Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 70: Cậu là bạn trai của Tiểu Giản nhà tôi?



Nhưng suy nghĩ hỗn loạn này rất nhanh bị Giản Diệc Phồn gạt bỏ.

Trong đầu bây giờ của y chỉ có bệnh tình của mẹ.

Y siết chặt cánh tay, bị nỗi sợ hãi bất an nhấn chìm cả người, áo lót ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh toát.

Nếu mẹ y mà có mệnh hệ gì, y không biết phải làm thế nào để tiếp tục sống.

Càng nghĩ càng thấy khủng hoảng, Giản Diệc Phồn ngồi trên băng ghế, cả người run lẩy bẩy không ngớt.

Giản Diệc Phồn càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, hơn nữa còn run rẩy không bình thường, dẫn đến Kiều Bất Quy ngồi bên cạnh cũng cảm nhận một cách rõ rệt. 

Kiều Bất Quy nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang Giản Diệc Phồn bên cạnh.

Trong mắt y viết đầy chữ sợ hãi và bất an với tương lai.

Kiều Bất Quy nhìn Giản Diệc Phồn, cảm giác như đang nhìn bản thân của quá khứ.

Cậu cũng chẳng phải là người hiền lành và mềm lòng.

Nguyên nhân cậu giúp đỡ Giản Diệc Phồn cũng chỉ là vì đối phương rất giống cậu của trước kia.

Nếu như khi đó có người chủ động tới giúp mình… Bộ dạng của cậu sẽ giống như đối phương sao?

Cậu không biết.

Nhưng cũng chẳng có cái gọi là nếu như.

Kiều Bất Quy nhìn dáng vẻ đáng thương của Giản Diệc Phồn, cậu im lặng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của đối phương.

Cậu chỉ nắm hờ, không dùng lực.

Nhiệt độ cơ thể của Kiều Bất Quy theo chỗ tiếp xúc chầm chậm truyền tới.

Động tác bất ngờ của Kiều Bất Quy khiến Giản Diệc Phồn kinh ngạc ngẩng đầu.

Động tác của Kiều Bất Quy không có ý gây rối hay xàm sỡ.

Ít nhất là Giản Diệc Phồn không cảm thấy như vậy.

Mặc dù da thịt chạm vào nhau, cổ tay mảnh khảnh bị nắm lấy, nhưng chỉ cần y hơi giãy ra là có thể thoát được.

Hiển nhiên động tác này là đang an ủi y.

Sự dịu dàng của vị sếp lạnh lùng ít nói làm cho Giản Diệc Phồn không khỏi cảm động rơi lệ.

Y thầm cảm kích trong lòng, khóe mắt đỏ hoe.

Cho tới nay y chưa từng nghĩ, đối phương luôn lạnh lùng xa cách với mọi người trong công ty, ấy vậy mà cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Bụng của Giản Diệc Phồn hơi nóng lên, như thể được tăng thêm sức mạnh.

Thân thể của y không còn run rẩy nữa.

Y không giãy thoát khỏi tay của Kiều Bất Quy, mà lặng lẽ nghiêng mình dựa vào người cậu.

Y lén lút kề sát vào.

Beta cảm nhận được động tác tự cho là không ai hay của Omega, thân thể hơi khựng lại nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Cậu không đẩy người ra.

Hai tiếng sau, đèn trên cửa phòng cấp cứu từ đỏ chuyển sang xanh.

Bác sĩ mổ chính mặc áo bảo hộ màu xanh dẫn theo nhóm y tá đẩy cửa bước ra.

Nghe thấy tiếng bước chân của bác sĩ, Giản Diệc Phồn đứng bật dậy khỏi ghế, mang theo ánh mắt trông mong nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ nhíu mày đi tới trước mặt Giản Diệc Phồn.

“Anh là người nhà của bệnh nhân?”

“Dạ vâng!” Giản Diệc Phồn nghiêm túc gật đầu.

“Mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng mẹ anh vất vả nhiều năm dẫn đến sức khỏe rất yếu, bệnh lại kéo dài quá lâu, mặc dù phẫu thuật thành công nhưng trị ngọn không trị gốc, anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Giản Diệc Phồn nghe mà đần mặt ra.

“Chuẩn bị tâm lý… Chuẩn bị tâm lý gì ạ?” Giản Diệc Phồn ngơ ngác hỏi.

“Bệnh nhân nhiều nhất chỉ trụ được mấy tháng.”

Giản Diệc Phồn hóa đá tại chỗ.

Kiều Bất Quy đứng bên cạnh cũng sửng sốt theo.

Rõ ràng mẹ cậu đã qua đời từ lâu, nhưng lúc này khi nghe bác sĩ bình tĩnh nói ra những lời đó, cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy trong lòng lạnh buốt, thật giống như đang cộng hưởng với cảm giác của Giản Diệc Phồn, tay chân lẫn cơ thể đều lạnh toát. 

Cảm giác bất lực tuyệt vọng của quá khứ, dần dần trào dâng trở lại trong lòng cậu.

Đầu óc của Giản Diệc Phồn trống rỗng, đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Kiều Bất Quy nhấc tay đỡ trán, hồi phục tinh thần lại trước.

Cậu hỏi: “Không còn cách nào cứu chữa sao bác sĩ?”

“Nếu đưa đến chữa trị sớm hơn hai năm, có lẽ vẫn còn đường cứu.” Giọng nói bình tĩnh gần như vô tình của bác sĩ vang lên: “Nhưng bây giờ thật sự là quá muộn.”

Giản Diệc Phồn không nói gì.

Bởi vì cho dù là hai năm trước hay bây giờ, y đều không có tiền chữa trị cho mẹ.

Tiền nợ kếch xù khiến bọn họ ngoài ba bữa cơm đầy đủ mỗi ngày ra, hầu như không gánh vác được các chi phí khác.

Bác sĩ nói xong, rồi lại tiếp tục dặn dò những chuyện cần lưu ý, sau đó dẫn theo nhóm y tá rời đi.

Giản Diệc Phồn đứng tại chỗ, nước mắt trào ra liên tục, không thể ngừng lại được.

Y mang theo vẻ mặt thấm đẫm nước mắt quay đầu sang nhìn Kiều Bất Quy, nức nở nói: “Trưởng phòng Kiều, làm sao… Tôi phải làm sao đây… Tôi sắp chỉ còn lại một mình… Hu hu…”

Kiều Bất Quy không nói gì.

Cậu muốn hút thuốc.

Khi tâm trạng trở nên buồn bực không vui, cậu chỉ muốn châm một điếu hút cho thật đã.

Nhưng nhìn Omega khóc lóc đáng thương trước mặt này, hiển nhiên không phải là lúc bỏ ra ngoài hút thuốc.

Beta đã từng một lần nếm trải sự tuyệt vọng bất lực đến cùng cực dần dần tỉnh táo lại.

Kiều Bất Quy bình tĩnh hỏi y tá vị trí phòng bệnh.

Hỏi xong, cậu nghiêng đầu nhìn Giản Diệc Phồn, nói: “Đi thăm mẹ của cậu thôi.”

Giản Diệc Phồn khóc không thành tiếng.

Cậu đành phải nắm lấy cổ tay của Omega, kéo người đi tới phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, thuốc gây mê đã hết tác dụng, mẹ Giản đúng lúc chập chờn tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, mẹ Giản nghiêng đầu qua nhìn tới nơi phát ra tiếng.

Bà nhìn thấy con trai Omega tội nghiệp của mình đang khóc lóc thảm thiết, mà bên cạnh là một Beta đang nắm lấy cổ tay con mình.

Mẹ Giản hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

“Giản Giản ngoan, đừng khóc.” Mẹ Giản cười nói: “Khóc nữa sẽ thành ma lem đó.”

