Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 3: Sự thật phũ phàng



Vừa xuống máy bay sau chuyến công tác dài ngày, Trương Mỹ Vân liên về nhà rồi vội vàng mang mấy món đặc sản mua từ Myanmar tới biếu bà nội của Thấm Toàn Đức.

Bà vốn có thành kiến với Trương Mỹ Vân, nhưng cô tin rằng chỉ cần nỗ lực hết sức thì một ngày nào đó nhất định bà sẽ hiểu và tiếp nhận tình cảm chân thành của mình.

Nhưng bức tường mà một người xây còn một người đạp thì trước sau gì cũng sẽ đổ.

Người giúp việc ra mở cửa, vừa trông thấy Trương Mỹ Vân nét mặt chị đã thoáng qua nét bối rối.

"Bà có nhà không chị Hà?"

- Trương Mỹ Vân tươi cười hỏi.

"Bà đang tiếp khách"

- chị Hà vừa nhận mấy túi đồ từ tay Trương Mỹ Vân vừa đáp.

Trương Mỹ Vân hỏi không phải vì tò mò, mà do phản xạ tự nhiên cứ thế bật ra thành tiếng.

"Ai thế chị?".

Chị Hà còn chưa kịp trả lời thì giọng nói chanh chua của Đặng Thuý Hằng - bà nội Thẩm Toàn Đức vang lên.

"Ai đến thể Hà?".

"Dạ, cô Mỹ Vân tới thăm bà ạ".

"Ai?"

- bà Đặng Thuý Hằng sẵng giọng hỏi.

Không đợi chị Hà lên tiếng, Trương Mỹ Vân lách qua người chị đi vào phòng khách, trên môi hé nụ cười tươi tắn.

"Bà nội!".

"Ai là bà nội của cô?"

- bà Đặng Thuý Hằng trừng mắt nhìn Trương Mỹ Vân.

Nụ cười trên môi Trương Mỹ Vân vụt tắt, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh nói.

"Con mang mây món đặc sản của Myanmar tới biếu bà g'.

"Cảm ơn, nhưng đồ chị cho tôi nuốt không trôi".

"Kìa bà, dù sao đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của Trương Mỹ Vân dành cho bà.

Bà cứ nhận cho cô ấy vui"

— giọng nói yêu kiều của Câm Thanh Tú vang lên.

Lúc này Trương Mỹ Vân mới ý thức được bên cạnh bà Đặng Thuý Hằng còn có một người phụ nữ khác.

Cô ta đang ôm lấy cánh tay bà, chứng tỏ mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

"Không biết khẩu vị của người Myanmar có khác người Việt mình không bà nhỉ?".

Bà Đặng Thuý Hãng nhìn Cầm Thanh Tú với ánh mắt cưng chiều.

"Nếu cháu thích bà bảo chị Hà nấu cho cháu ăn".

Bà Đặng Thuý Hằng quay sang nói với chị Hà, người nãy giờ vẫn đang đứng trước cửa phòng khách.

"Lát chị nấu vài món đặc sản ngon ngon của Myanmar cho Thanh Tú ăn nhé".

"Vâng ạ!"

- Chị Hà liếc Trương Mỹ Vân đây thương cảm rồi xách đồ vào trong bếp.

Câm Thanh Tú ghé đầu lên vai bà Đặng Thuý Hãng dáng vẻ nũng nịu.

Cô ta đưa mắt nhìn Trương Mỹ Vân đang đứng chết lặng trước mặt, nhếch môi cười thỏa mãn.

"Vẫn là bà thương cháu nhất".

"Bà nội không thương cháu dâu thì còn thương ai vào đây nữa".

"Cháu cảm ơn bà".

Trương Mỹ Vân tái mặt nhìn bà Đặng Thuý Hằng và Câm Thanh Tú thể hiện màn tình cảm bà cháu thắm thắm thiết thiết.

Đây không phải lần đầu tiên hai người họ phối hợp làm cô bẽ mặt.

"Sao cô vẫn chưa đi? Không thấy tôi đang nói chuyện với cháu dâu hay sao mà còn mặt dày đứng đấy?"

- bà Đặng Thuý Hằng cố tình nhấn mạnh hai từ "cháu dâu".

Trương Mỹ Vân khẽ run lên, hai tay vô thức co lại thành nắm đấm.

Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến cô đau đớn.

Dù sao bây giờ Trương Mỹ Vân vẫn là bạn gái chính thức của Thẩm Toàn Đức.

Vì sao bà nội anh lại không dành cho cô dù chỉ là một chút tôn trọng tối thiểu như vậy? Sao có thể thừa nhận một người phụ nữ khác là cháu dâu ngay trước mặt cô? Vậy khác nào bà đang coi cô như không khí.

Nếu bà cố tình phủ nhận thân phận của Trương Mỹ Vân thì cô đành miễn cưỡng nhắc cho bà nhớ.

"Bà, cháu biết bà không thích cháu nhưng cháu mới là bạn gái của anh Toàn Đức, là cháu dâu tương lai của bà".

"Người phụ nữ đê tiện như cô xứng làm vợ cháu trai bảo bối của tôi sao? Cô cứ nằm mơ đi".

"Bà..."

— Trương Mỹ Vân nghẹn ngào không nói lên lời."Cô đừng gọi tôi là bà, tôi nghe thấy ngứa tai lắm"

—- bà Đặng Thuý Hằng lườm Trương Mỹ Vân, chua ngoa nói.

