Mạt Thế! Chi Đả Kích

Chương 8



Đợi khi cổng được mở ra các xe liền tông luôn mấy con tang thi đang múa cột ở cửa chính.

"ẦM! ẦM!" Tiếng xe tông phải vật cứ vang lên liên tiếp, Minh Thiên nghe cứ thấy vui vui tai. Cậu lôi ra một bịch bánh, cậu ăn một miếng lại đút cho anh một miếng. Thấy anh có vẻ vui sướng khi được ăn bánh làm cậu càng hăng hái đút anh.

Hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt cẩu ăn phân của Trí Thăng, tiếp tục tú ân ái đầy xe, bong bóng phấn hồng bay ra luôn khỏi nóc xe. Làm mấy người chạy phía sau cứ tưởng mình gặp ảo giác luôn rồi!

Mọi người chạy thẳng đến siêu thị lớn nhất gần đó, trên đường tiếng la hét, khóc than cứ liên tiếp vang lên. Mọi người đều không quan tâm đến những người đó, họ nên bảo toàn bản thân trước. Không nên rước thêm phiền phức cho boss và tiểu thiếu gia! Đó đều thành nhận thức chung của mọi người.

Trí Thăng dừng xe ở trước siêu thị, Thiên Hàn nắm tay Minh Thiên bước xuống xe, mấy con tang thi gần đó toàn nhào về phía hai người liền bị vài phát súng của Thiên Hàn xử đẹp.

"Trí Thăng, Tiệp Dao, Lâm Thời, Ngũ Mặc cùng tôi đi vào những người khác ở ngoài giữ xe! Rõ!" Thiên Hàn nhìn về phía đám tang thi loi nhoi như dòi bị nhốt trong siêu thị. Anh cũng muốn rèn luyện dị năng một chút.

"Tiểu Thiên, em có thể tự bảo vệ mình không?" Anh nhu hòa nhìn cậu.

"Không vấn đề!" Cậu nhìn anh ngây ngô cười đáp.

Cả một đám người bỗng bị nhồi cẩu lương đầy mồm "..."

Vũ Liên thấy vậy liền nũng nịu đến gần Thiên Hàn mà ỏng ẹo "Hàn ca, cho em vào với anh với! Nơi này toàn thứ quái dị, em sợ~~~!"

Đừng nói Thiên Hàn, đám bên cạnh anh đang chuẩn bị xông pha cũng bị làm cho nổi một thân da gà. Minh Thiên trực tiếp run lẩy bẩy như cúm gia cầm luôn. Mạch não mọi người bỗng trung nhau đến kì lạ "HẢO BUỒN NÔN!"

Vũ Lạc khó xử nhìn muội muội của mình rồi nhìn sang khuôn mặt đang ngày càng đen mà ôm lấy tiểu thiếu gia của boss. Chỉ có thể thở dài mà lôi muội muội của mình đi.

"Ca~~! Anh làm gì vậy! Mau buông em ra!"

Vũ Lạc cũng bị tắc một thân da gà, trán không nhịn được nổi đầy gân xanh xém chút nữa bạo phát. Hắn không ưa cô muội muội này tí nào, con của ả đàn bà đó quả di truyền hệt ả mà. Thiên Hàn ánh mắt như dao mà lướt qua Vũ Liên khiến ả sợ hại mà liên tục lùi lại.

"Quản muội muội của cậu cho kỹ đấy, Vũ Lạc!" Thiên Hàn âm trầm mà nói.

Vũ Liên nghe vậy tức muốn nổ phổi, Hàn ca chưa bao giờ nói vậy với ả cơ mà! Chắc chắn là do tên trai bao ấy. Dám giành Hàn ca với nàng, muốn chết! Ánh mắt ả âm ngoan nhìn chằm chằm Minh Thiên.

Lại bị Thiên Hàn bắt gặp được, trong mắt ánh lóe lên ánh sáng lạnh. Dám đánh chủ ý lên người thiếu niên của hắn, gan thật to a! Để xem xem nàng ta làm được gì, tới lúc đó cho dù là Vũ Lạc cũng không bảo vệ được nàng.

Nhóm Hàn Thiên bắt đầu hành động, Tiệp Dao phá ổ khóa liền để đám tang thi lao ra ngoài. Nhóm Hàn Thiên bắt đầu dùng dị năng vừa thức tỉnh của mình để tấn công đám tang thi đó. Trí Thăng thì đứng một bên với Minh Thiên như trời trồng.

Dị năng của Trí Thăng hoàn toàn không có lực công kích gì cả. Chẳng lẽ bảo hắn đi tát nước cho tang thi rửa mặt hả? Hay cho tang thi đánh răng? Số hắn thật khổ! QAQ

Minh Thiên không thèm quan tâm tang thi tang thí gì cả xách mông vào thẳng siêu thị làm Trí Thăng bên cạnh xém chút nhồi máu cơ tim. Bất ngờ là đám tang thi lại tự động né qua hai bên của Minh Thiên, con nào lỡ đến gần liền đứng đơ ra như tượng, chết sống gì cũng chả dám nhúc nhích.

