Mắt

Chương 5



Edit: Thiên Địa hội

__

Giờ nghỉ trưa không ngắn cũng chẳng dài, đủ để hai người ăn xong một bữa cơm. Lúc tính tiền, Dư Thần Dật vốn là muốn trả hết, song lại bị Cố Châu Lâm kéo tay cản lại.

Cố Châu Lâm một tay kéo Dư Thần Dật, tay kia mở điện thoại lấy mã rồi đưa về phía nhân viên: "Quét giúp tôi, cảm ơn."

Dư Thần Dật bị kéo mạnh quá, bấy giờ mới lại phát hiện ra Cố Châu Lâm lớn lên đã cao hơn anh nhiều, sức lực cũng khoẻ hơn. Anh không sao rút cổ tay ra khỏi cái nắm của hắn được.

"Anh, đừng cử động."

Cố Châu Lâm lắc lắc cổ tay Dư Thần Dật, ngón tay cái như vô ý mà đặt lên động mạch của anh. Ngón cái của hắn hơi giật giật, khẽ khàng ma sát với mạch máu của anh mấy lượt, vui vẻ nói: "Lần này em trả, lần sau anh trả, được không?"

Cảm giác ở cổ tay khiến Dư Thần Dật vốn mẫn cảm lại thấy hơi ngứa, chỉ muốn mau rút tay về, do vậy anh gật đầu đáp: "Được, vậy lần sau anh mời nhé."

"Vâng."

Cố Châu Lâm vẫn không buông tay Dư Thần Dật ra. Một tay hắn nhận lấy hoá đơn, sau đó tự nhiên kéo anh ra ngoài: "Thời gian nghỉ trưa của em dài hơn của anh, em đưa anh về công ty nhé?"

"Em tiện đường không?" Dư Thần Dật hỏi vậy, sau đó lại cử động cổ tay mình một chút, phát hiện vẫn không rút ra được mới đành nói: "Em thả anh ra trước đi đã..."

Cố Châu Lâm chậm chạp trả lời "À", một lúc lâu sau mới buông lỏng tay ra, chỉ một toà nhà cách đây không xa: "Em làm bên kia, gần chỗ anh lắm. Sau này mình có thể cùng nhau ăn trưa."

Dư Thần Dật dõi theo hướng Cố Châu Lâm chỉ, phát hiện ra công ty của hai người đúng là rất gần nhau, nhìn không được cảm thán: "Đúng là trùng hợp thật ha."

"Dạ, đúng vậy anh nhỉ."

Cố Châu Lâm cười với Dư Thần Dật, lại thấy mái tóc Dư Thần Dật bị gió thổi rối, do vậy hắn mang khuôn mặt bình thản, đầu ngón tay như có như không lướt qua gương mặt anh, giúp anh vén tóc về sau tai: "Có duyên quá, anh có thấy vậy không?"

Cố Châu Lâm đưa Dư Thần Dật đến công ty xong, lúc sắp đi mới đưa điện thoại đến: "Số điện thoại của anh là gì ạ?"

"A, em không nói là anh cũng quên mất đấy." Dư Thần Dật cầm điện thoại rồi gõ số, ấn gọi xong chờ máy mình vang lên tiếng mới cúp máy. "Được rồi, khi nào ăn cơm thì gọi anh nhé.

"Anh đi trước đây, bye bye!"

"Bye bye."

Cố Châu Lâm cầm điện thoại, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Thần Dật, mãi cho đến khi anh khuất dạng sau thang máy mới thôi không ngóng nữa, mà nhìn xuống điện thoại di động Dư Thần Dật vừa cầm.

"Anh Thần Dật ơi..." Hắn đưa tay vuốt ve nơi Dư Thần Dật vừa chạm qua, tay còn lại hơi run rẩy, lưu số điện thoại của anh vào danh bạ.

Hắn hơi cong eo, nhẹ nhàng hôn điện thoại di động của mình, trong mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt khiến cho người ta phát sợ.

Cố Châu Lâm hít sâu một hơi, con ngươi co lại, cả người không khống chế được mà run rẩy.

Hắn như một con cá mắc cạn, hai mắt trợn to, con ngươi co lại, ra sức chôn miệng mũi vào lòng bàn tay, điên cuồng hít thở. Một tay khác của hắn cũng chồng lên, che giấu động tác của mình. Mũi Cố Châu Lâm vốn cao, cường độ hít thở này khiến mũi hắn hơi vặn vẹo, như thể muốn nuốt cả bàn tay vào trong miệng.

Nếu Dư Thần Dật lúc này còn ở đây, có lẽ anh sẽ phát hiện ra lòng bàn tay mà Cố Châu Lâm đang điên cuồng hít ngửi kia, chính là bàn tay ban nãy cứ một mực nắm lấy cổ tay anh.

Dư Thần Dật đeo thẻ công tác xong gật đầu cười với đồng nghiệp rồi đứng trước máy quét hình. Sau khi quét thẻ xong anh mới thuận tay chỉnh lại tóc tai, lúc này mới kinh ngạc nhìn thoáng qua cổ tay mình.

Không biết ban nãy Cố Châu Lâm dùng lực lớn tới mức nào mà đến tận bây giờ, dấu tay trên ấy vẫn chưa tan đi.

Anh vuốt vuốt cổ tay, sau đó đưa đến trước mũi nhẹ nhàng ngửi, lập tức chìm trong yên lặng.

Cổ tay anh có xịt nước hoa, hiện tại mùi hương đã gần như bay hết, anh không thể không nghi ngờ có phải toàn bộ hương nước hoa đã bay sang hết tay Cố Châu Lâm rồi hay không.