“Mẹ ơi, hu hu… Con thật vô dụng…” Giản Diệc Phồn khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

“Khóc nữa là bạn trai con sẽ ghét con đấy.” Mặc dù vẻ mặt còn xanh xao yếu ớt vì mới phẫu thuật xong, nhưng mẹ Giản vẫn nghịch ngợm nói.

Bạn trai?

Bạn trai nào cơ?

Giản Diệc Phồn nghe mà ngớ người, không hiểu rõ mẹ mình đang nói ai.

“Bạn trai?” Giản Diệc Phồn khó hiểu hỏi: “Bạn trai nào vậy mẹ? Mẹ đang nói ai?”

“Giản Giản, con đã dẫn người đến gặp mặt mẹ rồi, còn giả ngu nữa à?” Mẹ Giản vừa nói vừa nhìn Kiều Bất Quy với vẻ ám chỉ.

Kiều Bất Quy nhìn ra ánh mắt mập mờ và dịu dàng của mẹ Giản, cậu hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện tay mình còn đang nắm cổ tay của đối phương, đồng thời hiểu ra mẹ Giản là đang hiểu lầm điều gì.

Cậu nhanh chóng thả cổ tay của Giản Diệc Phồn ra.

Lúc này Giản Diệc Phồn cũng hốt hoảng nhận ra.

Y không ngờ sếp lại bị mẹ Giản ngộ nhận là bạn trai của mình, vội vàng chuẩn bị giải thích với mẹ Giản.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, ánh mắt của mẹ Giản đang nhìn Kiều Bất Quy bỗng chảy xuống một hàng nước mắt.

“Giản Giản nhà mình cuối cùng cũng tìm được bạn trai… Trước khi mẹ tạm biệt thế giới này…” Mẹ Giản khổ sở nói: “Đều tại mẹ vô dụng, nếu không phải vì mẹ nhất thời bồng bột, không tìm hiểu kỹ, quen lầm một kẻ khốn nạn như cha con… Giản Giản nhà mình bây giờ sẽ không phải chịu khổ như vậy, rõ ràng Giản Giản nhà mình rất xinh đẹp lại hiểu chuyện, nhưng không ai bằng lòng quen con, tất cả đều tại mẹ…” 

Lời còn chưa nói hết đã bị kẹt lại trong họng.

Giản Diệc Phồn không nhịn được rơi lệ theo mẹ mình.

“Mẹ đang nói mê sảng gì vậy, sao lại là lỗi của mẹ được?”

Nghe những lời mẹ Giản nói, Kiều Bất Quy đang định giải thích rõ thân phận của mình bỗng im bặt.

Cậu rơi vào im lặng.

Mẹ Giản khóc một hồi, sực nhớ ra bạn trai của Giản Giản nhà mình còn ở đây, bà chú ý hình tượng, nhanh chóng ngừng khóc.

Bà chớp mắt đôi mắt còn đỏ hoe, ngước đầu nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt nghiêm túc như đang nhìn con rể.

Bà hỏi: “Chàng trai, con tên gì?”

Sau khi mẹ Giản nói ra câu này, Giản Diệc Phồn bây giờ mới phát hiện mình còn chưa giải thích với mẹ, y vội vàng ngăn mẹ lại, chuẩn bị giải thích.

“Mẹ, khoan đã, anh ấy là—”

Kiều Bất Quy giành nói trước.

“Chào bác gái, con tên là Kiều Bất Quy.”

Giản Diệc Phồn ngơ ngác tại chỗ.

Mẹ Giản nghe được tên của Kiều Bất Quy, nở nụ cười vui vẻ.

“Cái tên rất hay, rất xứng đôi với Giản Giản nhà bác.”

Kiều Bất Quy không có ý kiến.

Cậu im lặng hai giây, rồi từ tốn đáp: “Cảm ơn bác gái đã khen.”

Giản Diệc Phồn quay đầu nhìn sếp của mình với hai con mắt đờ đẫn.

===Hết chương 70===

Tới chương 70 rồi mà tình tiết tiến triển chậm quá.