Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 56: Hồi ức 1



Alpha không nói gì, hoàn toàn im lặng.

Kiều Bất Quy nắm tay hắn, dìu hắn tới chỗ quầy tiếp tân của khách sạn.

Cậu vừa đỡ Thành Quyết để hắn đứng vững lại, vừa thò tay còn lại vào túi áo của mình lục lọi một lúc, nhanh chóng lấy thẻ căn cước ra.

Cậu cầm thẻ căn cước đưa cho nhân viên quầy lễ tân.

“Cho một phòng.”

Nhân viên tiếp tân là một Omega đeo vòng chăn ngặn pheromone mỉm cười với Kiều Bất Quy, đáp vâng một tiếng.

Nhân viên tiếp tân làm việc rất chuyện nghiệp, chưa tới mười hai giây đã sắp xếp xong một căn phòng sạch sẽ rộng rãi cho Kiều Bất Quy.

Omega đưa thẻ phòng cho cậu, đồng thời nói: “Tiền phòng là 1288 tệ.”

Tiền phòng của khách sạn cao cấp năm sao đương nhiên là cực kỳ đắt với Kiều Bất Quy.

Có điều cậu sẽ tìm Thành Quyết đòi tiền phòng sau, cho nên cậu thoải mái dùng tài khoản của mình trả tiền.

Thanh toán xong, nhân viên quầy lễ tân giơ tay lên chỉ về một hướng.

“Thang máy ở phía bên kia.”  Omega nhẹ nhàng nói: “Xin quý khách đi cẩn thận.”

Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp lại, nửa dìu nửa cầm tay Thành Quyết đến chỗ thang máy.

Sau khi không còn hỏi những vấn đề hoang đường ngớ ngẩn nữa, Alpha rất ngoan ngoãn phối hợp.

Hắn phối hợp bước theo Kiều Bất Quy vào thang máy, đi lên lầu.

Lên lầu vào phòng, Kiều Bất Quy bật đèn lên trước, sau đó dìu Alpha bị rượu vang làm choáng váng đầu óc đến bên giường.

Tiếp theo, Beta mệt nhọc cả đường lập tức thả tay ra, không hề có chút ôn nhu nào.

Cậu cởi nút cổ áo ra, thở hổn hển.

Sau khi Kiều Bất Quy thả tay ra, Thành Quyết mang theo ý thức hỗn độn ngã phịch xuống giường.

Thành Quyết bị bất ngờ thả xuống giường, ánh đèn sáng trưng trên đỉnh đầu khiến hắn nhập nhèm mở hai mắt ra.

Tầm mắt hắn vẫn còn mông lung, trong mũi và cổ họng tràn đầy mùi rượu.

Bản thân hắn từ trước đến nay không uống rượu nên mùi rượu nồng nặc trong miệng khiến hắn muốn nôn mửa.

Tại sao trong miệng hắn lại có mùi rượu?

Thành Quyết nhíu mày suy nghĩ sâu xa, không thể nào nhớ được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hắn nhíu chặt lông mày, suy nghĩ mấy giây nhưng không thể nhớ ra được.

Hồi tưởng thất bại, hắn dứt khoát từ bỏ.

Hắn nhắm mắt lại, vô thức đưa tay tháo vòng cổ ngăn chặn pheromone ra.

Mùi pheromone đàn hương hơi nồng hơn so với ngày thường bỗng chốc tỏa ra tràn ngập khắp cả căn phòng.

Nếu Kiều Bất Quy là Omega hay Alpha, lúc này mà ngửi được mùi pheromone hoàn toàn khác biệt với ngày thường một cách rõ rệt như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy được gì đó.

Nhưng cậu là Beta, không ngửi được gì cả.

Beta không thể cảm nhận được pheromone.

Cũng giống như Alpha có thể dùng pheromone để khống chế Omega, nhưng vĩnh viễn không thể nào khống chế được Beta, khiến Beta khuất phục mình.

