Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính người

Chương 1-2



Trường học phân cho nguyên chủ một căn chung cư một người ở, có phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ và ban công lớn, đầy đủ tiện nghi.

Nam Khanh trở lại phòng tắm rửa, thay áo ngủ xong thì chơi điện thoại.

Mở điện thoại xem tin nhắn mới biết cha mẹ nguyên chủ còn mua một căn hộ ở gần trường học, nói nếu ký túc xá của trường học không thoải mái thì qua đó ở.

Không thể không nói có tiền thật là tốt.

Nam Khanh chơi điện thoại một lúc thì ngủ quên, thẳng đến lúc trời tối, đám chị em kia gọi điện đến đánh thức cô.

Trong giới thượng lưu không thể thiếu các loại hình thức tụ họp, Nam Khanh trước kia chưa từng có bạn bè cũng không được tham gia tụ họp, cho nên với lần tụ họp này cô có chút chờ mong.

Ra khỏi ký túc xá, dưới lầu đã có xe đang chờ cô.

Một chiếc siêu xe sang trọng, tài xế mặc tây trang giúp cô mở cửa.

Trước khi Nam Khanh ra ngoài đã thay váy dài màu đen, gương mặt trang điểm tinh xảo, cổ thiên nga trắng như tuyết đeo vòng cổ ngọc trai, mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn xoăn tùy ý xoã tung.

Một cô gái như vậy đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.

Có mấy nữ sinh từ ngoài trở về ký túc xá đưa mắt nhìn, thấy Nam Khanh lên siêu xe rời đi.

Một nữ sinh thảo luận nói.

"Người đó là ai vậy? Chiếc xe kia hình như là siêu xe."

"Trang điểm xinh đẹp như vậy, trời tối đi ra ngoài, còn là siêu xe tới đón đưa, đừng nói với tôi đây là đi bồi người nha ha ha ha ha."

Có nữ sinh không quen nhìn bọn họ nói linh tinh: "Các cậu suy nghĩ vớ vẩn gì thế? Sao lại vui sướng khi người gặp họa vậy? Sinh viên bình thường sao có thể ở chung cư một người chứ?"

Nói xong cô gái liền rời đi, không muốn làm bạn với nhóm người này.

Ký túc xá dành cho sinh viên bình thường ở phía sau, chỗ bọn họ là một phòng hai người. Dãy phía trước toàn bộ đều là chung cư một người, người sống ở đây gia đình chắc chắn rất giàu có.

Một cô gái buổi tối ngồi siêu xe ra ngoài, vì sao cứ phải nghĩ xấu xa như vậy? Không thể là bản thân người ta có tiền sao?

Một đoạn nhạc đệm nhỏ không biết tên, trên đường xe cộ qua lại, Nam Khanh hạ cửa sổ, lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt để gió đêm thổi qua.

Xe chạy khoảng nửa giờ thì đến Diệp Thành.

Diệp Thành là nơi kẻ có tiền ăn nhậu chơi bời, ở đây chỗ nào cũng là các nhãn hàng cao cấp, những cửa hàng xa xỉ.

Đương nhiên cũng có hộp đêm giải trí.

Ở chỗ này muốn loại không khí ồn ào cũng được, muốn phòng riêng, phòng đơn cũng có thể.

Nam Khanh vừa vào cửa đã nhìn thấy một đám nam thanh nữ tú tụ lại một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm.

Cô đi vào, lập tức có người đứng lên nhường vị trí.

"Nam Khanh, kết thúc kì thi đại học cậu liền ra nước ngoài, chúng ta mấy tháng rồi không gặp nhau."

"Đúng vậy, thi đại học xong cậu đột nhiên ra nước ngoài, mấy lần chúng mình đi chơi cậu đều vắng mặt, tối nay cuối cùng cũng mời được cậu tới."

Nam Khanh cười nhạt ngồi xuống, câu được câu không trò chuyện với bọn họ.

Thì ra tụ họp với bạn bè là cảm giác như này?

Nam Khanh nhìn xung quanh một vòng, Cố Mục Lâm không tới.

Nam phụ chỉ vây quanh nữ chính, hắn không tới cũng bình thường.

