Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 169: Thiên vị



Một phần vì phải đích thân lo thủ tục, giấy tờ cho Phạm Khả Hân ra nước ngoài sinh sống, phần khác vì nghĩ rằng Trương Mỹ Vân vẫn còn giận mình nên cả ngày Chúng Thanh Phong không xuất hiện trước mặt Mỹ Vân.

Đến tối anh cũng lấy cớ tăng cơ để không về nhà ăn cơm.

Trương Mỹ Vân lại cho rằng Chúng Thanh Phong đang cố tình tránh mặt mình.

Đêm hôm đó, Trương Mỹ Vân lăn qua lăn lại mãi mới có thể chợp mắt được.

Cô vừa thiu thiu ngủ thì Chúng Thanh Phong đi vào.

Thanh Phong chu đáo kéo chăn đắp cho Mỹ Vân.

Anh lặng lẽ đứng ngắm cô một lúc rồi mới đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, khi Chúng Thanh Phong vẫn còn đang ngủ trên chiếc giường êm ái của Chúng Thời Giang thì nhận được điện thoại của Trịnh Xuân Quang.

Người bạn bác sĩ của Thanh Phong thông báo Phạm Khả Hân đã tỉnh lại sau 24 giờ được làm ấm người.

Nghe điện thoại của Trịnh Xuân Quang xong, Chúng Thanh Phong tỉnh cả ngủ.

Anh hào hứng bật dậy, đánh răng rửa mặt rồi xuống ga ra để xe, lấy ô tô lái thẳng tới căn hộ chung cư cao cấp của mình ở Láng Hạ.

Khi tận mắt nhìn thấy Phạm Khả Hân bình phục lành lặn, Chúng Thanh Phong mừng lắm.

Anh động viên Khả Hân chịu khó ăn uống, ngủ nghỉ cho mau lại sức.

Phạm Khả Hân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở mắt ra nhìn Chúng Thanh Phong nói: "Thật tốt khi lại được hít bâu không khí của tự do lần nữa."

Nghe Phạm Khả Hân nói vậy trong lòng Chúng Thanh Phong trào dâng một cảm giác xót xa.

Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trìu mến: "Từ nay trở đi sẽ không ai có thể kìm hãm sự tự do của em được nữa."

Phạm Khả Hân siết nhẹ tay Chúng Thanh Phong với lòng biết ơn sâu sắc.

Không ngôn từ nào có đủ sức nặng để diễn đạt được lòng biết ơn của Phạm Khả Hân đối với những gì Chúng Thanh Phong đã làm cho cô, làm vì cô.

Phạm Khả Hân thì thâm như một cơn gió nhẹ thoảng qua: "Cảm ơn anh!"

Chúng Thanh Phong khẽ lắc đầu: "Với anh em không cần phải nói lời cảm ơn."

"Cảm ơn anh!"

Chúng Thanh Phong nheo mắt nhìn Phạm Khả Hân, tỏ vẻ không hài lòng: "Đã nói là em không cần phải cảm ơn anh rồi mà."

Phạm Khả Hân nhoẻn miệng cười.

Cô giục Chúng Thanh Phong: "Anh đi làm đi kẻo muộn."

"Anh muốn ngồi lại đây với em thêm lúc nữa."

"Không cần đâu, em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình mà.

Nếu có việc gì không làm được em sẽ nhờ cậu Thời Giang giúp."

Mặc dù Phạm Khả Hân cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh Chúng Thanh Phong, nhưng người mà cô không muốn ở gần nhất cũng chính là anh.

Phạm Khả Hân sợ rằng nếu tiếp xúc với Chúng Thanh Phong quá nhiều thì tình cảm đã được cô chôn chặt trong lòng sẽ lại trôi dậy một lần nữa.

Bản thân cô không muốn điều đó xảy ra vì nếu như vậy sẽ gây khó xử cho nhiều người.

Nhìn vẻ bề ngoài ai cũng nghĩ Phạm Khả Hân là một thiếu phu nhân mong manh, yếu đuối nhưng thực chất nội tâm của cô vô cùng mạnh mẽ.

Cô cũng là tuýp người sống bằng lý trí chứ không hoàn toàn phụ thuộc vào con tim.

Đó là lý do năm xưa Phạm Khả Hân đã từ chối lời cầu hôn của Chúng Thanh Phong để cưới Ngô Chí Kiên.

Phạm Khả Hân đã từ chối Chúng Thanh Phong một lần đồng nghĩa với việc cô đã vạch rõ ranh giới giữa hai người.

Năm xưa họ không thể ở bên nhau, thì với thân phận hiện tại lại càng không.

Nếu có kiếp sau, nếu hai người được gặp lại nhau một lần nữa nhất định Phạm Khả Hân sẽ đánh đổi tất cả để được ở bên cạnh Chúng Thanh Phong, cùng anh tiếp tục đoạn duyên tình dang dở ở kiếp này.

Phạm Khả Hân nhẹ nhàng nhắc nhở Chúng Thanh Phong: "Anh là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thể Giới cơ mà, phải siêng năng chăm chỉ để còn làm gương cho nhân viên chứ.

