[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 57: Bạn trai cũ là Tang thi vương (3)



Sau khi nuốt xong đống kí ức mắc ói mắc mửa kia, mặt mày Bạch Lạp Sa thối hoắc...

Chà, nhìn lại so với màu đít nồi cũng đen không kém!

Bạch Lạp Sa cạn ngôn luôn!

Ban đầu cô còn hoài nghi có phải hay không kịch bản gốc đề cập sai?

Cô không phải con ruột của Bạch giáo sư?

Mà là con nuôi!

Hoặc cũng có thể ông ta nhặt cô từ bãi rác hay bụi chuối về?

Nhưng không!

Không có con nuôi, bãi rác hay bụi chuối nào ở đây cả!

Cô đính xác là con gái ruột của ông ta!

Và cô mồ côi mẹ!

Bạch Lạp Sa có điểm ngờ ngợ...

Ngờ ngợ rằng phải chăng sau khi đẻ cô ra xong, mẹ cô đã bị Bạch cẩu kia đập một phát cho thăng thiên?

Thôi được, tiếp tục nói đến nguyên do vì sao bé Sa mất não...à nhầm, mất kí ức nhé!

Bạch Lạp Sa ấy à, IQ của cô thì khỏi bàn rồi, EQ cũng tương tự.

Và dường như, một người làm ba như Bạch giáo sư...

Không, không, phải gọi cha nội này là Bạch cẩu chứ!

Chữ "ba" nó thiêng liêng lắm, không thích hợp với cái dạng không bằng súc sinh này!

Nào, tiếp!

Bạch cẩu dường như không chấp nhận có một đứa con gái xinh xẻo, đáng yêu, xuất sắc hơn người như vậy.

Thế nên...

Ông ta...

Đã...

Tiêm...

Thuốc...

Tẩy...

Não...

Cho...

Con...

Gái...

Ruột...

Của...

Mình...

Điều quan trọng nhất, phải diễn đạt theo phương thức thiệt đặc biệt và mặn mòi!

Và từ đó...

Không có từ đó nữa...

Thần Đèn đi vắng, không một ai đưa tay ra giúp đỡ bé Sa cả.

Cô, từ một người mang IQ của một vị thần...

Trí lực siêu phàm!

Đức hạnh hơn người! ( Cái nết như này mà hơn người á?:)))))

Hoá thân thành một con ngốc!

Đã ngốc thì thôi, lại còn ngốc bạch ngọt nữa chứ!

Cả ngày mặc đồ màu hồng, ok, không sao cả...

Nhưng lúc nào cũng cười cười đần độn vậy...

Bạch Lạp Sa nhìn lại mình của quá khứ mà hận không thể tát cho bản thân một cái.

Trời ơi! Trông có giống con dở hơi không?

Bạch cẩu ngắm nhìn thành quả của mình...

Đó là bộ não thiểu năng của bé Sa!

Ông ta phi thường hài lòng...

Tại vì ổng muốn bóp nát tư tưởng của cô...

Huỷ diệt toàn bộ năng lực suy nghĩ của cô...

Ổng muốn con gái ruột hoàn toàn dựa dẫm vào mình...

Nói trắng ra, ổng đang nuôi phế cô!

Vì sao?

Vì sao hả?

Vì sao ông ta có những hành vi điên cuồng đến thế?

Đơn giản thôi!

Tại vì...

Ông ta...

Đem lòng...

Yêu...

Bạch Lạp Sa...

Thật là chúa hề làm sao!

Thần Đèn nói với cô rằng...

Ông ta không phải yêu con gái ổng!

Mà là ông ta yêu Bạch Lạp Sa, linh hồn chân chính khắc tên Bạch Lạp Sa.

Lão giải thích rất dễ hiểu, trong nguyên tác, Bạch cầm thú không có tương tư con gái mình.

Bạch Lạp Sa cũng không bị tẩy não.

Thế nhưng không hiểu sao, đến lúc cô đầu thai, Bạch cẩu lại một đường hóa điên, yêu con gái mình...

Bạch Lạp Sa cảm thấy tởm...

Tởm vãi mèo luôn í!

Yêu con gái ruột của mình?

Tẩy não cô?

Quấy rối tình dục cô trong khi cô không có nhận thức nhiều về thế giới bên ngoài?

Cái thứ điên khùng gì đâu!

Bạch Lạp Sa thề, cô gặp rất nhiều nhân vật phản diện...

Đáng thương, có!

Thích đi gây sự với nam chủ, nữ chủ, có!