Nam Khanh cầm ly rượu lên uống, cẩn thận nhấm nháp hương vị.

"Nam Khanh, sao cậu có vẻ không thích nói chuyện nữa vậy? Cảm giác tính cách của cậu thay đổi rất nhiều đấy, là bởi vì Cố thiếu à?"

Mọi người đều biết Nam Khanh thích Cố Mục Lâm, hơn nữa cô cũng đã từng thổ lộ với hắn, nhưng có vẻ hai người họ đã cãi nhau một trận lớn, chính vì nguyên nhân này cho nên sau khi thi đại học xong Nam Khanh mới ra nước ngoài.

Không biết đã nghĩ thông suốt hay thế nào, Nam Khanh hiện tại đặc biệt trầm ổn, cũng không còn nói nhiều như trước nữa.

Nam Khanh uống rượu: "Hôm nay huấn luyện mệt mỏi nên không muốn nói chuyện. Các cậu cũng thật là dư sức, tụ tập lúc nào mà chẳng được, cứ phải chọn hôm nay. Tớ đứng nghiêm cả một ngày, bây giờ chân vẫn còn đau đây."

Âm cuối mang theo sự mềm mại, cực kỳ mị hoặc.

Mọi người nháy mắt cười rộ lên, thuận tiện oán giận huấn luyện quá cực khổ.

Nam Khanh thích hương vị rượu, thỉnh thoảng nói mấy câu với bạn bè, lúc không nói lời nào thì chậm rãi uống rượu.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra.

Một người con trai mặc thường phục bước vào, ánh mắt nhìn thoáng qua người đang ngồi trên sô pha ôm ly rượu, gương mặt ửng đỏ.

"Cố thiếu? Bọn mình còn tưởng cậu không tới, hóa ra là đến muộn."

Cố Mục Lâm vừa đến, đám người bắt đầu ồn ào, nói qua nói lại nhưng cũng không ai dám nói muốn phạt hắn vì đến muộn.

Cố Mục Lâm là ai? Thiếu gia tập đoàn Cố thị, từ khi sinh ra đã nắm giữ 20% cổ phần Cố thị.

So với người cầm quyền hiện tại là chú mình, cổ phần Cố Mục Lâm nắm giữ còn nhiều hơn.

Cho nên rất hiển nhiên, chờ Cố Mục Lâm hoàn thành việc học sẽ tiếp quản Cố thị, trong tay hắn là một nửa quyền thừa kế Cố thị.

Có người rời khỏi chỗ: "Cố thiếu, cậu ngồi đây đi."

Vị trí này ngay gần Nam Khanh.

Người này đúng là không sợ chết, không biết Cố Mục Lâm không thích dây dưa với Nam Khanh à?

Cố Mục Lâm nhìn qua vị trí kia, trong mắt lóe lên ý cười, đi tới ngồi xuống.

Người đến đông đủ, những người khác bắt đầu lục tục rủ nhau chơi trò chơi.

Nam Khanh an tĩnh uống rượu, hoàn toàn không muốn tham gia trò chơi.

Cố Mục Lâm càng lười chơi những trò chơi đó, hắn vẫn luôn quan sát Nam Khanh, âm thầm chú ý tới cô.

Đợi nửa ngày, Cố Mục Lâm cũng không đợi được Nam Khanh tới nói chuyện với mình.

Này... Tính cách thật sự thay đổi rồi?

Cố Mục Lâm nhìn cô vẫn luôn uống rượu, mở miệng: "Trước kia cậu sẽ không uống loại rượu vang này."

Nam Khanh chỉ muốn an tĩnh làm người trong suốt, không nghĩ tới nam phụ sẽ nói chuyện với mình.

Nam Khanh lắc ly rượu trong tay: "Hiện tại uống được, rất ngon."

Ngữ khí này, so với bạn bè bình thường còn xa cách hơn.

Đuôi mắt Cố Mục Lâm khẽ nhướng, cô đây là muốn chơi trò gì vậy? Xuất ngoại một chuyến, trở về liền nghĩ thông suốt, biết mặt dày theo đuổi là vô dụng, bắt đầu giở trò khác?

