Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 135: Tranh thủ cơ hội



Là người công tư phân minh nên dù trong lòng vẫn có chút ngại ngùng khi phải đối mặt với Chúng Thanh Phong nhưng Trương Mỹ Vân vẫn tới tập đoàn, làm việc một cách bình thường.

Cô vẫn đối xử với Võ Quế Sơn thân thiện, vui vẻ như mọi ngày nhưng tuyệt đối không nhắc gì tới Chúng Thanh Phong.

Thấy Võ Quế Sơn sau khi trở vẽ bàn làm việc cứ ngồi đăm chiêu suy nghĩ, Trương Mỹ Vân tò mò hỏi.

"Sao mặt anh ỉu xìu như cọng bún thiu thế kia?"

Đang lăn tăn không biết trưa nay nên đặt nhà hàng nào để đại boss làm lành với Trương Mỹ Vân nên Võ Quế Sơn quyết định hỏi thẳng cô.

"Thường thì em thích đi ăn ở nhà hàng nào hả Mỹ Vân?"

"Em ít khi đi ăn ở nhà hàng lắm"

"Không thích không gian ở nhà hàng hay gì?"

Trương Mỹ Vân thành thật trả lời "Không có tiền làm sao đặt chân tới mấy nơi sang chảnh đó được hả anh?"

Võ Quế Sơn chau mày vẻ khó hiểu.

Dù Thẩm Toàn Đức không phải hạng đại gia, doanh nhân thành đạt như Chúng Thanh Phong nhưng hẳn cũng thuộc tầng lớp trung lưu, sống tương đối thoải mái.

Không lẽ trong khoảng thời gian Thẩm Toàn Đức và Trương Mỹ Vân yêu nhau, hắn chưa từng đưa cô đi ăn nhà hàng sao? Nhưng vì đây là chuyện tế nhị nên anh không nhắc tới.

"Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"

Trương Mỹ Vân hỏi.

"Trưa nay em muốn ăn gì?"

"Thì ăn bún, phở gì đấy cho ấm bụng thôi"

"Em muốn ăn lẩu không?"

Trương Mỹ Vân lắc đầu, "tối qua em với Minh Nguyệt ăn lẩu no căng cả bụng ra.

Giờ nghĩ đến lẩu vẫn thấy sợ đây này"

Sáng nay Chúng Thanh Phong chỉ thị cho Võ Quế Sơn tới nhà Lại Minh Nguyệt đế đón Trương Mỹ Vân.

Tiện thể anh đưa Minh Nguyệt đi làm luôn.

Trên đường đi, hai người nói chuyện xã giao vài câu, Quế Sơn thấy Minh Nguyệt khá thú vị, muốn tìm hiểu sâu hơn về cô.

Cao thủ không bằng tranh thủ.

Nhân cơ hội Mỹ Vân nhắc tới Minh Nguyệt, anh hỏi luôn chút thông tin về bạn thân của cô.

"Mỹ Vân này...

"Sao hả anh?"

"Minh Nguyệt bạn em đã có người yêu chưa?"

Trương Mỹ Vân lắc đầu, "Vẫn độc thân vui tính.

Sao tự dưng anh hỏi thế?"

Võ Quế Sơn vuốt vuốt tóc ra sau, ngồi thắng lưng, dáng vẻ nghiêm trang hỏi.

"Em thấy anh thế nào?"

Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói của Võ Quế Sơn "Thế nào là thế nào?"

"Em thấy con người anh thế nào? Có đẹp trai không? Thông minh hay ngốc nghếch? Có ân cần, tử tế không hay thuộc hạng vô tâm, vô tình, vô tính...

Đại loại thế"

Võ Quế Sơn gợi ý một cách chi tiết hơn.

Trương Mỹ Vân nhìn Võ Quế Sơn một lượt thật kĩ càng rồi đưa ra lời đánh giá của mình.

"Anh có vẻ bề ngoài ưa nhìn.

Để trụ được ở vị trí trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch tập đoàn lớn như Tân Thế Giới đương nhiên không phải hạng tầm thường rồi.

Anh rất chu đáo, thân thiện với mọi người xung quanh.

Làm việc chăm chỉ, nhiệt huyết, có trách nhiệm"

Nghe Trương Mỹ Vân đánh giá về mình như vậy, Võ Quế Sơn mát lòng mát dạ.

Quả không uống công anh tận tình chỉ dạy, chăm sóc chu đáo cho cô trong suốt thời gian qua.

Võ Quế Sơn giơ ngón tay cái lên giống nút like trên facebook, tươi cười nói với Trương Mỹ Vân, "Em quả là có con mắt nhìn người"

Thật ra Trương Mỹ Vân cũng chẳng thể gọi là biết nhìn người như anh nói.

Nếu biết nhìn người cô đã không bị Thẩm Toàn Đức lừa cho một vố đau điếng như thế.

Mỹ Vân chỉ nói một cách khách quan nhất những gì mình cảm nhận được trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Võ Quế Sơn thôi.

