Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 109: Mày, đi chết đi!



Tí tách tí tách, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Tần Nguyệt về nhà điều đầu tiên là tắm rửa trước.

Cô chậm rãi mặc quần áo sau đó cầm theo khăn lau tóc vừa lau vừa đi ra ngoài, ngồi trước bàn máy tính cô mở lên sau đó nhập mã số và mật khẩu vào cổng hệ thống đăng ký xét tuyển nguyện vọng.

Lúc ấn bàn phím tay Tần Nguyệt lại nhịn không được mà run lên vì khẩn trương, đại học B là trường đại học mà cô ao ước đã lâu, một phần là vì Phó Dịch Bắc chín phần còn lại chính là vì mẹ.

Cô đã hứa với bà sẽ thi vào trường đại học tốt nhất sau đó sẽ tự lập chăm sóc tốt cho bản thân mà không cần ai, để bà có thể an tâm nơi chín suối.

Mọi thao tác đã hoàn thành chỉ còn một cái ấn vào mục đăng ký nữa thôi, bỗng cửa phòng đang khoá lại bị người khác cưỡng chế mở từ bên ngoài vào.

Tần Nguyệt giật mình quay người lại thì chỉ thấy La Tuệ Lăng hai má hây hây đỏ chuếnh choáng đi vào theo sau là Lý Nhã Vi trông không khá hơn là bao.

Tần Nguyệt cau mày vì bị người khác tự tiện xâm phạm nơi riêng tư, cô vừa cau mày lại nhăn mũi vì mùi rượu trên người cả hai người kia.

"Hai người đang làm gì ở đây?"

La Tuệ Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính phía sau lưng Tần Nguyệt, cô ta khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý.

"Làm gì à?"

Cô ta tiến lên hai bước cười thật ngọt ngào nhưng ánh mắt lại âm hiểm tột cùng.

"Tao đến chúc mừng mày đấy!"

Ánh mắt cô ta loé lên, Tần Nguyệt nhanh chóng tránh đi lại không có phòng bị Lý Nhã Vi bên cạnh.

Hỗn loạn hai giây Tần Nguyệt bị La Tuệ Lăng và Lý Nhã Vi ghì chặt dưới đất.

"La Tuệ Lăng, cô muốn làm gì hả!?"

Tần Nguyệt giãy giụa nhưng hai tay đã sớm bị bẻ ngoặt ra sau, còn bị Lý Nhã Vi dùng cả người đè lên khiến cô chỉ có thể chật vật nằm trên đất.

La Tuệ Lăng chậm rãi đi đến trước bàn máy tính, cô ta cảm khái.

"Vốn còn nghĩ nên làm cách nào ép mày giao ra mật khẩu, không ngờ mày lại ngoan ngoãn nhập xong xuôi hết luôn rồi!"

Nghe La Tuệ Lăng nói như thế Tần Nguyệt liền hiểu cô ta muốn làm gì rồi, cô càng điên cuồng giãy giụa hơn uất hận gào khàn cả giọng.

"La Tuệ Lăng, cô dám làm bậy tôi sẽ giết chết cô!"

Lý Nhã Vi đè Tần Nguyệt thật vất vả, cô ta đã ngà say nên không biết nặng nhẹ đập mạnh đầu Tần Nguyệt xuống đất.

"Câm miệng cho tao!"

"Buông tôi ra!"

Tần Nguyệt cắn răng nhịn đau cật lực giãy giụa như điên rồi.

La Tuệ Lăng ngược lại còn khá ung dung thay đổi hết tất cả nguyện vọng ban đầu mà Tần Nguyệt đã nhập.

"Quân nhân và bác sĩ sao? Mày giỏi như vậy thì đừng ở trong nước học nữa! Tao cũng muốn xem mày còn quấn lấy anh ấy được nữa hay không?"

Lần này cô ta thi rớt tận mấy hạng liền, vốn đã không cam lòng lại còn nghe Tần Nguyệt huênh hoang cái gì mà bác sĩ với quân nhân!

Vậy nên cô ta càng không cam lòng, nếu cô ta đã không có được thì Tần Nguyệt cũng đừng hòng có.

"La Tuệ Lăng!"

Hai mắt Tần Nguyệt đỏ ngầu như thú hoang mất khống chế, phản ứng của cô quá kịch liệt nên Lý Nhã Vi đã làm xảy một tay cô ra.

"Tuệ Lăng nhanh lên! Tớ không giữ được cô ta nữa!"

"Biết rồi..."

Dưới sự thúc giục của Lý Nhã Vi và ánh mắt tuyệt vọng của Tần Nguyệt, La Tuệ Lăng nhấp chuột ấn vào nút đăng ký.

"Đừng mà!!!"

Nước mắt Tần Nguyệt không tự chủ được mà rơi xuống, cô điên cuồng vùng vẫy lần này thì Lý Nhã Vi đã không giữ nổi cô nữa.

Tần Nguyệt lao đến đẩy mạnh La Tuệ Lăng ra, cô rối loạn run lẩy bẩy ấn bàn phím loạn xạ. Nhưng, đã muộn rồi!"

Tần Nguyệt đờ đẫn đứng đó, cô há to miệng mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, hai mắt chết lặng ngập tràn nước mắt đắng chát nhìn vào màn hình máy tính.

"Tiếc nhỉ! Không còn cơ hội ngày ngày quấn lấy Dịch Bắc nữa rồi! Haha..."

La Tuệ Lăng cười phá lên, đầy khinh thường nhìn bóng lưng đang có dấu hiệu run lên của Tần Nguyệt.

Cô ta nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Mày chỉ là giun dế không có tư cách để ở cạnh anh ấy! Đây là bài học dành cho mày, nếu còn không biết điều thì ngay cả việc đi học mày cũng đừng hòng nghĩ tới nữa!"

Tần Nguyệt vẫn cứ đứng chết trân ở đó không một chút phản ứng, Lý Nhã Vi khẩy khẩy móng tay lười nhác nói:

"Được rồi chẳng còn gì vui, chúng ta mau đi thôi."

Nói rồi cô ta ngáp một cái xoay người bỏ đi, La Tuệ Lăng nhìn Tần Nguyệt thêm hai lần mới nhàm chán rời khỏi phòng Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt đứng lặng người ở đó cả thế giới của cô như đã tối tăm đến chết chóc, cô xiết chặt tay cố kiềm nén thứ gì đó đang muốn bọc phát ra bên ngoài.

Nhưng nhịn rồi lại nhịn, bên tai lại không ngừng truyền tới từng tiếng mỉa mai đầy chán ghét kia, cả người Tần Nguyệt run lên từng cơn sau đó lại bình tĩnh đến bất thường.

Cô xoay người lại, trong ánh mắt đã đen thẵm đến âm u, cô nhấc chân sải chân đi ra bên ngoài hướng thẳng đến bóng lưng La Tuệ Lăng đã đi gần đến đầu cầu thang.

Lúc đi ngang qua bàn trà có một đĩa trái cây đang gọt dở cạnh đó là con dao sáng loáng, Tần Nguyệt chẳng chút đắn đo cầm lấy một đường đi thẳng đến sau lưng La Tuệ Lăng.

"Mày, đi chết đi!"