Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 44: Mặt dày



Đặt điện thoại xuống mặt bàn làm việc, Chúng Thời Vũ ủ rũ như tàu lá héo.

Ông chẳng còn tâm trạng tổ chức sinh nhật nữa.

Công bằng mà nói thì ông thương Thanh Phong hơn cả Chúng Thời Giang, con trai ruột của mình.

Chúng Thời Vũ thương Thanh Phong một phần vì anh có đôi mắt giống hệt người mẹ quá cố của mình, cũng là người con gái được ông hết mực nâng niu, chiều chuộng.

Phần nữa bởi Thanh Phong thông minh, sáng dạ, đã tự nguyện từ bỏ ước mơ làm bác sĩ để theo học kinh doanh, từng bước giúp ông xây dựng tập đoàn Tân Thế Giới ngày một hùng Cường.

Không hiểu vì lý do gì, một buổi tối cách đây mấy hôm cũng tại thư phòng này, Chúng Thanh Phong nói với Chúng Thời Vũ rằng anh có việc phải dọn ra ngoài bảy tới mười ngày.

Vì luôn tin tưởng ở đứa cháu trai thân yêu này nên ông lập tức đồng ý mà không hỏi lý do.

Giống như cách ông vẫn luôn ủng hộ anh từ trước tới nay trong mọi việc.

Dù Chúng Thanh Phong không nhớ hôm nay là sinh nhật của Chúng Thời Vũ, nhưng ông chỉ buồn chứ không giận anh.

Ông hoàn toàn thông cảm và thấu hiểu cho Thanh Phong.

Thời điểm hiện tại, dịch Covid bùng phát mạnh mẽ, lây lan rộng, tốc độ nhanh gây ảnh hưởng không nhỏ tới hoạt động kinh doanh của những tập đoàn lớn như Tân Thế Giới.

Vì vậy những người đứng mũi, chịu sào như Chúng Thanh Phong càng phải nỗ lực gấp năm, gấp mười lần bình thường.

Khi xưa Chúng Thời Vũ cũng từng trải qua hoàn cảnh tương tự nên ông hiểu, có những việc lực bất tòng tâm.

Có lần vào thời vụ sản xuất, biết Chúng Thời Giang bị viêm phổi, phải năm viện cấp cứu nhưng ông cũng không thể về thăm.

Là người lãnh đạo, trên vai gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.

Đó là sự kỳ vọng, là niêu cơm của hàng ngàn gia đình công nhân viên.

Tiếng gỗ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Chúng Thời Vũ nói.

Cánh cửa thư phòng mở ra, cô Đông đi vào cúi đầu lễ phép.

"Thưa ông chủ, ông Bá Tùng và con gái tới chúc mừng sinh nhật ông ạ"

"Tôi biết rồi! Cô xuống nói với hai người họ là tôi sẽ xuống ngay"

"Vâng ạ!"

Cô Đông đi giật lùi, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Chúng Thời Vũ vốn chỉ muốn tổ chức một buổi sinh nhật nhỏ, ấm cúng trong phạm vi gia đình nên đã cố tình lui tới biệt thự ở vùng ngoại ô.

Thể nhưng với một người ở địa vị của ông thì đó là điều vô cùng xa xỉ.

Bằng cách này hay cách khác, các đối tác làm ăn, khách hàng, bạn bè vẫn tìm ra nơi Chúng Thời Vũ đang ở để chúc mừng và gửi quà tặng khiến ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhận cũng không được mà từ chối cũng chẳng xong.

Chúng Thời Vũ biết lần này bố con ông Trương Bá Tùng tới mục đích chúc mừng sinh nhật ông là phụ, mà lấy lòng Chúng Thanh Phong mới là chính.

Tiếc cho họ là hôm nay cháu trai của ông không về nhà.

Ông Trương Bá Tùng có một doanh nghiệp gia đình nhỏ, tình hình kinh doanh cũng bập bõm.

Qua vài lân trò chuyện, Chúng Thời Vũ không đánh giá cao tầm nhìn, tư duy và đường lối kinh doanh của ông ta.

Mặc dù không thích tiếp xúc với Trương Bá Tùng, nhưng Chúng Thời Vũ vẫn phải chiếu cố, thỉnh thoảng gặp mặt ông ta.

Bởi vì cách đây bảy năm, trong một lần đi công tác ở Thái Nguyên, xe của Chúng Thời Vũ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, nếu không có sự giúp đỡ của Trương Bá Tùng, e rằng hôm nay ông đã không thể ngồi đây.

Tuy sau khi tai qua nạn khỏi, Chúng Thời Vũ đã báo đáp Trương Bá Tùng hậu hĩnh, thậm chí đẩy cho công ty ông ta nhiều hạng mục làm ăn cỏ giá trị kinh tế hàng tỷ đồng nhưng lòng tham của con người là vô đáy, không có điểm dừng.