Theo cảm nhận của Trương Mỹ Vân thì những cử chỉ, hành động, lời nói của Quế Sơn không thế là diễn mà xuất phát từ bản chất thật sự của con người anh.

Nếu như Quế Sơn diễn với cô và các đồng nghiệp khác trong tập đoàn thì về lâu về dài chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.

"Mà tại sao tự dưng anh lại hỏi em như thế?"

Trương Mỹ Vân thắc mắc.

"Theo đánh giá của em thì anh có thể coi là một người tốt đúng không?"

Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.

Võ Quế Sơn chần chừ một lúc rồi lên tiếng "Vậy anh có xứng đáng để làm bạn với bạn của em không?"

Trương Mỹ Vân đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.

Cô nhìn Võ Quế Sơn chằm chằm "Anh muốn em giới thiệu Minh Nguyệt cho anh à?"

Võ Quế Sơn vỗ tay cái độp vì cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng đã hiểu ra ý tứ sâu sa mà anh muốn gửi gắm.

"Em thấy đấy, dù sao anh cũng đã gần 30 rồi mà vẫn cô đơn gối chiếc.

Nhiều khi thấy người ta có cặp có đôi mà một mình lẻ bóng anh tủi thân muốn rơi nước mắt luôn..."

Võ Quế Sơn diễn dáng vẻ tội nghiệp, đưa tay lau những giọt nước mắt tưởng tượng.

"Nghĩ đi nghĩ lại thì hai người cũng khá hợp nhau đấy.

Nhưng chuyện này em không thể tự mình quyết định được, để em hỏi ý kiến Minh Nguyệt rồi báo lại với anh sau nhé"

"OK em"

"Hay trưa nay em, anh và Minh Nguyệt đi ăn trưa cùng nhau, rồi em chính thức giới thiệu hai người với nhau luôn.

Ý anh thế nào?"

Trương Mỹ Vân nghiêng người nhìn Võ Quế Sơn.

Nghe Trương Mỹ Vân nói về việc hẹn nhau ăn trưa chợt Võ Quế Sơn nhớ tới nhiệm vụ được đại boss giao phó còn chưa hoàn thành của mình.

Tuy rằng trong lòng vô cùng nuối tiếc cơ hội này nhưng Quế Sơn vẫn phải từ chối.

"Trưa nay thì đường đột quá, anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần"

Võ Quế Sơn giả vờ bối rối.

"Có gì mà phải chuẩn bị tinh thần chứ? Chỉ là gặp mặt, ăn cùng nhau bữa cơm thôi mà"

"Trưa nay anh em mình đi ăn cùng nhau trước.

Hôm sau mời Minh Nguyệt được không em?"

Trương Mỹ Vân tủm tỉm cười "Giờ thì em đã hiểu vì sao tới giờ anh vân độc thân rồi"

Võ Quế Sơn thở dài than vãn, "Còn không phải tại đại boss sao?"

Võ Quế Sơn để ý thấy khi nghe mình nhắc tới phó chủ tịch, dường như Trương Mỹ Vân không vui lắm nên anh nhanh chóng chuyển đề tài.

"Trưa nay em muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được!"

Mặt Võ Quế Sơn méo xệch đi.

Anh thật sự không thích cụm từ "gì cũng được".

Cụm từ này khiến anh cảm thấy mông lung quá.

Khi nói "gì cũng được"

là đổi phương đã giao toàn quyền quyết định vào tay mình, nhưng tới khi Quế Sơn tự mình quyết định theo ý mình thì đôi lúc lại khiến người ta không hải lòng.

Để không bị mắng oan, Võ Quế Sơn quyết định nhắn tin hỏi đại boss xem trưa nay anh muốn ăn gì.

Kết quả là anh nhận lại câu trả lời khác với câu trả lời của Trương Mỹ Vân về cách sử dụng từ nhưng ý nghĩa thì y chang "Cậu muốn đặt ở nhà hàng nào cũng được"

"Được rồi, là hai người tự cho tôi quyền quyết định đấy nhé.

Tới lúc không thích thì cũng đừng há mỏ trách móc tôi"

Võ Quế Sơn nghĩ bụng.

Thời tiết cuối thu, đầu đông se lạnh thế này ăn những món có nước, nóng hổi là chuẩn nhất.

Nhưng vì tối qua Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt đã ăn lẩu nên Võ Quế Sơn quyết định sẽ đổi qua nhà hàng chuyên về đồ nướng.

Về khoản quà tặng thì theo sự hiểu biết hạn hẹp của Võ Quế Sơn về sở thích của phụ nữ thì hầu như cô gái nào cũng thích túi xách, giầy, nước hoa, mỹ phẩm và quần áo.

Theo quan sát của Quế Sơn thì chiếc túi xách Trương Mỹ Vân đang sử dụng đã bị sờn da nên anh nghĩ tặng cho cô chiếc túi mới là hợp lý nhất.

Thế nên trước giờ nghỉ trưa anh sẽ chạy qua cửa hàng túi xách mua một cái.