Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 69: Cậu tựa như thấy mình trước kia



Sau khi mua nhà không lâu, vì để thuận tiện cho việc đi làm nên Kiều Bất Quy đã tậu luôn một chiếc xe.

Cậu không có yêu cầu quá cao với xe cộ, chỉ cần lái xe thoải mái trơn tru là được, vì thế dưới sự đề cử nhiệt liệt của nhân viên tư vấn, cậu mua một chiếc xe đen nhỏ khoảng chín trăm ngàn. (~3,1 tỷ)

Từ khi có nhiều tiền trong tay, cậu dường như không có khái niệm về chuyện tiền bạc nữa.

Mua xe xong, Kiều Bất Quy dành khoảng một tuần thi đậu bằng lái xe.

Hồi học năm hai đại học, chuyện thi bằng lái đã giống như ăn một bữa cơm với cậu.

Dĩ nhiên, tiền mua xe chín trăm ngàn so với tổng số tiền cậu có được sau khi bán căn nhà của Thành Quyết cho ở trung tâm đắc địa của thành phố S mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Giản Diệc Phồn nhìn chiếc xe bạc triệu trước mặt, không khỏi thầm hít một hơi thật sâu.

Y nhìn xe đen đắt tiền, càng thêm tự ti trong lòng.

Y nghĩ mình vốn không xứng với Kiều Bất Quy, bây giờ càng cảm nhận sâu sắc tình cảm đơn phương và mơ ước của mình chẳng khác gì cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. 

Giản Diệc Phồn hít sâu một hơi.

Y gạt bỏ những suy nghĩ rối ren trong đầu, bây giờ chuyện mẹ bệnh quan trọng hơn cả, không phải là lúc nghĩ tới những chuyện đó.

Kiều Bất Quy mở cửa xe, sau đó nghiêng đầu nhìn Omega đang cúi đầu áy náy bên cạnh.

“Lên xe.”

“A? …Vâng!”

Omega ngoan ngoãn đáp, sau đó nghe lời mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.

Kiều Bất Quy cũng bước lên ngồi vào ghế lái, sau đó cậu cất điện thoại và mở máy chỉ đường.

Theo giọng nữ máy móc phát ra, xe từ từ lăn bánh chạy bon bon trên đường.

Tốc độ xe rất nhanh.

Khung cảnh ngoài cửa nhanh chóng lướt qua, những chiếc xe khác dần dần bị bỏ lại phía sau.

Kiều Bất Quy cầm vô lăng, bình tĩnh đạp chân ga.

Cậu liên tục đạp chân ga rồi lại đạp chân thắng, phối hợp vô cùng ăn ý, mặc dù tốc độ nhanh tới kinh người những vẫn giữ một khoảng cách an toàn với các xe xung quanh.

Dưới tốc độ cực nhanh, chặng đường phải tốn khoảng bốn mươi phút thì chưa tới nửa tiếng đã đến nơi cần đến.

Sau khi đến nơi, Giản Diệc Phồn che ngực, vẫn chưa hết kinh hồn.

Mặc dù y còn sợ tốc độ hú hồn hồi nãy, nhưng sau khi xe dừng lại, Omega khéo léo lễ phép nghiêng đầu sang gật đầu cảm ơn với Kiều Bất Quy.

“Cảm ơn trưởng phòng Kiều.”

Kiều Bất Quy đáp ừ một tiếng.

Giản Diệc Phồn nhanh chóng nói tiếp: “Vậy tôi xin phép…”

Còn chưa xong, chỉ thấy sếp Beta không nói gì đẩy cửa xe bước xuống trước.

Omega không kiềm được lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

“Trưởng phòng Kiều?” Giản Diệc Phồn ngơ ngác hỏi.

“Tôi đi với cậu.”

Giản Diệc Phồn ngẩn ra, sau đó cảm động đỏ hoe cả mắt: “Thật sự cảm ơn sếp nhiều lắm…”

“Không cần.” Khác với vẻ mặt cảm động sắp khóc của Giản Diệc Phồn, bây giờ vẻ mặt Kiều Bất Quy trông cực kỳ lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào. 

Sau khi đẩy cửa xuống xe, Omega lảo đảo chạy một hơi vào bệnh viện.

Kiều Bất Quy yên lặng theo sau.

Giản Diệc Phồn chạy vào khoa cấp cứu của bệnh viện rồi đến thẳng quầy đóng viện phí, còn Kiều Bất Quy thì đứng bên ngoài tòa cao ốc của khoa cấp cứu, nhíu mày phả khói thuốc.

