Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính người

Chương 1-1: Thế giới 1: Tổng tài não yêu đương vs thiên kim hào môn



Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng. Nam Khanh vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời làm đau mắt, vội vàng dùng tay che lại sau đó tìm nơi để tránh nắng, cơ thể cô không cho phép cô phơi nắng.

Đi được vài bước Nam Khanh mới nhớ ra, đây không phải thân thể của cô, cô sớm đã chết.

Đúng lúc này trên sân thể dục một người mặc đồng phục huấn luyện viên nói: "Nghỉ ngơi hai mươi phút, đừng đi quá xa. Sau khi có hiệu lệnh phải tập hợp trong vòng mười giây, nếu không tôi phạt tất cả đứng tấn nửa giờ."

Nam Khanh nghe xong có hơi hoảng hốt, đây là huấn luyện quân sự?

Trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của hệ thống, Nhị Nhị nói: "Ký chủ, tôi và cô nói về nhiệm vụ của thế giới này đi."

"Được"

Tim Nam Khanh đập nhanh hơn một chút, cô có chút chờ mong nhiệm vụ của mình.

"Đây là thế giới hiện đại, nguyên chủ có tên giống cô Nam Khanh, là thiên kim nhà giàu."

Nhị Nhị giới thiệu xong thông tin về nguyên chủ liền nói đến nhiệm vụ: "Nam phụ của thế giới này là công tử tài phiệt nổi danh thành phố A, tên là Cố Mục Lâm. Hắn là bạn trai của nữ chính thời đại học, nhưng tốt nghiệp đại học xong hắn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Mẹ hắn biết đến sự tồn tại của nữ chính, sỉ nhục nữ chính, ép nữ chính phải chia tay với hắn."

"Cố Mục Lâm căn bản không biết vì sao mình bị chia tay. Hắn ở nước ngoài không về được, chờ lúc về nước hắn lại phát hiện người con gái mình yêu thương đã ở bên chú của mình."

Nam Khanh chớp mắt, thế này không phải giống với những kịch bản tiểu thuyết cô thường xem ở bệnh viện sao?

Nhị Nhị: "Sau đó nam phụ Cố Mục Lâm hắc hóa, bị chú ruột mình tính kế, mất đi quyền thừa kế gia tộc, cuối cùng còn vì chắn cho nữ chính một dao chí mạng mà chết."

Đây chính là cuộc đời của nam phụ, thật bi thảm.

Nam Khanh nghe xong chỉ muốn cười lạnh, nam phụ này rõ ràng thân phận không thấp, vì sao lại phải đi tới nước này?

Thích một người thật sự có thể không cần cả mạng sống của bản thân sao?

Nam Khanh ốm yếu, nằm ở bệnh viện cả ngày. Cho tới lúc chết, cô cũng chưa từng yêu đương, nhiều nhất là xem rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình để giết thời gian. Mỗi lần nhìn đến những tình tiết muốn sống muốn chết trong cốt truyện, cô đều tràn ngập nghi hoặc.

Nhị Nhị bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ: "Thời gian hiện tại là sau khai giảng, trong kì huấn luyện quân sự, nam phụ vẫn chưa gặp nữ chính. Nhiệm vụ của cô là ngăn cản nam phụ thích nữ chính, cho dù thích, cô cũng nhất định phải thay đổi kết cục của nam phụ, cứu vớt hắn."

"Được, đã biết." Nam Khanh nhàn nhạt trả lời, cô đã nghĩ xong nên hoàn thành nhiệm vụ như nào. Việc cần làm đầu tiên là ngăn cản nam phụ gặp nữ chính của thế giới, không gặp nhau thì sẽ không có tình cảm.

Nam Khanh nhìn qua rất an tĩnh, thực ra trong suy nghĩ rất sinh động.

Nhị Nhị làm hệ thống có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nó có điểm không thích ứng được. Những ký chủ trước kia của nó sẽ hỏi đủ các loại chuyện, ký chủ này trái lại có vẻ không thích hỏi nhiều.

"Đúng rồi, tốt bụng nhắc cô một câu, hào quang của nữ chính rất mạnh mẽ, nam phụ khả năng cao sẽ bị cô ấy hấp dẫn, việc cô cần chú trọng là thay đổi kết cục của nam phụ."

"Ừm, tôi biết."

Cô biết thay đổi kết cục của nam phụ mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

"..."

Có điểm yên lặng, Nhị Nhị cảm giác không quen.

Có thể là do vừa tiếp xúc, về sau khi hai người hiểu nhau hơn, ký chủ hẳn là sẽ nói chuyện nhiều lên.

