Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 57: Hồi ức 2



Ngoài việc đến thư viện đọc sách ra, Kiều Bất Quy không tham gia hoạt động nào khác trong trường.

Beta là một con mọt sách chính hiệu.

Có điều, bởi vì thành tích ưu tú của cậu nên giúp cậu kết giao với những người bạn ham học khác.

Từ sau lần công bố kết quả kỳ thi đầu tiên, Thành Quyết và Kiều Bất Quy thường xuyên gặp nhau ở thư viện.

Mỗi lần đến thư viện, bên cạnh Beta thường có một hoặc hai người bạn đi cùng.

Bởi vì có bạn đi theo nên cho dù ở trong thư viện và cách gần Thành Quyết, Kiều Bất đều không chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Cậu hoàn toàn không thèm nhìn lấy Thành Quyết một lần, trong mắt không phân nửa bóng dáng của Alpha.

Sau đó có một lần, khi hai người gặp nhau ở thư viện, bên cạnh Kiều Bất Quy không bạn đi cùng.

Nhưng mà.

Cho dù không có bạn đi cùng, cậu vẫn không mảy may chú ý đến Thành Quyết.

Cho dù hắn cách Kiều Bất Quy một khoảng khá gần, sự chú ý và tầm mắt của Beta vĩnh viễn chỉ dừng lại trước trang sách, không hề để ý đến những người xung quanh.

Cố làm ra vẻ để hấp dẫn chú ý của hắn?

Thành Quyết không có suy nghĩ tự luyến như vậy.

Bởi vì có thể thấy rõ thành tích ưu tú của Beta nên không cần nói nhiều làm gì. Chắc chắn từ đầu tới cuối Kiều Bất Quy chỉ làm bạn với học tập và thành tích, không quan tâm đến những người khác, cũng sẽ không ghé mắt nhìn sang, điều này vô hình khiến Thành Quyết cảm thấy thất bại và phiền muộn.

Nhưng còn chưa chờ Thành Quyết vì chuyện này mà phiền não xong, đám Alpha tự cao tự đại tay nhanh hơn não trong lớp đột nhiên có hành động.

Thành tích ưu tú của Kiều Bất Quy khiếm những Beta, Omega và cả Alpha hếch mũi lên trời tự cho bản thân thông minh tuyệt đỉnh cảm thấy cực kỳ xấu hổ và tức giận.

Đặc biệt là có mấy đứa Beta và Omega tọc mạch, luôn lấy chuyện một Beta đạt được hạng hai toàn trường ra trêu chọc, thổi phồng và chê bai đám Alpha… Tích tiểu thành đại, lâu dần khiến đám Alpha nhỏ nhen tâm tính cao ngạo kia rốt cuộc bùng nổ hận ý với Kiều Bất Quy.

Vì vậy, sau khi tụ tập lại bàn bạc một phen, cuối cùng bọn họ đưa ra quyết định.

Phải trả thù.

Trả thù toàn bộ lên người ‘Kiều Bất Quy’—

Sau khi khoái chí đưa ra quyết định xong, bọn họ lập tức biến chuyện này thành hành động, bắt đầu ra tay bạo lực học đường Kiều Bất Quy.

Bọn họ đổ hết toàn bộ ‘khuất nhục’ trong những ngày qua bị đám Omege và Beta đàm tiếu cười cợt lên hết trên đầu Kiều Bất Quy.

Vào một ngày nào đó, bọn họ theo thường lệ chặn đường bắt nạt Kiều Bất Quy, thì tình cờ đụng phải Thành Quyết.

Thành Quyết, một thiên chi kiêu tử chân chính, là Alpha thông minh vượt trội, đứng ở trên cao không thể với tới, khiến người người ngửa đầu hâm mộ, và còn là một Alpha trội, hoàn toàn khinh thường hành vi đê hèn của bọn họ.

Khi đó, chỉ cần một cái liếc mắt, Thành Quyết đã có thể dọa lui đám Alpha vô sỉ bỉ ổi kia.

Và cũng kể từ lần đó, Kiều Bất Quy nào giờ chỉ biết có học và học, cuối cùng trong mắt cậu đã có bóng dáng của Thành Quyết.

Kiều Bất Quy bắt đầu theo đuổi Thành Quyết.

Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi.

Không biết là ngày tháng nào, thời tiết giống như là mùa xuân hoặc mùa hè.

Trong giấc mộng, mặt trời lên cao chiếu xuống ánh nắng rực rỡ.

Thành Quyết thân cao vai rộng, đang đứng dưới tán cây.

Phía trước cách đó không xa là bóng lưng gầy của Beta.

Beta ôm mấy cuốn sách dày trong tay, theo dòng người tan học rời khỏi trường.

Dưới tán cây xum xuê, Thành Quyết thấy mình không kiềm được cầm điện thoại giơ lên, hướng về phía bóng lưng của Beta rồi chụp một bức hình.