Cậu kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt tối đen không rõ suy nghĩ, sợ rằng bệnh viện là nơi cậu ghét nhất trên đời này.

Bệnh viên là nơi bắt nguồn tất cả cơn ác mộng của Kiều Bất Quy.

Mỗi lần trong đêm khuya vắng người, mở đầu cơn ác mộng của cậu vĩnh viễn đều là hình ảnh của bệnh viện.

Bên kia.

Giản Diệc Phồn thở hổn hển chạy tới quầy đóng tiền.

“Xin, xin chào, tôi là người nhà của bệnh nhân Giản Dong.”

Y tá ngồi trước quầy đóng tiền ngẩng đầu nhìn Omega nhỏ nhắn xinh đẹp đối diện, nhanh nhẹn đẩy tới đơn đồng ý phẫu thuật và hóa đơn tiền phẫu thuật.

“Ký tên vào cả hai tờ giấy này.”

Giản Diệc Phồn nhận lấy, không chần chừ đặt bút ký tên vào chỗ mà y tá đã chỉ.

Ký xong, y lấy điện thoại ra để kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng.

Nhìn con số nghèn nàn trong tài khoản, Giản Diệc Phồn cắn môi, vẻ mặt trở nên tái nhợt và bất lực.

Mặc dù tiền lương của công ty JC khá hậu hĩnh, nhưng vì có người cha mê bài bạc, vì thế mấy năm qua, bao nhiêu tiền lương của y đều dùng hết vào việc trả nợ cờ bạc cho cha mình.

Còn về phần người cha cờ bạc kia, không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, sau khi ông ta chơi bài thua đến tận hai mươi triệu, vào một buổi tối, ông ta nhậu xỉn lảo đảo băng qua đường mà không thèm nhìn đèn tín hiệu, cũng không đi vào vạch kẻ dành cho người qua đường, vì vậy bị một chiếc xe tải chạy với vận tốc cao đâm chết.

Bởi vì trong những năm gần đây, số lượng con nợ vay lãi suất cao không trả được mà tự sát ngày càng tăng một cách chóng mặt, cho nên vì để mẹ con Giản Diệc Phồn ngoan ngoãn và biết điều đi làm trả nợ, không tự sát theo lão cha cờ bạc kia, đám người cho vay nặng lãi vô cùng ‘hiền lành rộng lượng’ nói với mẹ con y, chỉ cần trả hết số tiền hai mươi triệu là được, không thu lãi của bọn họ nữa. 

Vì vậy số tiền nợ nần vì cờ bạc dừng lại ở con số hai mươi triệu.

Mà mấy năm qua, y và mẹ ngày đêm làm việc vất vả, toàn bộ tiền lương đều đổ hết vào để lấp cái hố nợ cờ bạc kia.

Nói tới cũng buồn cười, tuy là thiếu nợ lãi suất cao, nhưng vì lão cha cờ bạc bất hạnh bị xe tông chết, ngôi nhà cũng theo đó không còn tiếng đánh đập mắng chửi nữa, cuộc sống của hai mẹ con Giản Diệc Phồn dần có hy vọng hơn trước kia nhiều.

Nhưng bây giờ mẹ y bị té ngã phải vào bệnh viện, nhìn kiểu gì cũng thấy mấy năm qua đều là tự mình an ủi mình.

Tiền nợ còn chưa trả xong.

Trong cuộc sống của y vốn chẳng có hai chữ hy vọng.

Giản Diệc Phồn càng nghĩ càng tuyệt vọng, không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.

Y vừa tuyệt vọng khóc lóc vừa ngẩng đầu nói xin lỗi với y tá ở quầy đóng tiền: “Xin lỗi, tôi… Tôi không có đủ tiền… Cô chờ một chút, để tôi gọi cho họ hàng của mình…”

Giản Diệc Phồn thút thít mở danh bạ ra.

Gọi cho ai cũng được, miễn là có tiền cho y mượn để đóng tiền phẫu thuật, Giản Diệc Phồn theo thứ tự tên trong danh bạ, lần lượt gọi cho từng người.

“A lô, chào chú, mẹ con bất ngờ bị bệnh, bây giờ cần phải phẫu thuật, nhưng còn thiếu một chút tiền, chú có thể con mượn tạm được không?”

