Mắt

Chương 4



Edit: Thiên Địa hội

__

Tiệm này mang đồ ăn lên rất nhanh, khi Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm đang hàn huyên mấy câu thì món đầu tiên đã được bưng lên.

Đầu tiên là một bát canh thịt bò, món này do Cố Châu Lâm gợi ý, nói lượng ăn vừa đủ, hương vị lại ngon, rất hợp ăn lúc đầu đông.

Menu mà Dư Thần Dật xem không có ảnh chụp nên anh tưởng canh thịt bò ở đây không khác là mấy với canh thịt bò ở chỗ khác, mãi đến khi canh được mang lên mới không kìm được mà nhíu mày. Anh nhìn Cố Châu Lâm một lát, hỏi với vẻ không tin lắm: "Tiểu Lâm, em ăn được thật không đấy?"

Món này bắt mắt quá thể, nhìn thoáng qua đã thấy một mảnh đỏ rực, chẳng thấy thịt bò ở đâu, lớp phủ phía trên chỉ có ớt và ớt, trên chỗ ớt ấy còn một đống hạt tiêu.

"Vâng, em ăn được, không phải anh thích ăn cay nhất ư?" Cố Châu Lâm cầm muỗng, nhẹ nhàng gạt lớp ớt phía trên qua một bên, để lộ thịt bò chìm dưới đáy bát. Hắn múc vào bát Dư Thần Dật: "Em nhớ ngày xưa anh hay chê nhà ở ngã tư nấu canh thịt bò không đủ vị, anh nếm thử cái này đi."

Thịt bò vừa ra lò, vẫn luôn được ủ dưới lớp dầu và ớt, lúc Dư Thần Dật gắp thịt lên còn thấy bốc hơi nghi ngút.

Anh hơi sợ bỏng nên đưa thịt bò đến bên miệng thổi thổi, chờ cho bớt nóng mới dè dặt le lưỡi định nếm thử. Cẩn thận nếm từng li từng tí, sau khi chắc chắn sẽ không bị bỏng mới bỏ hẳn vào miệng.

Cố Châu Lâm ngồi đối diện bấy giờ đang quan sát động tác của Dư Thần Dật. Ngay khi anh gắp miếng thịt lên, rồi trông anh hé miệng, hơi đưa lưỡi ra, bàn tay cầm đũa của hắn không tự chủ được mà siết chặt lại, yếu hầu hơi chuyển động. Khi Dư Thần Dật hé miệng, ánh mắt hắn bỗng chốc tối sầm lại.

"Ngon quá! Vừa mềm vừa cay!" Dư Thần Dật ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Anh không biết bên này lại có chỗ nấu ngon như vậy đấy!"

Khoảnh khắc Dư Thần Dật ngẩng đầu lên, Cố Châu Lâm đã khôi phục lại dáng vẻ như thường, mỉm cười vô cùng dịu dàng: "Dù sao anh vừa đến đây, chưa quen đường thuộc nẻo chỗ này cũng dễ hiểu. Sau này để em đưa anh đi khắp nơi nhé, giới thiệu cho anh nhiều đồ ăn ngon một chút, được không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi!" Dư Thần Dật ít ra ngoài, cũng hiếm khi gặp lại bạn cũ, vì thế đã vài ngày rồi vẫn thấy bứt rứt trong lòng, hơi phàn nàn: "Em không biết đâu, ở đây anh chẳng có bạn bè gì cả, sắp nhịn đến chết luôn rồi nè... may mà gặp được em đó!"

Dư Thần Dật cười đến mức đuôi mắt cong cong, nói đùa: "Em là chỗ dựa duy nhất của anh ở đây đấy. Anh giờ chỉ có em thôi."

Dư Thần Dật vừa nói xong, nhân viên phục vụ cũng bưng đồ ăn lên. Đồ được đặt lên bàn, cũng vừa lúc ngăn Dư Thần Dật nhìn về phía Cố Châu Lâm.

Thế là ở nơi anh không nhìn thấy, ngay lúc anh thốt ra những lời kia, trong mắt Cố Châu Lâm lóe lên ánh sáng vừa nóng bỏng lại vừa quái dị. Sự vui sướng điên cuồng khiến hắn không khống chế nổi khóe miệng, hơi co giật mấy lần, sau rốt mới lộ ra nụ cười vừa tăm tối lại vừa cuồng nhiệt.

Chờ nhân viên phục vụ rút tay về, Dư Thần Dật chỉ còn có thể nhìn thấy một Cố Châu Lâm vẻ mặt bình tĩnh, đang nhẹ nhàng gật đầu với mình, cả khuôn mặt đều đầy vẻ mềm mại: "Trước kia toàn là anh chăm sóc em, cuối cùng cũng đến lúc em chăm sóc lại anh rồi nhỉ."

Toàn bộ bàn ăn hôm nay đều là món cay Tứ Xuyên chính tông, ngay cả Dư Thần Dật cũng ăn đến mức đổ mồ hôi trán, vừa cay vừa thoải mái.

Anh uống một ngụm Cô-ca-cô-la lạnh. Ban nãy không cẩn thận cắn phải hạt tiêu, đầu lưỡi cũng tê dại cả rồi. Sau khi dùng lưỡi quét qua răng hàm, anh vô ý nhìn sang Cố Châu Lâm đang yên lặng ăn ở phía đối diện, phát hiện ra đối phương cũng ăn đến mức miệng trở nên hồng hào, trên môi còn dính dầu cay, lúc này hắn giống khi còn bé cực kỳ.