Trong thế giới bất thường này, tất cả mọi người đều hướng tới tôn sùng thân phận Alpha trội và Omega trội.

Người người đều muốn mình trở nên vượt trội.

Mà người may mắn có được thân phận này từ trước đến nay đều lấy điều đó làm vinh dự và kiêu hãnh.

Thế nhưng, nếu không có thuốc ức chế, nhóm Alpha trội và Omega trội kia mà chẳng may rơi vào kỳ nhạy cảm và kỳ phát tình, trên thực tế, ở trước mặt đại đa số Beta mà nói, gần như không khác gì thú vật đang động dục, chỉ biết có giao phối và giao phối.

Sau khi tháo vòng cổ kim loại ngăn chặn pheromone khó chịu kia ra, lúc này Thành Quyết mới phát hiện trong phòng còn có người khác, thân thể của hắn chợt chấn động, mở choàng mắt ra.

Tầm mắt mang theo lực tấn công mười phần bắn thẳng về phía Beta đang đứng gần đó.

Đến khi nhìn rõ người đó là Kiều Bất Quy, Thành Quyết ngẩn ra, lập tức bao nhiêu cảnh giác đề phòng trên người đều tháo xuống hết.

Trong đầu hắn không có bất kỳ suy tính nào.

Hắn vô thức đưa tay ra nắm lấy cổ tay của đối phương.

Đối phương quay đầu khó hiểu nhìn hắn.

Ánh mắt của Thành Quyết vẫn mông lung, không nói gì.

Kiều Bất Quy bình tĩnh nhìn Thành Quyết, sau đó không do dự nhẹ nhàng gỡ tay của Alpha ra.

Bị Beta vô tình từ chối, khóe mắt của Alpha hơi ươn ướt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy tủi thân.

Kiều Bất Quy gỡ tay của sếp mình ra xong liền lùi ra sau một bước, tỏ vẻ không quan tâm lấy gói thuốc lá và bật lửa ra.

Cậu ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không bật lửa châm.

Cậu ngửi mùi thuốc lá, lạnh nhạt nói: “Sếp Thành đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Kiều Bất Quy vừa nói xong câu này, cơn say hoàn toàn nuốt chửng Thành Quyết.

Đôi mắt đen nhánh từ từ khép lại, Thành Quyết lâm vào giấc ngủ say.

Kiều Bất Quy ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Thành Quyết chìm vào giấc ngủ.

Thành Quyết thật sự đẹp đến quá đáng.

Cho dù Kiều Bất Quy không thuộc loại đam mê cái đẹp, trước đến nay không quan tâm đến vấn đề đẹp xấu, nhưng cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của Thành Quyết.

Dung mạo xuất sắc, năng lực vượt trội, xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt…

Con cưng của trời như Thành Quyết, cho dù đến kiếp sau thì cũng không phải là người mà cậu có thể chạm tới.

Nhớ lại một thời quá khứ ‘ngây thơ khờ dại’ của mình, Kiều Bất Quy thầm cười châm chọc trong lòng, chỉ cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì có thể buồn cười hơn cái quá khứ đó của mình.

Cười tự giễu xong, Kiều Bất Quy dứt khoát xoay người rời đi.

Cậu bước ra khỏi phòng, không chút lưu luyến đóng cửa lại.

Bên trong căn phòng rơi vào yên lặng.

Mùi rượu cồn lượn lờ nơi miệng và mũi của Thành Quyết.

Dưới hơi men say nồng, hàng mi dài của Thành Quyết run nhẹ, con ngươi chuyển động mạnh qua lại dưới lớp da mắt mỏng.

Hắn nằm mơ.

Trong mộng xuất hiện hình ảnh kỳ lạ mà hắn không thể nào mô tả được.

Hình ảnh đầu tiên là tòa nhà thư viện trong trường đại học.

Thành Quyết mặc áo sơ mi trắng bên trong và áo len cổ V không tay bên ngoài, đang ngồi ở tầng ba thư viện lật xem một quyển sách.