“Xin lỗi Tiểu Giản…”

“A lô, bác ơi, bác có thể cho con mượn chút tiền được không? Tháng sau có lương con sẽ trả lại cho bác!”

“Trả? Tôi nhớ nhà cậu còn đang thiếu mấy chục triệu mà? Lấy gì trả?”

“Con…”

“Bác cả, con—”

“Không có tiền, đừng gọi nữa!”

Gọi liên tục mấy cuốc điện thoại, nhưng không có lấy một người cho cậu mượn tiền.

Giản Diệc Phồn siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này, Kiều Bất Quy đã hút xong điếu thuốc.

Cậu nhấc tay ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi đứng tại chỗ cho mùi thuốc lá tản đi hết, lúc này mới chầm chậm xoay người đi vào bên trong khoa cấp cứu.

Vừa đi vào thì liền thấy dáng vẻ tuyệt vọng khổ sở của Giản Diệc Phồn.

Bước chân của cậu hơi chậm lại.

Bởi vì dáng vẻ đó không xa lạ gì với cậu.

Cậu dường như thấy lại bản thân của trước kia.

Giản Phồn Diệc thấy sếp của mình, chớp đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào nói: “T, trưởng phòng Kiều… Làm sao bây giờ…”

Kiều Bất Quy hoảng hốt nhìn đôi mắt của Giản Diệc Phồn một lúc lâu thì mới hoàn hồn.

Cậu nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lại như thường.

Kiều Bất Quy bình tĩnh lên tiếng: “Sao thế?”

“Không đủ tiền phẫu thuật, nhưng họ hàng của tôi, không có ai chịu… Hu hu… Cho tôi mượn tiền.” Omega đau lòng rơi lệ.

“Tiền phẫu thuật bao nhiêu?” Kiều Bất Quy hỏi.

“Cần năm chục ngàn…” (~174tr)

Nghe vậy, cậu thẳng thừng vươn tay tới nói: “Đưa hóa đơn cho tôi.”

Giản Diệc Phồn ngơ ngác.

“Trưởng phòng Kiều…?” Giản Diệc Phồn mở đôi mắt đờ đẫn nhìn Kiều Bất Quy, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Đối phương không nhìn y.

Khung cảnh và mùi vị trong bệnh viện khiến Kiều Bất Quy rất khó chịu và sợ hãi.

“Không cần trả lại.” Cậu lạnh nhạt nói.

Nghe đến đây, Giản Diệc Phồn mới tỉnh hồn lại, y lập tức lắc đầu.

“Không, sao tôi có thể—”

“Tiền lương của tôi cao, không thiếu mấy chục ngàn này.” Kiều Bất Quy không quan tâm nói: “Nhưng cậu thì thiếu.”

Giản Diệc Phồn hơi khựng lại.

Y lại xấu hổ cúi đầu trước mặt Kiều Bất Quy.

“Nhưng mẹ tôi luôn dạy tôi, không được nhận tiền hay đồ của người khác mà không có lý do…”

“Giản Diệc Phồn.” Cậu bỗng gọi thẳng tên của Omega.

Omega đột nhiên bị gọi đầy đủ họ tên giật bắn cả người, nhanh chóng lo sợ ngẩng đầu lên.

“Trưởng phòng Kiều, mời, mời nói ạ!”

“Có lúc, lòng tự ái không quan trọng.” Kiều Bất Quy nhìn Omega nhỏ nhắn ngây thơ trước mặt, thật giống như đang nhìn bản thân của quá khứ: “Lòng tự ái đáng bao nhiêu tiền? Chỉ vì lòng tự ái không có ý nghĩa kia, sẽ khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của cậu càng thêm khó khăn vất vả hơn, không hề giúp ích được gì cho cuộc sống của cậu cả.”

Đây là lần đầu tiên trưởng phòng Kiều nói nhiều như vậy với y.

Giản Diệc Phồn nhìn mà ngơ ngẩn.

Đầu óc y giống như bị mất khả năng suy nghĩ.

“Cậu muốn trả, vậy cậu có khả năng trả không?” Kiều Bất Quy đột nhiên hỏi.

“Tôi…” Omega bị hỏi á khẩu, không khỏi đỏ bừng mặt.

“Nếu không có khả năng trả, vậy thì không cần trả.” Kiều Bất Quy lời ít ý nhiều.

Giản Diệc Phồn cắn môi, không nói gì thêm.

Một lát sau, Giản Diệc Phồn đang đắm chìm trong cảm giác tự ti, giống như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, y chầm chậm giơ tay lau nước mắt trên mặt.