Hi vọng Cố Châu Lâm không bị dị ứng nước hoa.

Dư Thần Dật đeo thẻ nhân viên lên cổ, bỗng dưng gặp lại người quen cũ khiến tâm trạng của anh rất tốt, anh đi về bàn làm việc, miệng lại cười không kìm được.

Còn Cố Châu Lâm vẫn đứng nơi ấy, môi dán lên lòng bàn tay của chính mình, trên mặt hẵng còn nụ cười khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy: "Cuối cùng em cũng được nhìn thấy anh rồi... anh ơi..."

Động tác của hắn hơi kì quái. Có người qua đường trông thấy bèn tò mò liếc hắn.

Cố Châu Lâm nhanh chóng đứng thẳng người, đưa tay xoa khắp mặt rồi mới chỉnh trang lại bản thân. Biểu cảm vặn vẹo ban nãy bây giờ đã biến mất không còn tăm tích. Hắn treo nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, nhét điện thoại vào túi rồi quay đi.

Màn hình di động mới tắt trước đó chợt loé lên, là bóng hình ai đó dưới ánh đèn đường.

Mà khung cảnh... chính là toà văn phòng hắn vừa rời đi.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Dư Thần Dật đều nhận được tin nhắn của Cố Châu Lâm mười phút trước giờ nghỉ trưa, hỏi anh có muốn đi ăn cùng nhau không.

Dư Thần Dật không có lý do gì để từ chối, vậy là mỗi ngày họ ăn trưa và nói chuyện phiếm với nhau. Khoảng cách nhiều năm không gặp giữa họ đã được xoá mờ, trở nên gần gũi rất mau.

"Mai là thứ bảy rồi."

Cố Châu Lâm đẩy đậu hũ hạnh nhân đến trước mặt Dư Thần Dật, múc cho anh một thìa nhỏ: "Anh à, bình thường ngày nghỉ thì anh làm gì ạ?"

"Ừ... Cũng không làm gì nhiều, xem TV, rồi chơi game linh tinh thôi."

Dư Thần Dật múc đậu hũ cho lên miệng, sau đó lập tức chun mũi, nuốt ực một cái rồi đẩy đĩa ra xa theo bản năng, sau đó vội vàng uống nước.

"Sao thế? Không ngon ạ?" Cố Châu Lâm mặt đầy băn khoăn, cực kỳ tự nhiên cầm thìa mà Dư Thần Dật đã dùng mà múc một miếng ăn thử: "Có gì đâu nhỉ, là vị đậu hũ hạnh nhân mà, anh cắn phải cái gì à?"

Dư Thần Dật vốn muốn nói "thìa em dùng nãy anh vừa dùng mà", nhưng trông dáng vẻ đương nhiên của Cố Châu Lâm lại nghĩ hình như mình phản ứng hơi quá. Bạn bè dùng chung thìa... là chuyện bình thường mà, đúng không?

Thấy Cố Châu Lâm đang chờ mình nói tiếp, Dư Thần Dật lại không tiện nói thẳng, chỉ bảo: "Anh chưa ăn đậu hũ hạnh nhân bao giờ, hoá ra vị hạnh nhân là như thế à..."

"Cũng nhiều người không thích hạnh nhân lắm ạ."

Cố Châu Lâm lấy hạnh nhân đậu hũ trước mặt Dư Thần Dật, đổi chè xoài bột báng(*) của mình tới trước mặt anh: "Anh ăn cái này đi. Thế thứ bảy mình cùng nhau đi chơi nha?"

Dư Thần Dật vẫn một mực chú ý đến cái thìa mà Cố Châu Lâm cầm trên tay, song lấy lại thì hình như không ổn lắm, vậy là anh dùng luôn thìa trong cốc chè xoài: "Ừ, vừa lúc anh có phim này muốn xem, em đi xem phim không?"

"Thế cùng xem đi ạ, lát nữa để em đi mua vé."

Cố Châu Lâm lại nói: "Anh ở đâu thế? Để em xem gần đó có rạp chiếu phim nào không."

Dư Thần Dật nói địa chỉ xong thì thấy Cố Châu Lâm mặt đầy kinh ngạc nhìn mình: "Khéo quá, chúng mình ở gần nhau ghê. Em ở khu sau vườn hoa chỗ ngã tư, đến nhà anh chắc cũng chỉ khoảng mười phút thôi, thế mai em đón anh luôn nhé."

"Gần như thế à?" Dư Thần Dật hơi ngạc nhiên, cười bảo: "Vậy em có thể thường xuyên đến chơi, dù sao lúc bé em cũng toàn sang anh ngủ, bây giờ anh ở một mình cũng buồn lắm."

"..." Cố Châu Lâm yên lặng nhìn Dư Thần Dật một lát mới nở nụ cười xán lạn: "Vâng."

Dư Thần Dật cúi đầu ăn chè xoài, hoàn toàn không chú ý hai bàn tay đang nắm chặt của Cố Châu Lâm. Mu bàn tay hắn căng lên, mấy giây sau mới dần bình tĩnh lại. Hắn cầm chiếc thìa anh vừa dùng đưa lên miệng, đầu lưỡi cẩn thận liếm láp, ánh mắt tăm tối mà sâu thẳm.

Đó chính là ánh mắt khi chó sói nhìn con mồi.

_______

(*) Mango sago with pomelo: Chè xoài bột báng và bưởi, món ngọt của người Hong Kong.