Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 108: Dịch bắc là tên ngốc



Phó Dịch Bắc về trường tiếp tục nhận phạt, trước khi bị tịch thu di động anh đã nhanh tay gửi cho Tần Nguyệt một tin nhắn trấn an.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Tần Nguyệt lại tiếp tục miệt mài vào việc học và cũng rất nhanh kì thi tốt nghiệp đã đến một cách nhanh chóng.

"Hoan hô, hoan hô, Trình Duệ vạn tuế!"

Cả lớp 12a hò reo ngất trời vây quanh Trình Duệ thủ khoa năm nay của khối 12 và xếp hạng nhất toàn thành phố.

Trình Duệ hiếm khi cười đến cong hai mắt lại, anh lấn người trong đám đông nắm cổ tay Tần Nguyệt đang muốn chuồn êm giơ lên cao.

"Cho bạn học Tần một chút hân hoan với! Đứng nhì toàn khối, hạng 9 toàn thành phố!"

"Này!"

Tần Nguyệt lúng túng không thôi lại đột nhiên cả lớp hò reo thêm một lần nữa.

"Tần Nguyệt vạn tuế!"

Trình Duệ thấy Tần Nguyệt ngây ngẩn cả người thì bật cười thành tiếng.

"Sao nào, hạnh phúc quá rồi hả?"

Tần Nguyệt mỉm cười hai mắt lấp lánh tia nước thành thật mà gật đầu một cái.

Cuối cùng cả lớp bị Lệ Kiều trấn áp mới chịu yên tĩnh một chút sau đó lại ồn ồn ào ào cùng nhau đi ăn mừng.

Cả lớp vây quanh hai cái bàn lớn Trình Duệ và Tần Nguyệt thì ngồi hai bên trái phải của Lệ Kiều, ăn uống trò chuyện rôm rả cả lớp lại không tránh khỏi vấn đề ước mơ tương lai.

Đi hết cả một vòng lớp đến lúc tới phiên Tần Nguyệt phát biểu cảm nghĩ thì cả lớp đã dần lặng đọng lại, Lệ Kiều hỏi:

"Tần Nguyệt, em mau chia sẻ với các bạn một chút ước mơ và định hướng tương lai của em đi."

Tần Nguyệt cười cười, tay đang cầm cốc thủy tinh khẽ miết nhẹ, cô đáp:

"Em muốn làm bác sĩ ạ, cho nên sẽ nộp nguyện vọng vào trường đại học B."

Cả lớp ồ lên một tiếng, Lệ Kiều gật đầu tán thưởng.

"Bác sĩ rất tốt, em cố gắng phát huy nhé!"

"Chỉ sợ là người ta muốn có đôi có cặp với người yêu thôi!"

Cuối cấp rồi Nguyễn Ân Vân cũng không thèm e sợ Lệ Kiều biết chuyện yêu sớm nữa, cô nàng hì hì nói:

"Bác sĩ với quân nhân quả là hợp nhau quá chừng cơ!"

Cả lớp lại lần nữa nháo nhào cả lên vì đa số bọn họ đều biết bạn trai của Tần Nguyệt là đàn anh Phó Dịch Bắc đang theo học tại trường quân đội.

Tần Nguyệt xấu hổ khi bị cả lớp vây nhìn nên đưa mắt lườm Nguyễn Ân Vân một cái nhưng tổ chỉ làm cô nàng kia cười to hơn.

Mà ở một góc Lý Nhã Vi và La Tuệ Lăng lại im thin thít không nói năng lời nào, vì đơn giản là lần thi này bọn họ thi không được tốt, còn cố ý tránh Lệ Kiều để không bị bà trách mắng thêm mất mặt.

Lý Nhã Vi nghiến răng nhỏ giọng khinh khỉnh một câu: "Ra vẻ!"

La Tuệ Lăng không lên tiếng mà âm thầm xiết chặt tay dưới gầm bàn, cô ta cắn răng nhìn Tần Nguyệt sắc mặt hồng hào được mọi người vây quanh.

Gần đây Tần Nguyệt không còn lén đi tìm thức ăn đêm nữa ngược lại còn khoẻ mạnh thoải mái tự do.

Bác sĩ và quân nhân sao? Cứ đợi đấy!

Liên hoan nên có không ít nam sinh náo loạn đòi uống thử rượu, Lệ Kiều để mặc bọn họ quậy nhưng cũng chỉ cho phép gọi hai chai.

Tần Nguyệt không uống nhưng Nguyễn Ân Vân bên cạnh cô lại hào hứng nốc hai ly thế nên lúc ra phải phải có Lưu Khiêm Thuận đỡ thì cô nàng mới không té ngã.

"Tiểu Nguyệt tối nay về nhớ điền nguyện vọng đi nhé!"

Nguyễn Ân Vân lè nhè giơ hai ngón tay với Tần Nguyệt.

