Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 42: Ánh trăng sáng của lão đại (42)



Editor: Nhan

Bạn học chung quanh xì xào bàn tán.

Chuyện này lại là sự thật.

Giáo hoa bình thường đoan trang ôn uyển, thế mà thật sự làm ra loại chuyện này.

Nhưng luôn có một vài bạn học bất công vẫn như cũ che chở Khúc Sương Sương: “Đúng a, người cũng khó tránh khỏi phạm sai lầm, cậu ấy cũng nhận sai nói xin lỗi, Khúc Yên cậu cũng không cần lại níu lấy chuyện này không thả. Hà tất nhỏ mọn như vậy?”

“Tôi níu lấy chuyện này không thả?” Khúc Yên giơ lên một ngón tay, lắc lắc, “Không không không, tôi còn rất nhiều chuyện không thả.”

Nàng đột nhiên vỗ vai Lục Cảnh Diệu một cái, “Bạn học Lục, tôi hỏi cậu, chị tôi có phải hay không đã từng bất chấp nguy hiểm bò ban công đến bên cạnh nhà cậu, cứu được cậu đang phát tác bệnh hen suyễn, cứu cậu một mạng?”

“Đúng.” Lục Cảnh Diệu thần sắc có chút phức tạp.

Hắn nghĩ không ra, Khúc Sương Sương lại cướp công lao của người khác.

Chẳng lẽ, người cứu hắn......

“Nếu như tôi nói, chuyện kia cũng là chị tôi cướp, cậu tin hay không?” Khúc Yên nhìn mắt hắn, hỏi.

“Ý của cậu là......” Lục Cảnh Diệu kinh ngạc nói, “Ban đầu là cậu bò ban công tới cứu tôi?!”

“Cậu không tin sao?” Khúc Yên hỏi một lần nữa.

“Tôi không biết......” Lục Cảnh Diệu mê mang mà lắc đầu.

Khúc Sương Sương âm thanh chen vào nói: “Em gái! Chị đã nói xin lỗi, xin em đừng ép người quá đáng. Ban đầu là chị phát hiện Cảnh Diệu xảy ra chuyện, mạo hiểm bò ban công đi qua cứu hắn. Em có phải muốn nhân cơ hội bôi nhọ chị không?”

Khúc Sương Sương tiên hạ thủ vi cường, vừa ăn cướp vừa la làng, “Các bạn học, mọi người tuyệt đối không nên bị em gái tôi che đậy. Một chuyện chính là một chuyện, tôi làm chuyện sai tôi nhận, nhưng tôi chưa làm qua, đừng hòng đem nước bẩn tát lên người tôi!”

Bạn học vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người cũng có chút mơ hồ.

Đến cùng lời người nào mới là thật?

Khúc Sương Sương nhìn không giống như là người xấu xa như vậy a.

Ngược lại là Khúc Yên, trước đó vẫn đối với Khúc Sương Sương thái độ ác liệt, hùng hổ dọa người.

“Các bạn học, tôi cũng cho các cậu xem một đoạn video, các cậu liền biết.” Khúc Sương Sương đã sớm chuẩn bị, liền vì phòng chiêu này của Khúc Yên, nhanh chóng cầm điện thoại, phát một đoạn giám sát ngụy tạo, “Đây là hình ảnh theo dõi tôi lúc đó bò ban công đi cứu người. Các cậu thấy rõ ràng, người nọ là tôi! Không phải em gái tôi!”

Cô ta đem thân ảnh Khúc Yên photoshop trở thành mình.

Bây giờ khoa học kỹ thuật phát đạt, chỉ cần tiền cho đầy đủ, đã có người có thể làm được thiên y vô phùng*.

*không có sai sót, kẽ hở nào

Khúc Sương Sương không sợ hãi, trên mặt ủy khuất đáng thương, “Tôi biết tôi có sai, thế nhưng là...... Vậy cũng không thể đem nước bẩn đều hướng trên người của tôi giội a, đây là muốn chết oan tôi à!”

Đám người xôn xao.

Khúc Yên quả nhiên không phải là một người tốt a!

Nắm một điểm sai lầm Khúc Sương Sương, liền muốn xử tử cô ta.

Quá đáng!

“Bạn học Khúc Yên, cậu bỏ qua Sương Sương a, hà tất như vậy chứ? Hai người các cậu là chị em ruột, coi như cậu ấy phạm một sai lầm, chẳng lẽ còn không thể cho scơ hội ửa lại sao?” Có người nói.

“Đúng vậy a, quá không khoan dung, làm người không thể ác như vậy, đối với thân nhân đuổi tận giết tuyệt.” Có người phụ hoạ.

“Cứ tính như thế đi, mọi người đều nói xin lỗi.”

“Cũng không phải tội ác tày trời gì, liền như vậy cho qua a.”

Khúc Sương Sương thừa cơ giả bộ đáng thương, lã chã chực khóc, hàm chứa nước mắt cảm ơn mọi người: “Là tôi không tốt, tôi về sau sẽ sửa. Cảm ơn mọi người tha thứ tôi nhất thời hồ đồ, tôi biết sai rồi......”

Cô ta điềm đạm đáng yêu, thái độ lại khiêm tốn.

Không thiếu nam sinh thấy thương tiếc đứng lên, lại còn có chút thương cô ta.

Dù sao lâu như vậy đến nay cô ta hao tâm tổn trí kinh doanh hình tượng nữ thần, vẫn lấy được lòng người, khiến người thông cảm.