Mau đi làm đi."

Nghe lời Phạm Khả Hân, Chúng Thanh Phong tới tập đoàn Tân Thế Giới làm việc.

Thật ra, Thanh Phong muốn tranh thủ thời gian khi Khả Hân còn ở trong nước để trò chuyện, động viên cô mau chóng gạt bỏ quá khứ không vui vẻ đó sang một bên, để làm lại cuộc đời mới tươi vui hơn, hạnh phúc hơn.

Quãng thời gian sắp tới Chúng Thanh Phong không thể ở bên cạnh Phạm Khả Hân để chăm lo cho cô mà chỉ có thể đứng ở đằng sau dõi theo.

Tương lai phía trước của Khả Hân phải dựa vào chính bản thân cô gây dựng.

Chúng Thanh Phong chỉ có thể hỗ trợ, chứ không thể đồng hành cùng cô.

Bởi vì anh còn phải chăm lo cho Trương Mỹ Vân và đứa con sắp chào đời của hai người.

Mấy ngày gân đây thấy đại boss vì tất bật lo cho Phạm Khả Hân mà bỏ bê Trương Mỹ Vân, Võ Quế Sơn không hài lòng.

Anh phải đấu tranh đòi lại công bằng cho đồng nghiệp của mình bằng cách nhắc khéo Chúng Thanh Phong: "Em thấy anh dạo này hơi lạnh nhạt với Mỹ Vân đấy nhé."

Chúng Thanh Phong đang ký công văn, liền quay sang nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Thế nào là lạnh nhạt?"

Võ Quế Sơn liệt kê ra một tràng: "Là dửng dưng, là thờ ơ.Là thấy nhưng giả vờ như không thấy chứ còn sao nữa..."

Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại Võ Quế Sơn: "Sao em không đứng ở góc độ của anh để nhìn nhận xem ai là người dửng dưng với ai, ai là người thờ ơ, lạnh nhạt với ai nhỉ?"

Võ Quế Sơn chép miệng phê bình đại boss: "Dù sao mình cũng là đàn ông.Mình phải bao dung, rộng lượng lên chứ lại.Sao anh lại đi so đo với một người phụ nữ, nhất là khi người ta còn đang mang bâu nữa?"

Chúng Thanh Phong bật điện thoại lên, rồi mở chế độ ghi âm.

Anh khuyến khích Võ Quế Sơn: "Tiếp đi!"

Võ Quế Sơn nhíu mày, nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt khó hiểu.

Chúng Thanh Phong từ tốn giải thích: "Anh ghi âm lại lời em nói để sau này còn lấy làm bằng chứng."

Mặt Võ Quế Sơn nghệt ra: "Bằng chứng gì cơ?"

Chúng Thanh Phong nhấn mạnh từng từ từng chữ: "Bằng chứng chứng minh em là người đàn ông bao dung, rộng lượng."

Võ Quế Sơn thở dài: "Boss lo xa quá rồi đấy.Đến bạn gái em còn chưa có thì bao dung, rộng lượng với ai đây?"

"Không lẽ cậu định sống cô đơn cả đời?"

Võ Quế Sơn gân cổ lên cãi: "Còn lâu nhé Anh đừng có trù ẻo em."

Chúng Thanh Phong cầm tập hồ sơ trên bàn, ném về phía Võ Quế Sơn quát: "Không đi làm đi, còn đứng đó mà nhiều chuyện."

Võ Quế Sơn nhặt tập hồ sơ, đặt lên mặt bàn làm việc của Chúng Thanh Phong.

Trước khi rời đi, anh chân thành nhắn nhủ đại boss: "Quá khứ dù có tốt đẹp thể nào thì cũng đã qua rồi.

Con người ta sống cần phải trân trọng hiện tại, và hướng tới tương lai."

Chúng Thanh Phong bực bội, định nhặt tập hồ sơ khác lên thì Võ Quế Sơn nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước.

Anh giơ hai tay lên trong tư thế chuẩn bị đỡ tập hồ sơ từ tay đại boss.

"Anh em mình có gì từ từ nói.

Boss đừng động chân động tay mà sứt mẻ tình cảm."

Trước thái độ lầy lội của Võ Quế Sơn, Chúng Thanh Phong chỉ thốt lên đúng một từ cụt lủn: "Biến!"

Dù đã bị đại boss đuổi thăng thừng nhưng Võ Quế Sơn vẫn chưa chịu đi.

Anh cố nán lại thêm vài giây, giơ ngón tay trỏ lên khẽ thì thâm: "Em vote cho Mỹ Vân một phiếu.Anh nhớ nhé.Một phiếu cho Mỹ Vân."

Chúng Thanh Phong nhấc cả chồng tài liệu trên mặt bàn làm việc lên, ném tới tấp về phía Võ Quế Sơn.

Lúc này trợ lý của anh mới vắt chân lên cổ bỏ chạy hòng bảo toàn tính mạng.