Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 4: Mặt dày vô sỉ



Phải mất chừng ba mươi giây Trương Mỹ Vân mới mở miệng hỏi Thẩm Toàn Đức được hai từ "Tại sao?"

"Cô có tư cách để hỏi tôi câu này sao?"

Thẩm Toàn Đức nhếch môi cười đểu cáng.

Trương Mỹ Vân vẫn không hiểu mình đã làm gì sai để Thẩm Toàn Đức đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.

Thẩm Toàn Đức ngoại tình từ bao giờ? Hai tháng, ba tháng trước hay lâu hơn như thế? Chắc chắn Thẩm Toàn Đức phải có điểm bất thường nào đó nhưng Trương Mỹ Vân thật ngốc vì đã không nhận ra.

Chẳng phải các đấng ông chồng đều tìm cách ăn vụng chùi mép, che đậy cẩn thận mối quan hệ ngoài lề của mình sao? Tại sao Thẩm Toàn Đức lại muốn công khai việc này cho cô biết? Trương Mỹ Vân cố vắt óc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời: Thẩm Toàn Đức muốn sỉ nhục cô.

Nhưng nếu không còn tình cảm với cô nữa, anh ta chỉ cần nói chia tay là được.

Sao phải làm tới mức này? "Đồ hèn"

Trong đầu Trương Mỹ Vân chỉ xuất hiện vỏn vẹn hai từ đó.

Thẩm Toàn Đức nhếch môi cười chua chát.

"Ngoại tình công khai là hèn, còn lén lút như cô là cao quý à?".

"Anh vừa nói gì?"

Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Thẩm Toàn Đức.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm lắm..."

"Anh...

Thẩm Toàn Đức khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa vào tường, nhìn Trương Mỹ Vân chế giễu.

"Sao? Bị nói trúng tim đen nên không biết phải thanh minh thế nào hả?"

Thẩm Toàn Đức vừa nói hết câu đã bị Trương Mỹ Vân vung tay tát mạnh một nhát vào mặt.

"Đồ khốn kiếp!".

Thẩm Toàn Đức sững người kinh ngạc.

"Cô...

cô dám đánh tôi?".

Vừa dứt câu thì Thẩm Toàn Đức bị Trương Mỹ Vân tát cho thêm nhát nữa vào má bên kia.

"Dối trát".

Thẩm Toàn Đức trừng mắt nhìn Trương Mỹ Vân, dọa dẫm.

"Cô còn dám đánh tôi thêm một cái thì đừng trách...

Trương Mỹ Vân yêu Thấm Toàn Đức còn hơn cả bản thân mình, đánh anh ta đau một thì cô đau mười.

Trước đây mỗi lần Thẩm Toàn Đức gây chuyện, chỉ cần anh ta ôm cô vào lòng thủ thỉ nói xin lỗi là sẽ được tha thứ.

Cho rằng Trương Mỹ Vân không thể sống thiếu mình nên Thẩm Toàn Đức mới dọa chia tay.

"Quả thực ở bên nhau bốn năm nhưng anh chẳng hiểu gì về tôi hết"

- Trương Mỹ Vân nhếch môi cười đau khổ.

"Tôi không hiểu cô thì còn ai hiểu cô nữa.."

"Tôi có thể tha thứ mọi chuyện, nhưng phản bội thì không.

Tuyệt đối không".

Trương Mỹ Vân dùng hết sức tặng cho Thẩm Toàn Đức một cú lên gối thần sầu vào hạ bộ khiến hắn chết lặng, mặt đỏ dựng như quả gấc chín, cả người gục xuống sàn rên rỉ vì đau đớn.

"Chia tay đi!"

- Trương Mỹ Vân tuyên bổ rồi lạnh lùng quay người bước đi.

Về tới nhà, Trương Mỹ Vân không buôn bật điện.

Việc đầu tiên cô làm là ngồi dựa lưng vào cửa khóc nấc lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

Trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới việc Thẩm Toàn Đức sẽ cảm lên đầu mình một cái sừng như thế này.

Trương Mỹ Vân đã dành bốn năm thanh xuân của người con gái để yêu thương, chăm sóc Thẩm Toàn Đức.

Cô những muốn cùng anh ta trải qua một cuộc đời giản đơn, an ổn.

Cùng anh ta vun đắp tương lai, tổ chức một đám cưới ấm áp, rồi sinh hai đứa trẻ bụ bẫm, đáng yêu.

Bốn người họ sẽ sống những tháng ngày bình yên, hạnh phúc.

Nhưng đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ.

Hành động phản bội của Thẩm Toàn Đức đã hủy hoại tất cả.

Những mơ ước của Trương Mỹ Vân đều vỡ tan như bong bóng xà phòng vào giây phút nhìn thấy anh ta đứng sau cánh cửa phòng khách sạn cùng ả diễn viên Cầm Thanh Tú ngọt ngào ân ái, chà đạp lên tình yêu của cô.

Sỉ nhục lòng tự trọng của cô.

Thẩm Toàn Đức cô có thể bỏ, nhưng lòng tự trọng thì không.

Trương Mỹ Vân khóc lóc vật vã cả một đêm, cho tới khi quá mệt mỏi và đau lòng cô đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha lúc nào không biết.

Bảy giờ sáng, tiếng cửa mở khiến Trương Mỹ Vân giật mình thức giấc.

Cô hé đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều nhìn về phía cửa.

Thẩm Toàn Đức trong bộ dạng chải chuốt bảnh bao, sơ mi cắm thùng lịch sự đi vào, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhếch nhác, lôi thôi luộm thuộm, tóc tai bù xù, mắt vừa thâm vừa sưng của Trương Mỹ Vân lúc này.