(Tang thi: Ngao nơi này có biến thái! Cíu cíu)

Thiên Hàn luôn chú ý đến động tĩnh của Minh Thiên cũng bị cậu làm cho bất ngờ một chút. Đám người Tiệp Dao sợ đến há hốc mồm, xém bị tang thi cắn trúng luôn. Hu hu hu! Một lão đại biến thái đã đành! Bây giờ còn lòi ra thêm một tiểu thiếu gia biến thái không thua kém gì lão đại! Mẹ nó, còn để người khác sông không hả! Sao bọn biến thái cứ thích tụ tập cạnh nhau vậy trời!

Cả đám gào thét trong lòng chứ chả dám hó hé ra ngoài nữa chữ. Xong, đám Tiệp Dao lại càng liều mạng giết tang thi. Không thể bị lão đại súy qua xa được.

Còn Minh Thiên cứ nhàn nhã dẫn Trí Thăng đi khắp nơi thu đồ trong siêu thị. Thu đến phê lâng cả người thì mấy người kia cũng dẹp sạch siêu thị. Ngoại trừ Thiên Hàn ra, ai cũng thở hồng hộc như chưa từng được thở.

Thiên Hàn đến bên cạnh Minh Thiên kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, tuy biết cậu rất lợi hại nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Bây giờ, cậu chỉ vừa bước khỏi tầm mắt anh trong chốc lát, thì cả người anh đều khó chịu.

Những người khác cũng bắt đầu thu đồ, bỗng phía kho hàng phát ra vài tiếng động như tiếng đánh nhau. Hàn Thiên ra hiệu cho những người khác tiếp tục còn Ngũ Mạc thì đi cùng anh và Minh Thiên đi xem thử xem.

Đến gần kho hàng thì tiếng đánh đập càng lớn, kho hàng bị khóa từ trong ra. Không biết Minh Thiên phát hiện ra thứ gì, cậu bỗng nóng nảy lao đến cánh cửa kho. Tung một cước vào cửa kho, đạp bay cả hai cánh cửa đang được khóa kia khiến Thiên Hàn và Ngũ Mặc chết máy ngay tại chỗ.

"ẦM!" Tiếng cánh cửa đập xuống đất khiến đám người bên trong sững sờ nhìn sang. Cũng khiến cho Thiên Hàn và Mặc Ngũ khởi động lại máy.

Mặc Ngũ líu lưỡi nhìn thân hình mảnh khảnh yếu đuối lừa tình của tiếu thiếu gia. Sức lực còn lớn hơn cả trâu rừng kia, quả thật không biết nói gì nữa. Tâm hắn chết lặng rồi! Cầu buông tha! Ô.. ô.. ô!

Một nam nhân trung niên nhìn thấy cậu lúc đầu là kinh ngạc sau lại lóe lên tia dâm tà. Thiên Hàn nhìn thấy mặt liền đên thui, áp suất xung quanh lại giảm xuống vài chục độ. Ánh mắt như dao, hàn băng bốn phía khiến nam nhân kia không khỏi run rẩy.

"HẮT XÌ! Sao tự dưng lạnh quá à!" Nói rồi cậu nép vào lòng anh tìm kiếm ấm áp. Hoàn toàn không hiểu vì sao thời tiết lúc ấm lúc lạnh thất thường.

Thấy cậu như vậy, không khí tăng lại độ ấm như cũ. Ánh mắt anh tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch nhìn cậu. Ngũ Mặc bên cạnh xém bị boss nhà mình đóng băng thành tượng đá Ngũ Mặc rồi. Thấy tiểu thiếu gia như vậy cũng phải ráng nén cười lại. Dám cười năm sau là giỗ đầu của hắn ngay.

Nam nhân trung niên không khỏi run sợ nhìn bọn họ. Ngũ Mặc không nhìn boss phát cẩu lương nữa liên đem tầm mắt đặt vào trong kho hàng. Hắn hoàn toàn không kiềm được tức giận mà đá tên kia một phát thật mạnh. "MẸ NÓ! TÊN SÚC SINH!"

Trong kho là một nam hài vừa bị đánh đập tơi tả như miếng giẻ lau nhà ấy. Đang nằm thôi thóp ở góc tường cùng một vài người cao tuổi đã bị đánh chết, quăng xác vào một gốc. Một thiếu niên tuấn tú đang ôm chân co lại một nơi. Cùng với ba nữ nhân viên vừa bị cưỡng bức vừa bị đánh đập trên cơ thể không một chỗ lành lặn đã tắt thở được một lúc.