Hắn sẽ chờ xem cô định chơi thế nào, có thể duy trì thái độ này bao lâu.

Nam Khanh chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống có cơ thể khỏe mạnh, thời khắc quan trọng thì ngăn cản nam phụ tiếp xúc với nữ chính, căn bản không nghĩ tới chuyện khác.

Nam Khanh hoàn toàn không biết Cố Mục Lâm bổ não như nào, có lẽ hắn bổ não rất nhiều chuyện.

Bọn họ uống rượu rất vui vẻ, cũng không cần chú ý tới thời gian vì mỗi người đều đã đặt phòng ở đây, chơi đủ rồi thì có thể về phòng mình nghỉ ngơi.

Nam Khanh cảm thấy đã uống đủ, đứng dậy: "Hôm nay huấn luyện mệt mỏi, tớ về trước nghỉ ngơi đây."

"Đừng đi mà Nam Khanh, tới đây chơi một chút đã."

Nam Khanh lắc đầu: "Các cậu chơi đi, tớ có chút mệt."

Cuối cùng cũng ra khỏi phòng, Nam Khanh hít thở không khí trong lành, cảm thấy bớt ngột ngạt.

"Mặt nóng quá, rượu kia độ cồn thấp mà ảnh hưởng mạnh ghê." Cô bất đắc dĩ sờ sờ gương mặt của mình.

Nam Khanh lấy điện thoại ra nhìn số phòng của mình, cửa phòng phía sau lại mở ra.

Cố Mục Lâm vậy mà cũng ra ngoài.

Cố Mục Lâm thấy cô đang tìm số phòng, nói: "Phòng mọi người đều ở tầng 20, tôi cũng muốn về phòng, cùng nhau đi đi."

"Được."

Uống rượu vào thoạt nhìn trông cô thật mềm mại, biểu tình mờ mịt.

Cô đi theo Cố Mục Lâm vào thang máy, hai người đứng cách nhau một khoảng, không ai nói gì.

Mà lúc này, Nhị Nhị đột nhiên lên tiếng: "Nữ chính ở khách sạn làm thêm, hiện tại đang dọn vệ sinh trong phòng nam phụ. Trong cốt truyện gốc nam phụ uống say, ác ý trêu đùa nữ chính, khiến nữ chính mặt đỏ tim đập."

Nữ chính bị thương còn tới làm thêm, lại còn ở trong phòng Cố Mục Lâm?

Vậy phải làm sao?

Cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, Cố Mục Lâm đã biết rõ phòng mình, cất bước về phòng.

Đúng lúc này, thiếu nữ phía sau nhanh chóng đuổi kịp hắn, lôi kéo tay hắn đi đến một phòng khác. Cố Mục Lâm bị một màn này làm hoảng sợ, sức lực của Nam Khanh sao lại lớn như vậy?

Đây là phòng của Nam Khanh, trực tiếp dùng vân tay mở cửa là có thể vào.

Cố Mục Lâm vốn muốn hất tay cô ra, nhưng không hiểu sao trong lòng lại chờ mong muốn biết cô định giở trò gì.

Cứ như vậy, Nam Khanh nhanh chóng kéo Cố Mục Lâm vào phòng mình, sau đó khoá cửa lại.

Phanh một tiếng, cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.

Nam Khanh bị thanh âm đóng cửa của bản thân dọa giật mình, đóng mạnh như vậy cửa có hỏng không nhỉ?

Nơi này tấc đất tấc vàng, cửa này chắc là không dễ hỏng thế đâu.

"..." Nhị Nhị nhìn một loạt thao tác của ký chú nhà mình mà líu lưỡi.

Đây đúng là vì nhiệm vụ mà không màng suy xét đến hậu quả, cô kéo nam phụ vào phòng mình có tự thấy xấu hổ không?

Nam Khanh giống như không biết xấu hổ là gì, làm xong một loạt động tác này cô còn thấy cao hứng, bản thân đã thành công quấy nhiễu nữ chính gặp nam phụ.

"Nhị Nhị, khi nào nữ chính rời phòng Cố Mục Lâm xuống lầu thì cậu nói cho tôi."

"Được, sau đó thì sao?"