Nếu biết anh ta sẽ quay về cô đã chăm chút bề ngoài thật chỉn chu.

Dù sao hình ảnh đáng xấu hổ không nên nhìn cũng đã bị nhìn thấy nên Trương Mỹ Vân chẳng buồn quan tâm nữa.

Cô ngồi dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Toàn Đức.

"Anh còn về đây làm gì nữa?".

Hệ lụy của việc tối qua khóc quá nhiều là cổ họng Trương Mỹ Vân đau rát, giọng khàn khàn như vịt đực.

Thẩm Toàn Đức đáp lại Trương Mỹ Vân bằng một câu hỏi có phần mỉa mai, giễu cợt.

"Tôi không ngủ ở nhà có một đêm mà cô đã biến mình thành bộ dạng gì thể này? Có phải đánh tôi xong nên cảm thấy hối hận phát khóc đúng không"".

"Hình như tôi ra tay với anh vẫn hơi nhẹ thì phải...

"Đừng thấy tôi nhẫn nhịn mà được đà lấn tới".

"Mặt dày vô sỉ".

"Cô nặng lời như thế, tôi đau lòng lắm đấy có biết không?".

"Anh không nói không ai bảo anh câm đâu".

"Lễ ra người phải thốt lên những lời đó là tôi chứ không phải cô"

- Thẩm Toàn Đức gay gắt.

Trương Mỹ Vân trợn trừng mắt lên nhìn Thẩm Toàn Đức.

Cô sốc toàn tập khi người đàn ông mình yêu thương, trân trọng trong suốt bốn năm qua bỗng biến thành một con người hoàn toàn khác.

Xa lạ.

Trơ trẽn.

"Mặt anh đúng là dày tới nỗi dao đâm không thủng luôn rồi".

"Nói đi, cô ngoại tình từ bao giờ?"

"Anh đừng nghĩ ai cũng bỉ ổi như anh"

"Đã mang trong bụng nghiệt chủng của thằng đó rồi còn to mồm chửi rủa tôi, cô không biết xấu hổ à?"

Thấm Toàn Đức nhìn xuống cái bụng vẫn đang phẳng lì của Trương Mỹ Vân.

Những lời đó như sét đánh ngang tai Trương Mỹ Vân.

Thẩm Toàn Đức biết chuyện cô đang mang thai ư? Không lẽ vì chuyện này anh ta nghĩ cô ngoại tình, rồi sắp đặt chuyện ngủ với Cầm Thanh Tú để dẫn mặt cô, trả thù cô? Đoán mình đã nắm được thóp của Trương Mỹ Vân, Thẩm Toàn Đức thừa thắng xông lên.

"Ba, bốn tháng nay cô luôn viện cớ không cho tôi động vào người nên đừng nghĩ tới chuyện nói cái thai trong bụng cô là của tôi nhé".

Trương Mỹ Vân không thế ngờ mọi chuyện lại xoay theo hướng này.

"Em...

em.."

Trương Mỹ Vân ngập ngừng, cô không biết phải giải thích chuyện mang thai hộ với Thẩm Toàn Đức thế nào.

"Cút ra khỏi nhà tôi! Ngay lập tức!"

- Thẩm Toàn Đức lạnh lùng chỉ tay ra cửa.

"Em...

em có thể giải thích.."

Trương Mỹ Vân nhìn Thẩm Toàn Đức với đôi mắt long lanh nước.

Thẩm Toàn Đức thở dài.

"Thời gian qua tôi đã quá nuông chiều, quá dung túng cô nên cô dửng mỡ đúng không?".

Nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp của Trương Mỹ Vân.

Cô cố gắng thanh minh với Thẩm Toàn Đức "Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...

Thẩm Toàn Đức đùng đùng nổi giận, lao vào phòng ngủ lấy quần áo, đồ đạc cá nhân của Trương Mỹ Vân ném thẳng vào người cô.

"Cút cho khuất mắt tôi!".

Trương Mỹ Vân đứng chết lặng.

Cô chẳng nói được gì, cứ thế khóc nấc lên.

"Cuốn xéo!"

Thẩm Toàn Đức gào lên với thái độ gay gắt.

Trương Mỹ Vân tiến tới, đưa tay nắm tay Thẩm Toàn Đức.

Anh ta vùng tay cô ra.

"Biến! Đừng để tôi nhìn thấy cô xuất hiện trong cái nhà này nữa".

"Toàn Đức...

em làm như vậy là có nỗi khổ riêng mà.."

Trương Mỹ Vân nghẹn ngào.

"Im đi! Cô càng nói càng khiến tôi thấy ngứa tai..."

"Em xin lỗi...

em không cố ý làm tổn thương anh...

xin anh hãy tin em..."

Thấm Toàn Đức bước về phía phòng ngủ.

Trương Mỹ Vân giơ tay định nắm cổ tay Thẩm Toàn Đức nhưng anh ta né qua một bên.

"Đừng chạm vào tôi, tôi sợ...

bẩn".

Trương Mỹ Vân nhìn chăm chăm cánh cửa phòng ngủ đóng säm lại trước mặt mình, rồi đưa hai tay bưng mặt khóc nức nở.

Lúc trước Trương Mỹ Vân còn lớn tiếng trách cứ Thẩm Toàn Đức là kẻ bội bạc, quảng những lời khó nghe vào mặt anh ta.

Nhưng tới cuối cùng, chính cô mới là người có lỗi.

Chính cô đã tự tay bóp nghẹt tình yêu của hai người.