. Chứ không phải ngồi đây với ca ca ả.

Còn Thiên Hàn bây giờ đang ôm Minh Thiên trong lòng xem coi cậu có bị dọa không. Sợ là lúc nãy cậu nhìn nhưng chưa kịp tiêu hóa nên bây giờ đủ thời gian nên bắt đầu sơn rồi. Ai ngờ Minh Thiên tỉnh bơ nhó nhìn chúng rồi rất tự nhiên lấy bánh ngọt ra ăn.

Một bộ vô tâm vô phế khiến cho Thiên Hàn chỉ biết dòm trời. Trí Thăng ngồi phía trước lái xe, không khỏi nhìn vào kính chiếu hậu để xem boss và tiểu thiếu gia. Thấy tình cảnh này không khỏi khóe miệng co rút vài lần. Tiểu thiếu gia thật cool, tình trạng như vậy mà vẫn ăn được bình thường như không có gì xảy ra vậy. Gặp hắn, thì hắn ói hết ra cả rồi! Có lẽ mấy ngày nữa hắn cũng không dám ăn gì luôn quá!