Trương Mỹ Vân nhẫn nhịn chịu đựng sự sỉ nhục.

"Chị Hà, tiên khách"

- bà Đặng Thuý Hằng lạnh lùng nói.

Biết bà Đặng Thuý Hằng muốn đuổi mình đi nên Trương Mỹ Vân cũng không cố nán lại để tự chuốc thêm nhục nhã.

Cô lễ phép chào.

"Bà nội nghỉ ngơi đi, hôm khác cháu lại qua".

"Tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy mặt chị nữa".

Trương Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, rồi quay người lặng lẽ rời đi.

Vừa về tới nhà, Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Thẩm Toàn Đức.

Anh ta bảo cô đến tiệm trang sức lấy một chiếc vòng cổ, sau đó mang đến khách sạn.

Trương Mỹ Vân tưởng rằng chiếc vòng đó là mua cho mình, nên rất vui vẻ, cảm thấy Thấm Toàn Đức vẫn muốn ở bên mình, nên khi đi ngang qua trung tâm thương mại còn ghé vào mua cho anh một chiếc áo sơ mi rồi mới đến khách sạn.

Trên đường đi Trương Mỹ Vân không khỏi thắc mắc vì sao Thẩm Toàn Đức không về nhà mà lại bảo cô tới khách sạn.

Dù thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ ra lý do nào thích hợp hơn lý do bạn trai mình muốn thay đổi không khí, tìm cảm giác mới lạ.

Đúng, chính là như vậy.

Cứ nghĩ tới việc này bất giác mặt và tai Trương Mỹ Vân đỏ lên vì xấu hổ.

Đứng trước cửa phòng 304, Trương Mỹ Vân hồi hộp đưa tay gõ cửa.

Cửa mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô lúc này là Thẩm Toàn Đức đang khoác chiếc áo choàng tắm.

Tóc anh ta vẫn còn ướt nước, có lẽ vừa mới tắm gội xong.

"Đồ tôi nhờ cô mang tới đâu?"

- Thẩm Toàn Đức hỏi với giọng thờ ơ không cảm xúc.

Trương Mỹ Vân đưa hộp trang sức cho Thẩm Toàn Đức.

Bỗng từ trong phòng vang lên một giọng phụ nữ ngọt ngào, nũng nịu.

"Anh yêu! Nhân viên phục vụ mang bữa trưa đến rồi sao? Anh bảo người ta nhanh lên một chút, em đói lắm rồi ý".

Gương mặt Trương Mỹ Vân cứng đờ, tim buốt nhói.

Cô ngước gương mặt xinh đẹp với đôi mắt long lanh nước lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.

Sao anh nỡ phản bội cô? Tại sao??? Thẩm Toàn Đức bình thản nhìn Trương Mỹ Vân, không một lời giải thích.

"Anh yêu, sao lâu vậy?"

- người phụ nữ đi ra, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn.

Qua cánh cửa đang mở, người phụ nữ nhìn thấy Trương Mỹ Vân tay vẫn đang xách chiếc túi đựng áo sơ mi mua cho Thẩm Toàn Đức từ trung tâm thương mại.

"Không phải nhân viên mang bữa trưa tới à?".

Trương Mỹ Vân dễ dàng nhận ra người phụ nữ trẻ xinh đẹp, với vòng một căng tròn đáng ghen tị kia không ai khác chính là Cầm Thanh Tú.

Không ngờ hai người gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.

"Em vào trong đợi anh một lát.

Anh vào ngay"

- Thẩm Toàn Đức nói với cô ta bằng giọng dịu dàng, có phần cưng chiều khác hắn thái độ lạnh lùng dửng dưng đối với Trương Mỹ Vân lúc trước.

Ngực Trương Mỹ Vân như bị một vật nặng vô hình chèn vào khiến cô rất khó thở.

"Anh giục nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên cho em ngay nhé"

Cầm Thanh Tú nói.

Thẩm Toàn Đức đáp "Anh biết rồi".

"Vừa tan làm đã bị anh kéo ngay tới đây.

Em chưa kịp ăn gì đâu.

Đang đói meo rồi đây này.

Không được ăn no, chút nữa ở đây biết đối phó với anh thế nào chứ?"

- Cầm Thanh Tú ý tứ trách móc nhân tình của mình.

"Năm phút nữa đồ ăn sẽ được mang tới cho em"

- Thẩm Toàn Đức hứa hẹn.

Cầm Thanh Tú định đi vào thì Thẩm Toàn Đức đưa chiếc hộp trang sức mà Trương Mỹ Vân vừa mang đến cho cô ta.

"Tặng em!".

Câm Thanh Tú mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một sợi dây chuyền mặt ngọc lục bảo rất đẹp, giá trị lên tới hàng trăm triệu.

Cô ta sung sướng nở một nụ cười tươi rói, rồi phấn khích đặt một nụ hôn lên má Thẩm Toàn Đức.

"Cảm ơn anh yêu!".

"Em vui là được!".

Trái tim Trương Mỹ Vân vỡ vụn khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng bạn trai mình ân ái với người phụ nữ khác.

Cô phải cố gắng lắm mới giữ cho đôi chân đang run rẩy của mình không đổ sụp xuống.

Cầm Thanh Tú hớn hở đi vào trong đeo thử sợi dây chuyền.

Lúc này chỉ còn lại Thẩm Toàn Đức và Trương Mỹ Vân đang đứng mặt đổi mặt, bốn mắt nhìn nhau không chớp.