Nội dung trong sách mờ nhòe không nhìn rõ.

Thành Quyết ngồi tại chỗ, căng mắt ra nhìn tên sách nhưng khổ nỗi vẫn là không thấy được gì.

Lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng nói ngọt ngào lẫn xấu hổ của một cô gái khóa dưới.

“Anh, anh Thành…”

Thành Quyết ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Một Omega mặc váy đồng phục ngắn đang đứng bên cạnh hắn, thấy hắn quay đầu nhìn sang thì hai má hơi ửng hồng, tỏ ra ngượng ngùng nhấc tay vén lọn tóc dài.

Thành Quyết nhìn đối phương với ánh mắt khó hiểu.

Em gái khóa dưới hơi mím môi, khẽ chớp hàng mi dài, nói nhỏ: “Có thể cho em hỏi một câu được không, cuốn sách mà anh Thành đang đọc là được lấy ở kệ sách nào vậy ạ…?”

Em gái khóa dưới vừa nói ra, Thành Quyết lập tức hất cằm về phía nhân viên quản lý thư viện, nói: “Bạn có thể đi hỏi người kia.”

Vẻ mặt của em gái khóa dưới hơi đờ ra, màu hồng trên má không khỏi nhạt bớt vài phần.

“Em… Em…” Em gái khóa dưới xấu hổ lắp bắp, sau đó lấy hết dũng khí đánh liều nói: “Em có thể xin mượn anh Thành…”

Còn chưa nói xong thì đã bị Thành Quyết vô tình cắt ngang: “Không thể.”

Sự vô tình của Thành Quyết khiến em gái khóa dưới xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cô gái lúng túng nói xin lỗi, sau đó lễ phép cúi đầu chào Thành Quyết rồi im lặng xoay người rời đi.

Sau khi cô gái đi khỏi, Thành Quyết thấy mình lại ngẩng đầu nhìn sang phía bên phải trước mặt.

Hắn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Vừa quen thuộc… Vừa rất xa lạ.

Là Kiều Bất Quy, nhưng lại không giống cậu.

Kiều Bất Quy trước mắt hắn có mái tóc dài hơn Kiều Bất Quy hiện tại, dáng vẻ cũng ngây ngô non nớt hơn nhiều.

Ánh mắt của cậu trong veo thơ ngây, không hề thấy một chút lạnh lùng hay thờ ơ trong đó.

Hắn thấy Kiều Bất Quy mặc đồng phục sinh viên ngồi ở chỗ cách hắn không xa, cậu cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách trong tay, một tay cầm bút cần mẫn ghi chép nội dung vào cuốn vở của mình.

Thành Quyết thấy bản thân thời sinh viên ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, rồi nhanh chóng dời mắt về.

Hiển nhiên hắn không để chuyện hồi nãy vào lòng.

Với hắn mà nói, đối phương chỉ là người qua đường không đáng bận tâm.

Thời gian trôi qua.

Sắc trời bên ngoài thư viện nhanh chóng từ ban ngày chuyển sang buổi chiều.

Bầu trời được nắng chiều nhuộm thành màu cam, Thành Quyết nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó cầm sách đứng dậy chuẩn bị ra về.

Khi Thành Quyết cầm sách tới quầy để đăng ký mượn sách, lại lần nữa chạm mặt Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy ôm ba quyển sách dày cộm trong tay, hình như là vừa mới đăng ký mượn xong, chuẩn bị ôm chồng sách với cuốn vở nhỏ của mình rời khỏi.

Ngay lúc cậu sắp bước ra khỏi cửa thì đột nhiên nhìn thấy tên của quyển sách trong tay Thành Quyết.

Beta hơi sửng sốt, cậu chần chừ nhìn Alpha cao lớn trước mặt một hồi, sau đó lấy hết can đảm nói nhỏ: “Bạn… Bạn gì đó ơi…”

Thành Quyết liếc mắt nhìn sang, không hề có cảm xúc nhìn Beta gọi mình.