Nam Khanh đứng dưới tán cây, duỗi tay ra ngoài phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp, cô đã rất lâu không được phơi nắng rồi.

Cô cũng chưa từng có được cảm giác hô hấp nhẹ nhàng như vậy, thân thể khỏe mạnh thật tốt.

Nhị Nhị lật xem cốt truyện, nhắc nhở: "Theo cốt truyện, trong lúc huấn luyện nữ chính chạy bộ bị té ngã, nam phụ ôm cô ấy đến phòng y tế, đây là lúc bọn họ quen biết."

Nam Khanh nhàn nhạt gật đầu. Nếu muốn thay đổi kết cục của nam phụ, biện pháp tốt nhất là bóp chết mọi thứ từ trong trứng nước, để hắn cả đời này không nhìn thấy nữ chính.

"Nhị...Hệ thống..."

"Tôi tên Nhị Nhị." Nhị Nhị có điểm bất đắc dĩ.

"Nhị Nhị, cô gái nào là nữ chính vậy? Cô ấy có ở chỗ này không?" Ánh mắt Nam Khanh nhìn xung quanh, dừng ở nơi có một đám nữ sinh đang đứng.

Không đợi Nhị Nhị nói chuyện, Nam Khanh đã chú ý tới một nữ sinh. Cô ấy mặc quần áo huấn luyện nhìn có chút gầy, lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt tươi cười nói chuyện với bạn bè. Liếc mắt nhìn qua, cô ấy cho người khác một cảm giác đặc biệt.

Nhị Nhị: "Có phải nữ chính rất thu hút người khác không?"

Trong một đám người, nữ chính sẽ luôn khiến người khác chú ý tới, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Nam Khanh thoáng nhìn dây giày bị lỏng của nữ sinh kia, khó trách sẽ té ngã.

Nam Khanh đi qua, vỗ vai cô ấy: "Bạn học, dây giày cậu bị tuột rồi."

Tô Huy Huy đang nói chuyện cười đùa chợt sửng sốt, cô không quen biết cô gái này.

Tô Huy Huy cúi đầu nhìn dây giày của mình, quả nhiên bị tuột, cô ngồi xổm xuống buộc chặt lại dây giày.

Cho rằng nữ chính buộc chặt dây giày rồi thì sẽ không té ngã sao?

Không, quá ngây thơ rồi, cốt truyện gốc vĩnh viễn là một sự tồn tại mạnh mẽ.

Huấn luyện viên thổi còi tập hợp, mọi người đều chạy thật nhanh tới. Phịch một tiếng, một nữ sinh vấp ngã nặng nề.

Nam Khanh nghe thấy âm thanh ngã xuống cũng đại khái đoán được là ai.

Quả nhiên vừa quay đầu liền thấy nữ chính ngã lăn trên đất, đầu gối cọ rách một mảng da lớn. Lúc này máu chảy ra, khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.

Nam Khanh quét mắt nhìn bốn phía, xung quanh có mấy nam sinh nhìn qua, nhưng không biết ai là nam phụ.

Huấn luyện viên đi tới: "Thế nào? Ngã có nghiêm trọng không?"

Tô Huy Huy ngồi dưới đất, cố nén đau đớn:

"Em... không đứng dậy được."

"Nào, mọi người tránh ra, mấy bạn tới đỡ bạn học này đi phòng y tế đi"

Nam Khanh không chần chờ tiến lên:

"Thầy, để em đỡ cô ấy đi phòng y tế."

Huấn luyện viên thấy người lên tiếng là một nữ sinh: "Tìm thêm một bạn học giúp em đi, em gầy như vậy, có thể đỡ được không?"

"Có thể ạ."

Nam Khanh không muốn trì hoãn, duỗi tay đỡ người đi.

Tô Huy Huy ngồi dưới đất còn chưa phản ứng kịp đã bị Nam Khanh kéo lên.

Nam Khanh nhìn gầy, nhưng sức lực rất lớn, đến bản thân cô cũng ngây người.

"Nguyên chủ có sức lực rất lớn sao?"

"Nguyên chủ là thiên kim tiểu thư, tay không thể bê vai không thể khiêng, cô cảm thấy sức lực của cô ấy có lớn không?" Nhị Nhị lạnh lùng hỏi lại.

"Được rồi."

Cho nên sức lực lớn là của cô, chẳng qua trước kia thân thể không tốt nên mới không phát hiện điều này?

Huấn luyện viên nhìn một màn này, nói: "Vậy được, các em trên đường cứ đi từ từ, cẩn thận một chút."

Nam Khanh gật đầu, nhanh chóng nâng Tô Huy Huy dậy, đưa cô ấy rời khỏi sân thể dục.