Đối phương theo đuổi khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cảm thấy luống cuống.

Bởi vì hắn không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn vốn không có ý định yêu đương khi lên đại học, nhưng mâu thuẫn là hắn lại rất rung động.

Nhưng đây không phải điểm chính.

Điểm chính là hắn chưa từng yêu bao giờ, cũng chưa rung động với ai trước đó, hắn thật sự không biết nên ứng xử thế nào với tình cảnh này.

Hắn… Nên ưng thuận đối phương thế nào đây?

Nếu bằng lòng ưng thuận, thì nên yêu đương thế nào với đối phương?

Thành Quyết cảm thấy nghi ngờ và bối rối, nhưng mỗi ngày tâm tình càng trở nên vui vẻ nhộn nhạo hơn.

Có một câu gọi là xuân tâm nảy mầm.

Hắn không biết tâm tình của mình có phải là như vậy không.

Mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng một Alpha mặt lạnh trước tới giờ như hắn không biểu lộ tâm trạng ra ngoài mặt.

Hắn cũng không có thói quen phơi bày tâm tình và suy nghĩ của mình lên trên mặt.

Vì vậy, cho dù Thành Quyết có rạo rực trong lòng đến mấy nhưng trên mặt hắn không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cấm người lại gần. 

Vì theo đuổi Alpha, Beta có hoàn cảnh không mấy khá giả tặng cho Thành Quyết rất nhiều món quà rẻ tiền nhưng rất chân thành.

Những món quà kia đều do Beta tự tay làm.

Mặc dù trông sơ sài và kém chất lượng, nhưng chứa đầy tấm lòng của Beta.

Thành Quyết đều nhận hết.

Hắn cũng không phải là một người keo kiệt, nếu đã nhận quà của đối phương, hắn tất nhiên sẽ tặng lại.

Thành Quyết chuyên tâm lựa chọn một món quà.

Nhưng món quà mà hắn chọn lại quá đỗi xa xỉ với một Beta nhà nghèo như cậu.

Nhưng với Thành Quyết, giá cả đều không quan trọng, chỉ cần đối phương thích là được.

Hơn nữa chút tiền bỏ ra mua món quà này chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng khi Thành Quyết cầm món quà đến trước mặt Kiều Bất Quy, chuẩn bị tặng cho cậu thì không ngờ lại bị cậu lắc đầu từ chối nhận.

Thành Quyết kinh ngạc.

Đối phương từ chối hoàn toàn ngoài dự đoán, khiến hắn bất ngờ trở tay không kịp.

Hắn không nhịn được hỏi tại sao.

Đối phương trả lời, món quà quá đắt.

Trong từ điển của Thành Quyết, không có chữ đắt này.

Nếu đối phương đã nói đắt, vậy thì Thành Quyết đành phải đổi sang món quà khác rẻ hơn chút, thế nhưng…

Kiều Bất Quy vẫn là từ chối nhận.

Câu trả lời không thay đổi.

Quá đắt.

Có lòng chọn quà mà đối phương cứ từ chối hết lần này đến lần khác, mãi mà không tặng được quà, chỉ có thể tủi thân đem về nhà cất, điều này khiến Thành Quyết cảm thấy mông lung khó hiểu.

Hoặc là có thể do việc tặng quà quá đường đột.

Thành Quyết thầm nghĩ như thế, cho nên kiên nhẫn chờ tới ngày lễ đặc biệt.

Thời gian thấm thoát lại thêm nửa tháng trôi qua.

Cuối cùng cũng đến ngày lễ.

Lễ giáng sinh.

Vào ngày lễ giáng sinh, Beta nhiệt tình chân thành lại tiếp tục đan khăn choàng màu đỏ tặng cho Thành Quyết.

Trông khăn choàng không được tự nhiên, thậm chí có chỗ còn bị đan lệch.

Nhưng Thành Quyết rất thích, vì thế hắn nhận ngay không chút do dự.

Hắn nhận hết những món quà cậu tặng, rồi trân trọng để vào trong một cái hộp lớn.

Sau khi nhận quà, Thành Quyết theo phản xạ lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn của mình.

Là một đồng hồ điện tử đeo tay.

Không xem là đắt.

Nhưng chiếc đồng hồ đeo tay này có kiểu dáng rất bắt mắt.

Nếu đeo trên cổ tay của Kiều Bất Quy, chắc chắn sẽ rất hợp.

Thành Quyết nghĩ vậy.

Nhưng không ngờ, Kiều Bất Quy lại từ chối nhận quà của hắn.

Vẫn là câu trả lời cũ.

Quá đắt, không thể nhận.

Thành Quyết cảm thấy khó hiểu.

“Cậu đã tặng tôi rất nhiều quà, tôi chỉ tặng cậu một cái đồng hồ đeo tay thôi mà, tại sao không nhận?”

