[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 188: Là bạn hay là thù?



Người đàn ông bước ra từ trong làn sương mang lại cho bọn cô một cảm giác vô cùng nguy hiểm, người đàn ông này không hề bình thường một chút nào.

Ngay cả sức mạnh của ông ta như thế nào bọn cô cũng không thể nào nhìn rõ được, ông ta trông vô cùng nguy hiểm. Chỉ mong đây không phải là thù.

"Đưa đây" - Ong tay đưa tay về phía bọn cô, giọng vô cùng lạnh lùng và nếu nhìn kỹ thì mắt ông ta không có tròng đen.

"Ông muốn cái gì?" - Thanh Nguyệt nhìn ông ta vô cùng cảnh giác, lo sợ ông sẽ đòi bốn đứa con của mình nên tay cầm kiếm nhật đã thủ sẵn tư thế chiến đấu.

"Cô gái đó. Đưa cho ta"

Nhìn theo hướng tay của ông ta thì người bị ám chỉ chính là Tiểu Tuyết, ông ta rốt cuộc muốn con bé làm gì, nó vẫn chưa thanh tẩy hoàn toàn độc tang thi trong người đâu, bây giờ mỗi ngày vẫn phải dùng linh tuyền để thanh tẩy xương tuỷ tùe bên trong.

"Đưa nó cho ta"

"Không thể. Có chết cũng không đưa".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Thiên Tài
2. Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
3. Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
4. Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
=====================================

Thanh Triệt bên cạnh Tiểu Tuyết không khác nào gà mẹ đang dang cánh bảo vệ gà con phía sau lưng. Ông chú thấy cậu bảo vệ Tiểu Tuyết như vậy thì thốt ra một câu…

"WN178, là chú đây"

Người đàn ông này biết thân phận thật của Tiểu Tuyết. Ngoài bọn cô ra thì người biết Tiểu Tuyết là một trong những sản phẩm thí nghiệm chỉ có… người cũng bị bắt cóc thí nghiệm?

Người đàn ông này là tang thi vương? Ông ta mạnh đến mức có thể thao túng xung quanh đây. Ông ta đã ở đây bao lâu rồi? Là ông ta thao túng xung quanh khiến bọn cô không thể ra khỏi thành phố này?

"Là chú sao?" - Tiểu Tuyết phía sau lưng Thanh Triệt ló đầu ra như thể nhìn rõ hơn và biết ông chú này không phải người xấu - "Chị ơi, chú đó không phải người xấu, chị thu lớp bảo vệ lại đi, để em ra ngoài nói chuyện với chú"

Thanh Nguyệt nghe như vậy thì thoáng đưa mắt nhìn Thanh Triệt đang lo lắng bên cạnh nhưng dường như thằng bé vô cùng tin tưởng Tiểu Tuyết nên cô quyết định thu linh tuyền trở về.

Khi vừa thu lớp bảo vệ lại thì những dị năng giả mới gia nhập bọn cô nghe được cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ nghĩ rằng bọn cô chung bọn với kẻ xấu, bọn cô cũng vô cùng nguy hiểm nên lập tức bỏ chạy nhưng được vài bước thì tất cả đều lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

"Đây là?"

"Chỉ bị chú làm cho bất tỉnh thôi"

Tới thờ điểm này ngoài nhóm Thanh Nguyệt ra thì chỉ còn mỗi Tô Tiểu Tuyết vẫn còn ở đây nhưng cô ta bị dị năng của người đàn ông này trói buộc mà không thể bỏ trốn được.

Tiểu Tuyết và ông ta bắt đầu nói chuyện với nhau và được biết ông ta cũng là một trong những người mấy năm trước bị bắt đến phòng thid nghiệm để thử thuốc. Vì bản thân ông ta là một gã ăn mày bị mù nên bị đem đến sở nghiên cứu vẫn khôngai hay biết gì.

Ngày trước mạt thế ông cũng được tiêm thứ thuốc đó và bây giờ ông có thể nhìn thấy bằng cảm nhận đối với không khí. Tuy nhiên ông không muốn sống cuộc sống người không ra người mà quỷ không ra quỷ này nữa.