Tô Huy Huy đột nhiên khuỵ gối, toàn bộ chân tê rần, trọng lượng cả người đều đè trên người Nam Khanh.

Tô Huy Huy hơi thẹn thùng: "Có phải tớ rất nặng không?"

Tô Huy Huy có chút không dám nói chuyện với cô gái bên cạnh, bởi vì cô ấy thoạt nhìn rất lạnh lùng, hơn nữa lớn lên... thật xinh đẹp.

"Không nặng, cậu rất gầy, một chút cũng không nặng." Nam Khanh khách sáo trả lời.

Gương mặt Tô Huy Huy ửng đỏ: "Vậy là tốt rồi."

Rời khỏi sân thể dục một khoảng cách an toàn, Nam Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Thành công mang nữ chính bị té ngã rời sân thể dục, phá vỡ lần đầu tiên nữ chính gặp nam phụ.

Trong đầu có âm thanh trẻ con quạnh quẽ truyền đến: "Đừng cao hứng quá sớm, phải biết rằng cốt truyện gốc rất mạnh mẽ, nữ chính trời sinh sẽ hấp dẫn nam phụ."

"Không có việc gì, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó."

Nam Khanh đưa Tô Huy Huy đến phòng y tế xong cũng không lập tức rời đi.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, đề phòng nam phụ xuất hiện.

Giáo viên trực phòng y tế giúp Tô Huy Huy rửa sạch miệng vết thương, Tô Huy Huy ngồi một chỗ có chút xấu hổ, thỉnh thoảng nhìn nữ sinh ngồi ở ghế bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Bạn học, cảm ơn cậu đã đưa tớ tới phòng y tế. Tớ có thể biết tên của cậu không?" Tô Huy Huy khẩn trương.

Nam Khanh mở mắt mỉm cười: "Tôi tên Nam Khanh."

Nam Khanh, một cái tên rất êm tai.

Tô Huy Huy muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy, nhưng mà Nam Khanh đã đứng dậy.

"Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi phải về sân thể dục."

"Ơ, nhanh như vậy đã phải quay lại sao?"

Nam Khanh cười nói: "Tôi cũng không thể ở chỗ này trốn tập luyện được. Cậu chú ý miệng vết thương ở trên đầu gối, nghỉ ngơi thật tốt."

Trên đường trở về Nam Khanh đi rất chậm. Hai bên lối đi trong trường đều trồng cây, rõ ràng có chỗ tránh nắng, cô lại cố tình đi ở nơi ánh nắng chiếu đến.

Bước lên ánh mặt trời, chậm rì rì đi về phía trước.

Cảm giác đi bộ không thở hổn hển, không mệt mỏi, ngực không khó chịu này thật tốt, đây là điểm tốt của việc có được cơ thể khỏe mạnh.

Tiếp tục đi tới, Nam Khanh phát hiện trên con đường phía trước có một nam sinh đang đi về phía mình.

Trên người hắn mặc quần áo huấn luyện, rõ ràng trang phục bình thường nhưng nhờ tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ, cả người hắn toát lên cảm giác quyến rũ.

Hắn cúi đầu đi dưới bóng cây, tóc mái loà xoà trước trán che đi đôi mắt, Nam Khanh không nhìn rõ ngũ quan của hắn.

Nhị Nhị nhắc nhở: "Nam phụ xuất hiện."

Nam phụ?

Cố Mục Lâm?

Nam Khanh sửng sốt, mà giờ phút này người con trai đối diện đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng lại đây.

Cố Mục Lâm đã sớm chú ý tới Nam Khanh, hắn cảm thấy Nam Khanh có điểm kỳ lạ. Từ trước đến nay cô sợ phơi nắng như thế, sao lại đứng dưới ánh mặt trời?

Hơn nữa ánh mắt cô nhìn hắn hiện tại giống như ánh mắt nhìn người xa lạ.

Nghe nói trong kì nghỉ cô đã ra nước ngoài, gần đây mới trở về, bọn họ lâu rồi chưa gặp nhau.

Nhị Nhị: "Ký chủ, nhắc nhở cô một điều. Nam Khanh là thiên kim nhà giàu, cho nên từ nhỏ đã quen biết Cố Mục Lâm. Thậm chí từ nhỏ nguyên chủ đã thích Cố Mục Lâm, lúc học cao trung đã từng mặt dày đeo bám bày tỏ tình yêu, cuối cùng bị nam phụ tàn nhẫn cự tuyệt..."

Nhị Nhị càng nói giọng điệu càng hăng hái, rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

"Nhị Nhị, sao cậu lại không nói sớm, hả?"

Âm cuối của Nam Khanh khiến Nhị Nhị nháy mắt cảm thấy trên người ớn lạnh.