“Những, những thứ mình tặng… Không đáng tiền.”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ đáng tiền là không thể nhận?”

“Mình… Mình thật sự không thể nhận…”

“Tại sao? Nguyên nhân là gì?”

“Bạn Thành, nó quá đắt…”

Không thể tặng quà nên khiến Thành Quyết rất buồn phiền.

Thành Quyết nhìn những người khác tặng quà cho nhau trong phòng học, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay bị từ chối nhận, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hâm mộ là gì.

Hắn hâm mộ những người có thể tặng món quà của mình cho đối phương.

Dưới ánh mắt hâm mộ và lo lắng của Thành Quyết, tình cảnh trong mơ lại thay đổi.

Vẫn là năm nhất đại học.

Thời gian là vào mùa hè, địa điểm ở sân bóng rổ của trường.

Dưới khán đài, nhóm bạn nữ cùng khóa và các chị gái khóa trên đang reo hò cổ vũ, trên sân bóng, Thành Quyết mặc áo thể thao màu đỏ chảy mồ hôi như tắm.

Dáng người cao ráo nổi bật, dung mạo tuấn mỹ, đứng trong đám đồng đội chẳng khác gì hạc trong bầy gà.

Theo tiếng huýt còi ra hiệu lệnh, đội của Thành Quyết giành được mười điểm ở phút cuối cùng, thuận lợi chiến thắng trận này.

Sau khi Thành Quyết chơi thắng trận bóng, Kiều Bất Quy lập tức cầm chai nước và khăn lau đi tới.

Thành Quyết cúi đầu nhận lấy khăn, đưa lên cổ lau mồ hôi.

Hai người cách nhau rất gần.

Thành Quyết cúi đầu là có thể chạm môi lên trán Beta.

Dưới khoảng cách gần như vậy, trên mặt Beta tỏ vẻ e ngại, thân thể bỗng chốc hóa đá cứng ngắc.

Hơi thở của Alpha hoàn toàn bao phủ cả người cậu.

Mặt của Kiều Bất Quy hơi nóng lên, không kiềm được mà lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Thành Quyết.

Kiều Bất Quy nghĩ động tác của mình rất nhỏ, sẽ không có ai phát hiện.

Nhưng thật ra, Thành Quyết đứng gần cậu nhất lại nhìn hết vào trong mắt.

Chỉ với một động tác nhỏ này liền khiến ánh mắt của hắn thay đổi.

Trong mơ, Thành Quyết nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt dần trở nên lạnh lùng và thâm thúy.

Trong mắt Alpha bắt đầu chứa đầy ý vị phức tạp.

Hình ảnh lại thay đổi.

Lần này chuyển đến mùa xuân ở năm hai đại học.

Kiều Bất Quy sửng sốt.

“Sao bạn Thành lại đột nhiên hỏi chuyện này…”

“Để tặng quà sinh nhật cho cậu.”

“À…” Beta gãi đầu: “Không cần phải tặng quà sinh nhật cho mình đâu…”

Nghe Kiều Bất Quy nói thế, Thành Quyết im lặng không nói gì nữa.

Buổi tối.

Thành Quyết về nhà, hắn mở điện thoại lên để tìm kiếm gì đó.

Tìm kiếm được một lúc, vẻ mặt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc.

Ngày hôm sau, thái độ của Thành Quyết dành cho Beta thay đổi một trời một vực.

Thời gian trong mơ trôi qua như gió thổi.

Thấm thoát đã tới mấy năm sau, hai người tốt nghiệp và bước chân vào xã hội.

Địa điểm là ở trong xe Thành Quyết.

Trên đùi Thành Quyết để một cái laptop, mà người đang ngồi bên cạnh hắn là Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy ôm hộp giữ ấm trong lòng.

Bên trong xe, hình như hai người đang tranh luận gì đó.

À không.

Thà nói là tranh luận, không bằng nói là một mình Thành Quyết đơn phương phiền não.

Thành Quyết hơi ngả lưng ra sau, giơ tay lên xoa bóp mi tâm nhíu chặt.

“Tôi đã nói không cần em làm bữa sáng cho tôi nữa.”

“Nhưng em… Em…”

“Hôm qua em làm việc đến mấy giờ?”

“Hai giờ…”

“Hai giờ sáng phải không?”

Beta không trả lời.

“Hai giờ sáng mới ngủ, năm giờ sáng dậy nấu bữa sáng cho tôi… Em là muốn đột quỵ ngay trên bàn làm việc phải không?”

“Sức khỏe của em vẫn tốt…” Kiều Bất Quy cúi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng.

“Tôi nói một lần cuối cùng, đừng tiếp tục làm bữa sáng nữa, tôi không cần.”

===Hết chương 57====

Rốt cuộc chị gu gồ đã chỉ anh yêu đương kiểu gì vậy hả anh Thành =))))))