"Đại học B đang chờ bọn mình đấy, tớ lại có thể học cùng trường với cậu."

"Được rồi cô ơi! Mau lên xe về nhà thôi!"

Lưu Khiêm Thuận chịu hết nổi Nguyễn Ân Vân cứ hết té qua bên đây lại té qua bên kia nên trực tiếp nhét người vào xe.

"Đau..."

Đầu Nguyễn Ân Vân va vào thành ghế tuy không quá đau nhưng cô vẫn cứ thích than vãn, Lưu Khiêm Thuận bất đắc dĩ thở dài.

"Ngồi dịch vào trong nào."

Nguyễn Ân Vân ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại để anh đóng cửa xe, nhân lúc Lưu Khiêm Thuận đi vòng qua bên kia ngồi vào, cô lại tiếp tục thò đầu ra bên cửa sổ giơ ngón tay lên với Tần Nguyệt.

"Móc ngoéo nào, hẹn gặp lại cậu ở đại học B."

Tần Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì say của cô nàng mà nhịn không được thò tay véo một cái sau đó mới chịu ngoéo tay.

"Về nhà tớ sẽ điền nguyện vọng ngay cậu chịu chưa? Mau về đi."

Nguyễn Ân Vân thoả mãn mỉm cười cuối cùng cũng chịu thục người vào trong, xe chạy đi Trình Duệ mới đến cạnh Tần Nguyệt.

"Về thôi."

Tần Nguyệt vẫn nhìn theo bóng lưng chiếc xe khuất xa, cô mỉm cười chân thành nói:

"Cảm ơn các cậu rất nhiều."

Cô xoay người lại đối mặt với Trình Duệ.

"Thời gian qua rất cảm ơn các cậu đã giúp đỡ cho tớ."

Thời gian này nhờ có mấy người Trình Duệ và Ân Vân mà cô được ăn uống đầy đủ không lo lắng bữa đói bữa no, tuy cô rất ngại khi làm phiền người khác nhưng là vạn bất đắc dĩ và cô cũng vô cùng biết ơn.

Trình Duệ hiểu ý khẽ cười nhìn cô.

"Cảm ơn làm gì? Bọn tớ bỏ sức, nhưng người tiền và nhờ vả là Dịch Bắc. Cậu nên cảm ơn anh ấy thì hơn!"

Tần Nguyệt ngây người: "Sao cơ?"

"Tớ nói là Dịch Bắc nhờ vả bọn tớ chăm sóc cậu, nên không cần phải cảm ơn trịnh trọng như thế."

Xe đã đến Trình Duệ khom người mở cửa ra hiệu cho cô ngồi vào, thấy hồn Tần Nguyệt vẫn còn ở trên mây anh mới bất đắc dĩ kéo tay cô ngồi vào xe.

Tần Nguyệt cuối cùng cũng lấy lại tinh thần là khi cô nhìn thấy ánh trăng sáng rỡ trên bầu trời đêm, cô giơ tay theo thói quen sờ lên mặt dây bên trên cổ.

Dịch Bắc, anh là tên ngốc.

Phó Dịch Bắc đang tham gia kỳ huấn luyện thực chiến, anh nằm trên một thân cây canh gác cho đồng đội ngủ bỗng không nhịn được mà hắt xì một tiếng, anh xoa mũi lẩm bẩm.

"Quái, ai nhắc mình à?"

"Này!"

"Ôi shit!!!"

Bất thình lình có một người khác xuất hiện trên cây doạ Phó Dịch Bắc xuýt thì rớt đất, Ngạn Dật Hiên lạnh lùng nhìn anh nói:

"Ngậm miệng lại rồi cút xuống dưới."

Phó Dịch lấy lại tinh thần rất nhanh gườm gườm nhìn Ngạn Dật Hiên.

"Hiện tại là tao canh gác, liên quan đell gì mày?"

"Tao ngủ không được."

Ngạn Dật Hiên lười nói nhiều trực tiếp giơ chân đạp thẳng Phó Dịch Bắc xuống cây, nhưng Phó Dịch Bắc phản ứng nhanh liền né đi rất chuẩn xác mà bám chặt vào nhánh cây bên cạnh leo xuống dưới.

Có điều là vừa leo vừa mắng: "Thằng chó!"

Xui tám kiếp nên mới lần đầu thực chiến đã phải chung đội với tên này, Phó Dịch Bắc tức tới nổ phổi.

Ngạn Dật Hiên không thèm để ý tới Phó Dịch Bắc, anh ngã lưng dựa vào thân cây to lớn ánh mắt lại không tự chủ nhìn về nơi xa xăm.

Trăng đêm nay vừa tròn lại sáng nhưng không có cách nào che lấp được các vì sao xung quanh, nhìn nhìn không khỏi làm anh nhớ đến đôi mắt của một người, lúc người đó cười trong ánh mắt như chứa đựng cả dãy ngân hà tinh khôi.