Nam Khanh không rảnh so đo với Nhị Nhị, cô nhìn nam sinh đang đi tới.

Lúc này nam phụ xuất hiện ở đây, nhỡ hắn đi phòng y tế sau đó gặp được nữ chính thì phải làm sao?

Biểu tình Nam Khanh biến hóa, cố gắng nở nụ cười tự cho là ngọt ngào, đi tới chỗ nam phụ: "Cố Mục Lâm, bây giờ là thời gian huấn luyện, sao cậu lại ở đây?"

Cứ cho rằng lúc học cao trung cô mặt dày đeo bám, vậy cũng là đã từng, còn hiện tại là hiện tại.

Lại nói hai người biết nhau từ nhỏ, thời gian quen biết mười mấy năm, cho dù giữa hai người có chuyện không vui cũng sẽ không đến mức cả đời không qua lại với nhau.

Nam Khanh cảm thấy bản thân vẫn có thể tiến lên nói một câu với Cố Mục Lâm.

Cố Mục Lâm rất cao, ước chừng 1m9, hắn từ trên cao nhìn xuống Nam Khanh: "Sao cậu lại ở đây?"

Hai người đều mặc đồng phục quân sự, hiện tại là thời gian huấn luyện, tất cả học sinh đều ở sân thể dục, hai người bọn họ lại ở đây.

"Cái này không quan trọng, chúng ta nhanh chóng quay về thôi. Nếu huấn luyện viên phát hiện chúng ta không có mặt, chắc chắn sẽ rất phiền phức." Nam Khanh tự nhiên nói.

Cố Mục Lâm hơi nheo mắt, đây là Nam Khanh sao?

Nam Khanh không hề khẩn trương, cô chính là muốn lừa gạt nam phụ trở về sân thể dục, đừng có ở nơi này tiếp tục lượn lờ.

Cô biết bản thân cư xử như thế này không giống với tính cách của nguyên chủ, nhưng hệ thống cũng không nói qua phải duy trì thiết lập tính cách của nguyên chủ. Nó nói chỉ cần có thể thay đổi kết cục của nam phụ là được.

"Cố Mục Lâm, chúng ta quay về đi?"

Hắn nhìn cô chằm chằm, cuối cùng mở miệng: "Được."

Hai người một cao một thấp đi trên đường nhỏ, dọc đường đặc biệt an tĩnh, Nam Khanh đi phía trước, Cố Mục Lâm theo phía sau.

Cho đến khi hai người trở lại sân thể dục.

Nam Khanh đưa mắt tìm kiếm hàng của lớp mình, thình lình một âm thanh khàn khàn truyền đến: "Nam Khanh, trước kia cậu chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của tôi."

Trước đây cô đều gọi hắn là Cố ca ca.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Cố Mục Lâm nghe cô gọi tên đầy đủ của mình.

Nam Khanh sửng sốt, không đợi cô nói chuyện, Cố Mục Lâm mỉm cười thâm ý, sau đó trở về đội ngũ lớp mình.

Có thể thi đậu trường đại học này hoặc là người có thành tích rất tốt, hoặc gia đình không phú thì quý.

Một đám cậu ấm cô chiêu từ nhỏ đã sống sung sướng nắng không đến đầu mưa không đến chân. Huấn luyện quân sự thì cả ngày lại phải phơi dưới ánh nắng, khắp nơi đều là âm thanh oán giận.

Đám con gái đều lo lắng không biết bản thân có bị phơi đen hay không.

Ngày hôm nay kết thúc trong tiếng oán trách.

Đội ngũ giải tán, từ xa có mấy nữ sinh đi tới chỗ Nam Khanh.

"Nam Khanh, chúng ta đi dạo phố đi, buổi tối đi Diệp Thành chơi."

Nam Khanh chần chờ một giây, Nhị Nhị nhanh chóng giới thiệu: "Đây đều là những thiên kim nổi tiếng, bạn bè của nguyên chủ."

Huấn luyện cả ngày, nhóm người này vẫn còn sức lực để dạo phố?

Hai mươi năm qua Nam Khanh chưa từng đi dạo phố, cô cũng muốn đi dạo phố, nhưng chưa muốn đi luôn lúc này.

Có thân thể khỏe mạnh rồi, lúc nào cũng có thể đi.

Hôm nay đứng nắng cả ngày, cô phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể để cơ thể mệt mỏi, phải chú trọng chăm sóc bản thân.

Nam Khanh: "Các cậu đi đi, tớ hơi mệt, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi."

"Cậu thật sự không đi hả? Nếu vậy buổi tối cậu nhất định phải tới đó, nghe nói Cố thiếu cũng sẽ đi."

06.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~