Có một Trương Bá Tùng muốn có hai, có ba.

Thậm chí vài năm gân đây ông ta còn tham vọng kết thông gia với Chúng Thời Vũ, tìm mọi cơ hội ghép đôi Chúng Thanh Phong với con gái mình là Trương Cấm Đan.

Thể nhưng vì lịch trình làm việc dày đặc của Thanh Phong nên tới giờ đôi trẻ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Đã từng ngồi ăn cơm chung với hai bố con Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan vài lần, Chúng Thời Vũ thấy cô bé thể hiện mình là một người gia giáo, lễ phép, vừa xinh đẹp lại có học thức.

Nhưng với nhiều năm lăn lộn trong trường đời, tôi luyện được cái đầu đầy sỏi, Chúng Thời Vũ dễ dàng nhìn ra Cẩm Đan không phải người đơn giản.

Cô đang đeo một cái mặt nạ hoàn hảo tới mức giả tạo.

Chắc chắn Chúng Thanh Phong sẽ không thích một phụ nữ như vậy chứ đừng nói gì tới việc kết hôn, chung sống tới bạc đầu.

Khi Chúng Thời Vũ bước xuống phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ông là hai bố con Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan ngồi kế bên nhau, nhưng trên tay mỗi người là một cái điện thoại.

Họ chìm đảm trong thế giới riêng của mình, không có sự giao tiếp, kết nối với nhau.

Chúng Thời Vũ phải hãng giọng thì Trương Bá Tùng và Trương Cấm Đan mới biết tới sự có mặt của ông.

Cả hai vội vàng cất điện thoại đi.

Hai bên chào hỏi xã giao vài câu.

Bố con Cấm Đan càng cố tạo sự thân thiết thì ông Thời Vũ lại càng giữ lẽ, vạch rõ ranh giới giữa họ.

Mục đích của Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan tới đây là để gặp mặt Chúng Thanh Phong, nên chưa đạt được mục đích họ không thể rời đi.

Dù Chúng Thời Vũ đã mấy lần đuổi khéo nhưng hai bố con Trương Bá Tùng cứ trơ ra, cố tình ngồi lại tới cùng.

Thậm chí Bá Tùng còn không biết xấu hổ đề nghị.

"Lâu rồi mới có dịp gặp mặt, bố con tôi muốn ở lại dùng bữa tối, hàn huyên với chủ tịch thêm lúc nữa.

Không biết ý chủ tịch thế nào?"

Nếu là người khác nói ra câu này, Chúng Thời Vũ sẵn sàng từ chối ngay và luôn.

Nhưng dù sao Trương Bá Tùng cũng là ân nhân cứu mạng của ông nên không thể vỗ thẳng mặt ông ta được.

Tới cuối cùng Chúng Thời Vũ vẫn phải miễn cưỡng tươi cười gật đầu đồng ý.

"Đương nhiên ông không nói thì tôi cũng có ý này rồi.

Chẳng mấy khi khách quý đến nhà, phải giữ lại dùng cơm chứ"

Nghe Chúng Thời Vũ nói vậy hai bố con Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan quay sang nhìn nhau đầy thoả mãn.

"Gô Đông!"

Chúng Thời Vũ gọi.

Từ trong bếp, cô Đông đi ra.

"Ông chủ có gì sai bảo ạ?"

"Chị dọn bàn ăn giúp tôi nhé!"

"Không đợi cậu Thanh Phong ạ?"

cô Đông thắc mắc.

"Thanh Phong nói hôm nay nó không về được"

Chúng Thời Vũ trả lời.

"Tối nay, anh Thanh Phong...

không tới sao ạ?"

Cẩm Đan hoang mang.

"Trước khi hai người đến, thằng bé điện về báo có việc đột xuất cần giải quyết nên không về được"

Chúng Thời Vũ từ tốn đáp.

Trương Bá Tùng và Trương Cẩm Đan phải vận dụng mọi mối quan hệ, khó khăn lắm mới tìm được địa chỉ căn biệt thự ở ngoại ô của Chúng Thời Vũ, lại phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ta.

Riêng bản thân Cẩm Đan đã phải mất nguyên một ngày trời đi spa, làm tóc, làm móng, make up thật lộng lẫy, xinh đẹp.

Mục đích chính là để có cơ hội tiếp cận với Chúng Thanh Phong.

Vậy mà tối nay anh ta lại không tới đây.

Há chẳng phải lần này họ đã tốn công vô ích rồi sao? Thoáng thấy sự thất vọng ánh lên trong đôi mắt Trương Cẩm Đan, Chúng Thời Vũ có chút thích thú.

Dọn bàn xong, cô Đông ra mời Chúng Thời Vũ và bổ con Trương Bá Tùng vào dùng cơm.

Sau đó cô lên tâng 3 gọi Chúng Thời Giang.