Y nghiêm túc cúi đầu với Kiều Bất Quy.

“Trưởng phòng Kiều, thật sự cảm ơn sếp nhiều lắm, tôi… Tôi không biết nên nói gì cho phải…”

“Vậy thì đừng nói.”

Giản Diệc Phồn ngoan ngoãn đáp vâng, mặt hơi đỏ, đứng thẳng lưng lên.

“Không biết phẫu thuật mất bao lâu… Công ty còn có công việc mà, sếp về trước đi, làm phiền sếp lâu như vậy thật có lỗi…”

“Tôi ở đây chờ với cậu.”

Giản Diệc Phồn hơi hé miệng, tỏ ra sửng sốt.

Y thụ sủng nhược kinh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

“Nhưng liệu có làm phiền sếp không? Hơn nữa bên chỗ công ty…”

“Không biết.”

Giản Diệc Phồn cảm động lau nước mắt: “Trưởng phòng Kiều, sếp đúng là người tốt…”

Kiều Bất Quy không đáp lại, im lặng không giải thích nguyên nhân cho y.

Cậu ở lại đây không phải vì y.

Mà là vì bản thân mình.

Nửa tiếng sau, bộ phận nhân sự gọi điện đến, hỏi tình hình cụ thể bây giờ của Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy bình tĩnh giải thích với người bên kia, sau đó thuận tiện xin phép nghỉ một ngày.

Nhân tài giống như Kiều Bất Quy, đừng nói là xin nghỉ, ngay cả muốn làm việc tại nhà thì công ty vẫn có thể phá lệ cho cậu, vì vậy bên kia đồng ý cho cậu nghỉ phép một ngày không chút do dự.

Xin nghỉ xong, Kiều Bất Quy cất điện thoại vào túi, sau đó quay vào khoa cấp cứu, ngồi đợi bên cạnh Giản Diệc Phồn.

Trên băng ghế ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Kiều Bất Quy yên tĩnh ngồi bên cạnh Giản Diệc Phồn.

Khung cảnh mẹ cậu vào phòng ICU, bản thân cậu thì ngồi đợi bên ngoài phòng ICU một cách tuyệt vọng và đau khổ, thật giống như đã là chuyện của kiếp trước. 

Thoáng như đã trải qua một đời người.

Bầu không khí yên lặng nhẹ nhàng trôi qua như nước chảy.

Bên cạnh, môi dưới của Giản Diệc Phồn bị cắn đến nỗi in sâu dấu răng, y hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí mở miệng.

Y nói nhỏ: “Sếp… Năm xưa cha tôi qua đời vì tai nạn giao thông, vì thế những năm qua, tôi và mẹ luôn sống nương tựa vào nhau… Nếu bà ấy… Bà ấy thật sự đi, tôi… Không biết phải sống tiếp thế nào…”

Thân thể của Kiều Bất Quy hơi cứng lại.

Cậu theo phản xạ hỏi: “Cha cậu qua đời vì tai nạn giao thông?”

Quá giống.

Chuyện này khiến tinh thần cậu lại hoảng hốt thêm lần nữa.

“Vâng.” Omega nói nhỏ: “Nhưng cũng đáng đời ông ta, nếu không phải vì ông ta đam mê cờ bạc thì mẹ con tôi không phải sống khổ sở như thế.”

“Vậy à.”

Hoảng hốt trong lòng dần tan đi.

Thì ra hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, không giống hệt nhau.

“Xin lỗi, tôi… Tôi không phải cố ý kể những chuyện này với sếp đâu, chỉ là bây giờ tôi… Hơi khó chịu trong lòng…” Giản Diệc Phồn lúng túng quơ tay múa chân, lắp bắp giải thích.

“Tôi biết.” Kiều Bất Quy cắt lời y.

Không ai có thể hiểu tâm trạng của Giản Diệc Phồn hơn cậu vào lúc này.

Không.

Lúc đó cậu không có ai bên cạnh để san sẻ, cũng không có ai giúp đỡ, thậm chí còn bế tắc tuyệt vọng hơn cả Giản Diệc Phồn.

Giản Diệc Phồn thấy Kiều Bất Quy thấu hiểu mình, trong lòng nóng lên, lại lần nữa xấu hổ cúi đầu.

Y biết trong tình cảnh bây giờ không thích hợp.

Nhưng y thật sự… Rất thích trưởng phòng Kiều.

===Hết chương 69===