Khi ông cảm nhận được sự tồn tại của Tô Tiểu Tuyết đã vô cùng tức giận và có ý dịnh giết cô ta và những người đi cùng nhưng rồi ông cũng nhìn thấy Tiểu Tuyết đang được bọn cô bảo vệ. Dù con bé bị trở thành sản phẩm thí nghiệm nhưng vẫn có thể sát cánh cùng con người.

Nhưng ông vẫn sợ con người biết được con bé là sản phẩm thí nghiệm sẽ làm hại nên muốn đe doạ một chút, không ngờ Thanh Triệt nghe xong lại xù lông đến như vậy,

Tiểu Tuyết nghe được ông cảm thấy lo lắng cho mình thì vô cùng cảm động và muốn hỏi ông có ý định thanh tẩy virus tang thi trong người giống cô không thì ông từ chối. Vì ông vốn là một gã mù, dù trở thành người hay tang thi ông vẫn là một gã mù, tuy nhiên tang thi thì sẽ giúp sự mù loà của ông kéo dài mãi mãi và ông không thích điều đó.

Cuối cùng ông muốn báo với bọn cô rằng bên trong căn cứ trung tâm sớm đã có tang thi vương trà trộn nhưng ông không biết nó đang ở chỗ nào. Tang thi vương cuối cùng đó chính là kẻ có thù rất lớn với mấy gã nhà khoa học và cũng vô cùng căm hận con người nên có khả năng muốn huỷ diệt những người còn sống sót cuối cùng trên thế giới.

Ông còn cho biết thêm không hề giết bất cứ một người nào mà chỉ làm họ bất tỉnh, chỗ bọn cô đang đứng chính là không gian ảo ảnh ông tạo ra và người bị bắt đang bất tỉnh ở thế giới thật. Ngoài ra ông còn có dị năng sửa đổi kí ức của người khác nên ông có ý định sẽ xử lý Tô Tiểu Tuyết và làm cho mọi người nghĩ rằng cô ta phát điên thú nhận mọi tội lỗi khi ở phòng thí nghiệm, vì sợ tội muốn giết tất cả mọi người nên mới bị giết ngược lại.

"Không…làm ơn đừng giết tôi…tôi chưa muốn chết"

Tô Tiểu Tuyết bị đứng bất động nhưng cô ta nghe được hết tất cả những gì bọn cô đã nói. Cô ta không ngờ rằng nhóm người của cô ta nghĩ rằng bản thân đã dành cả thanh xuân để cống hiến cho khoa học, cô tâ đã trực tiếp hoặc gián tiếp giết không ít người nhưng đối với ả thì đậy là những người may mắn chết vì cống hiến cho khoa học. Bây giờ chỉ vì một sai lầm "nho nhỏ" mà phải chết tại đây, thật sự không thể tin nổi…

Tiểu Tuyết và người đàn ông kia mượn dao trong tay bọn cô, mỗi người một dao lại một dao chém trên người ả ta để ả mất máu cho đến chết coi như trả thù cho những người đã chết dưới tay ả. Sau cùng là người đàn ông kia xoá bỏ ảo cảnh và thay đổi cả kí ức tất cả những người đang bất tỉnh.

"Bây giờ chú sẽ đi đâu?" - Tiểu Tuyết mở miệng hỏi ông chú tương lai sẽ tiếp tục đi về đâu, không lẽ ông tính lẫn trốn cả đời thì giây tiếp theo ông đã trực tiếp dùng tay đâm xuyên qua đầu.

Nhìn xác ông chú nằm nay dưới chân mình, máu chảy chạm đến mũi giày và trên tay ông chú vẫn còn cầm viên tinh hạch lấy ra từ trong đầu ông ấy.

"Chú ơi" - Tiểu Tuyết vì quá sốc đứng yên bất động sau đó như bị bấn loạn ngồi xuống lay tỉnh ông chú nhưng ông ta không hề có bất cứ phản ứng nào.

"Em đừng buồn, cứ coi đây là cách chú ấy giải thoát cho bản thân"

Đây có lẽ là kết cuộc tốt nhất với chú ấy, không còn phải làm thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Không còn phải sống cuộc đời bị tất cả mọi người xa lánh mà bắt đầu lại một lần nữa…

—————-