Beta nở nụ cười ngượng ngùng với hắn.

Lại nữa.

Từ sau khi nhập học, Alpha từng bị vô số người dùng cách này để bắt chuyện làm quen, trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu.

Bên kia.

Mặc dù sợ nhưng Beta vẫn can đảm lên tiếng hỏi: “Mình có thể hỏi… Quyển sách trên tay bạn… Khi nào trả vậy?”

Alpha sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

Thủ đoạn bắt chuyện mới?

Alpha thầm ghét bỏ trong lòng.

Với một Thành Quyết vô cùng chán ghét tất cả Beta trong trường học, trong lòng không khỏi thầm cười ác ý.

Thành Quyết không bao giờ bỏ ra một chút lòng tốt với đám Beta này.

Sự chán ghét Beta của Thành Quyết đã đến trình độ không thể nào hình dung nổi.

Thậm chí hắn còn lười nói nửa chữ, thẳng thừng ngó lơ lời nói của Beta trước mặt, sau khi ghi họ tên và mã số sinh viên để đăng ký mượn sách xong, hắn dứt khoát cầm sách xoay người đi thẳng một mạch, bỏ lại Beta đang chờ hắn trả lời ra sau lưng.

Beta thấy vậy xấu hổ cười một tiếng, nhấc tay gãi đầu.

Hình ảnh lại thay đổi.

Thời gian chuyển đến ngày công bố thành tích của kỳ thi đầu tiên.

Không ngoài dự đoán, Thành Quyết đứng chễm chệ ở vị trí đầu bảng.

Thành Quyết không bất ngờ lắm với thứ hạng của mình, vì thế hắn luôn không có hứng thú với cái gọi là thành tích.

Bởi vì không có gì đổi mới cả.

Các sinh viên trong trường đều xuýt xoa với thành tích ưu tú của Thành Quyết, cảm thấy quá xa vời không thể chạm tới.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không khỏi bất ngờ lẫn khó khi tin hạng hai lại là một Beta.

Một Beta giành được hạng hai toàn trường?

Trong trường học, đám Alpha, Omega và Beta đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện này.

“Một Beta giành được hạng hai toàn trường? Không thể nào? Trâu bò nhập nó hả?”

“Mẹ bà cả đám Alpha không có đứa nào giỏi hơn Beta kia?”

“Beta đó tên gì?”

“Hình như là Kiều… Gì ta? Thôi không quan trọng!”

“Ai biết nó có chép bài không, hứ!”

“Chép của ai? Trừ Thành Quyết ra, không ai có thành tích tốt bằng cậu ấy, nó mà chép bài của người khác thì làm gì được hạng hai?”

“Chép… Chép sách!”

“Thôi đi, cứ xem như là lật sách ra cho mày nhìn, cho mày chép, thế mày có chắc thi được hạng hai không? Nói thẳng ra là Apha tụi mày không chịu thừa nhận Beta họ giỏi hơn tụi mày.”

“Chậc chậc, chưa nghe qua đại chủ nghĩa Alpha à? Bọn nó có chết cũng không thừa nhận mình thua kém một Beta đâu!”

“Câm miệng! Liên quan gì đến đám Omega tụi mày!”

Có mấy đứa Alpha đi ngang qua nghe được, tức giận quát lớn, Thành Quyết thoáng nhìn thấy một Beta trông quen mắt ôm chồng sách chạy vụt qua người mình. 

Beta chạy ngang qua người hắn, cũng chẳng quay đầu nhìn hắn một cái.

Beta này chính là nhân vật chính trong cuộc bàn tán sổi nổi của mọi người.

Thành Quyết thấy mình đứng yên quay đầu, nhìn theo hướng Kiều Bất Quy chạy đi.

Kiều Bất Quy ôm chồng sách, cắm đầu men theo đường nhỏ chạy đến thư viện của trường.

===Hết chương 56===