Kiểu nhân vật phụ xấu xa thế nào, cô đều thấy qua hết rồi!

Thế nhưng, sống hãm cành cạch như Bạch cẩu kia, vẫn là lần đầu nhận biết!

Nhớ lại kịch bản của thế giới trước, Bạch Lạp Sa cảm thấy, cái kiểu song tính, thịt văn điều giáo kia còn đỡ hơn gấp vạn vạn lần kiểu loạn luân mất tính người thế này.

Dẫu sao cái thế giới cũ kia vẫn là H văn.

Hạng người giống Bạch cẩu, có cho cô, còn đánh thêm (ノ•̀ o •́)ノ ~ ┻━┻

Đây đây, đã nói hết đâu.

Mặc dù Bạch Lạp Sa thuở nhỏ thường bị tiêm thuốc tẩy não, thế nhưng chủ tuyến của thế giới vẫn phải vận hành theo đúng hướng đi của nó.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bằng một cái cách kì diệu nào đó, cô với nam chủ thực sự đã yêu đương.

Kể tới đoạn này, thật sự là một quá trình bi thương làm sao!

Bạch Lạp Sa hồi tưởng cái dáng vẻ ngốc bạch ngọt của mình, bèn cảm thấy thương tâm thay Cố Niếp Tranh...

Cái bộ dạng đần thối đó của cô, anh ta còn yêu được! ( Gì chứ, chị dù là bộ dạng nào nhưng chỉ cần là chị, anh nhà đều thích. (๑♡⌓♡๑))

Chưa kể, chỉ vì yêu đương với cô, anh ta lại dính thêm hoạ sát thân vào người.

Hảo nam chủ! Bấm một like cho anh chàng họ Cố!

Kịch bản gốc, nhân vật Bạch Lạp Sa không có bị hôn mê.

Sau khi mạt thế ập tới, cô ấy đi tìm ba mình, cùng ông đi theo quân đội tới Viện nghiên cứu trong căn cứ, an toàn trải qua mạt thế điên loạn.

Thế nhưng Bạch Lạp Sa thì không.

Sau khi Cố Niếp Tranh bị bắt cóc, thì nghiệp lại bổ oành vào đầu cô.

Bé Sa bị xe tông...

Tài xế lái xe là người được thuê bởi Bạch cẩu.

Và thế là, cô hôn mê.

Vừa vặn, căn biệt thự Bạch cẩu nuôi nhốt cô lại nằm trên một đỉnh đồi xa lắc xa lơ thành thị đông đúc.

Trong nhà có sẵn rô bốt giúp việc.

Nguồn điện khi hết sẽ tự động được khởi động.

Âu đây cũng là lí do mạt thế trôi qua một tuần rồi, cô vẫn còn an toàn nguyên vẹn.

Đáng ra cô không có hôn mê lâu đến vậy, chỉ là trong quá trình trị liệu, Bạch cẩu đã lén thêm liều lượng thuốc mê mỗi ngày, hại cho Bạch Lạp Sa ngủ mớ không tỉnh.

Sống hãm thế! Méo hiểu sao loại sinh vật này vẫn còn tư cách tồn tại trên đời!

Nếu không phải Thần Đèn về sớm, chỉ e là cô đã làm mồi ăn cho con tang thi nãy rồi.

"Tại sao ông ta lại lén thuê người đâm chết tôi?"

[ Chắc tại ổng cảm thấy nuôi người thực vật dễ hơn đi! ]

"Tôi bị quấy rối tình dục nhiều năm, thật bẩn!" Cô oán giận dẩu môi, lầm bà lầm bầm.

[ Ôi, nhóc, nhóc không bẩn, về mặt này ta cam đoan! ] Thần Đèn nghe cái giọng "không còn lưu luyến gì với thế gian đầy rẫy đau thương này nữa" của bé Sa...

Nội tâm không khỏi cuống lên.

Trời ơi, nhóc mà bị vấy bẩn thật, chỉ sợ Phất Lai Minh kia mà tỉnh dậy sẽ hoá mãnh thú bạo nộ, muốn đấu một trận sống còn với lão mất!

Mà lão cũng không muốn chết a!

[ Nhóc không bẩn! Nhóc không hề... ] Lão an ủi cô

Bạch Lạp Sa lại nhanh miệng cắt lời lão: "Tôi không tự tử gì đâu."

[... ] Hú hồn hà!

"Thế nhưng tôi phải làm sao để sinh tồn trong mạt thế đây?"

Thần Đèn: "(ϋ)/♩" Bật lên tâm trạng hưng phấn.

Tới, có thông báo mới vui đây!