Dư Thần Dật đưa khăn giấy cho Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm nói "Cảm ơn ạ" rồi nhận lấy. Sau đó hắn nhân lúc Dư Thần Dật cúi đầu không chú ý bèn gấp tờ khăn giấy lại thành một hình vuông vắn rồi bỏ vào trong túi quần, tiếp đến mới tiện tay rút một tờ khác ra đè lên môi.

Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm ấn khăn lên miệng, nhịn không được cười bảo: "Lúc em bảo em ăn được cay anh còn nghĩ chỉ ăn được cay bình thường thôi, chẳng ngờ... Em còn nhớ lúc ăn phải quả ớt hồi bé không?"

Động tác Cố Châu Lâm hơi ngừng lại, khăn tay vẫn đặt trên môi, nói chuyện không rõ tiếng lắm: "Nhớ kĩ lắm, khi ấy anh còn giúp em đánh nhau."

Dư Thần Dật vẫn còn nhớ chuyện này. Khi đó Cố Châu Lâm còn nhỏ, anh nghĩ đối phương hẳn sẽ không thể nhớ kĩ được, song sau khi nghe hắn trả lời vậy lại hơi kinh ngạc: "Em còn nhớ tường tận vậy kia à?"

Cố Châu Lâm ném khăn giấy vào thùng rác, nhìn Dư Thần Dật một lát rồi rũ mắt xuống, nói vẻ vô cùng tự nhiên: "Vâng, chuyện nào liên quan tới anh, em đều nhớ rất rõ mà."

"Ồ..." Dư Thần Dật ngơ ngác một lát, không biết nên nói tiếp ra sao, do vậy anh bèn tiếp tục nói câu chuyện kia: "Thật ra lúc ấy anh đâu có muốn đánh nhau với nó, chỉ muốn mắng cho một trận thôi, dù không thích chơi với em thì nó cũng không thể ép em ăn ớt được..."

Theo lời kể của Dư Thần Dật, ký ức ngày ấy cũng dần trở nên rõ ràng: "Thế mà nói ra sao nó cũng không chịu thừa nhận, thề sống thề chết là do em tự ăn. Nó nghĩ anh là đồ ngu chắc, đang yên đang lành, ai lại tự mình đi ăn ớt. Thấy nó dám làm mà không dám nhận, anh giận quá mới không nhịn được đấy... Mới đánh nhau với nó một trận..."

Đáy mắt Cố Châu Lâm lóe lên ánh sáng ảm đạm, chẳng rõ mang ý gì. Sau khi nghe Dư Thần Dật kể, khóe môi hắn khẽ giật, lộ ra một nụ cười như có như không, âm thanh mềm nhẹ vô cùng: "Đúng anh nhỉ... đâu có ai tự dưng lại đi ăn ớt làm gì..."

Giọng Cố Châu Lâm quá nhỏ, Dư Thần Dật nghe không rõ lắm, nghiêng đầu hỏi: "Em bảo gì cơ?"

"Không có gì ạ."

Cố Châu Lâm lắc đầu, ánh mắt lại càng trở nên tăm tối: "Khi ấy anh với anh ta còn là bạn thân nhất nhất nữa, trong nhà anh hình như còn có cả áo ngủ của anh ta đúng không? Thỉnh thoảng ban đêm anh ta lại trèo tường vào nhà, mùa hè anh mua kem ăn, cũng phải chia cho anh ta một nửa nữa mà, đúng vậy không?"

"Ừ thì..." Dư Thần Dật sờ mũi, hơi hơi ngượng ngùng: "Hình như có chuyện như thế thật? Anh không nhớ nữa... Sau khi em chuyển đi không lâu thì nó cũng đi, nói thật anh cũng chẳng nhớ mặt mũi nó thế nào..."

Mắt Cố Châu Lâm sáng rực, nụ cười như có như không nơi khoé môi bấy giờ đột nhiên trở thành một nụ cười tươi tắn thật sự, theo lời Dư Thần Dật mà bung nở chẳng khác nào một đoá hoa.

Cố Châu Lâm cười xán lạn, âm thanh hết sức dịu dàng, tựa như dỗ dành mà nói: "Không sao, dù sao bây giờ vẫn còn em bên anh mà.

"Và mãi mãi về sau, người bên cạnh anh cũng sẽ là em..."

Phục vụ cách đó không xa đúng lúc cất tiếng chào khách "Xin chào quý khách", tiếng ấy át đi câu cuối cùng của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật hỏi lại: "Ơi? Anh không nghe rõ."

Cố Châu Lâm khéo léo trả lời: "À em nói là, về sau anh sẽ không cô đơn nữa."

Dư Thần Dật nghe vậy thì cười vui, phụ hoạ cùng hắn: "Đúng vậy đấy. Anh còn tưởng ở đây sẽ chẳng gặp lại bạn bè gì, cô đơn trống rỗng lắm, không ngờ lại gặp được em. Đúng là sẽ không cô đơn mà."

Cố Châu Lâm chăm chú nhìn Dư Thần Dật đang bông đùa, cũng cười theo anh, song không lên tiếng.

Đúng thế, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Vì em sẽ mãi mãi ở bên anh.

Mà anh... cũng sẽ là của em, vĩnh viễn.

Cố Châu Lâm quét đầu lưỡi qua hàm răng, vị cay của ớt vẫn còn...

Giống y như đúc hương vị của quả ớt năm ấy mình ngồi bên bờ tường, tự bỏ vào miệng.

Hắn chỉ dùng một quả ớt đó thôi, đã thành công đuổi được một kẻ bên cạnh anh ấy đi rồi.