"Chờ cậu nói cho tôi, tôi còn thả Cố Mục Lâm đi, hắn không thể nào ở trong phòng tôi cả đêm được, rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất tương thân." Nam Khanh đúng lí hợp tình nói.

Nhị Nhị: "...Thì ra cô còn biết nam nữ thụ thụ bất tương thân à."

Cố Mục Lâm từ lúc vào phòng đã nhìn Nam Khanh từ trên xuống dưới, thấy cô vậy mà không để ý tới mình, hắn trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo.

"Nam Khanh, thì ra cậu đang chờ cơ hội này sao, văn hoá nước ngoài khiến cậu trở nên cởi mở hơn à?"

Thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được dạy dỗ quan trọng nhất là giữ thể diện, tuyệt đối không thể để gia đình hổ thẹn mất mặt.

Hiện tại cô lại vô tư kéo hắn đến phòng mình như này?

Nam Khanh nghe thấy hắn nói chuyện, nhíu mày: "Cậu nghĩ cái gì đấy? Xấu xa."

Cô rót một cốc nước uống.

Cố Mục Lâm không hiểu được vì sao bản thân đột nhiên bị mắng là xấu xa, hắn không cho là đúng mở miệng: "Nước của tôi đâu, kéo tôi vào phòng xong liền bỏ mặc không tiếp đãi nữa sao?"

"Tự mình rót."

Nam Khanh lười không muốn rót nước cho hắn, trong mắt cô Cố Mục Lâm chỉ là nhân vật trong sách.

Hơn nữa Cố Mục Lâm trong cốt truyện gốc đã để lại cho cô ấn tượng không tốt.

Vốn dĩ có thể yên ổn kế thừa gia nghiệp, hắn vậy mà vì nữ chính từ bỏ, cuối cùng đến mạng cũng đánh mất, thật sự đáng giá sao?

Nam Khanh tỏ vẻ không thể lý giải loại hành vi não yêu đương này. Đối với cô mà nói mạng sống là quan trọng nhất, đặc biệt là có được thân thể khỏe mạnh còn không biết quý trọng, hắn khiến cô không có ấn tượng tốt.

Nhị Nhị: "Ký chủ đừng như vậy, nam phụ rất đáng thương. Thiên Đạo đã an bài vận mệnh của hắn, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có kết cục như vậy."

"Ừm, cho nên tôi sẽ thay đổi kết cục của hắn, hắn sẽ không phải chết sớm." Nam Khanh hơi nhướng mày.

Cố Mục Lâm không thích thái độ này của Nam Khanh, hắn đứng lên: "Kéo tôi đến phòng cậu là để tôi nhìn cậu uống nước sao? Nam Khanh, cậu không có gì muốn nói với tôi à? Hoặc là cậu không muốn làm cái gì..."

Dáng người Nam Khanh nhỏ xinh, mặc váy dài màu đen, hai má ửng hồng lộ vẻ quyến rũ.

Trong tâm hắn sinh ra ác ý muốn dọa cô, xem cô sau này còn dám tùy tiện kéo người khác vào trong phòng không.

Cố Mục Lâm từng bước tới gần, Nam Khanh uống nước không để ý, nhưng nhìn người con trai càng ngày càng gần.

Nam Khanh lui về sau một bước nhíu mày, ghét bỏ nhìn hắn: "Tránh xa tôi một chút."

Nhị Nhị: "Phụt."

Không được.

EQ của ký chủ này hình như không cao.

Tránh xa tôi một chút?

Cố Mục Lâm bị những lời này chọc giận đến mức bật cười: "Nam Khanh, cậu còn rất biết chơi. Cậu muốn đem những lời này trả lại tôi à? Trong lòng vẫn còn hận chuyện lúc trước tôi từ chối tình cảm của cậu?"

Hắn thực sự không thích Nam Khanh dây dưa với mình, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên. Nam Khanh tâm địa không xấu, Cố Mục Lâm đối với cô có chút khoan dung.

Cho dù lúc đó cô bày tỏ, còn làm loạn một trận thật lớn, nhưng quá khứ là quá khứ, yên ổn bình tĩnh làm bạn bè thì tốt rồi.

Cố Mục Lâm không còn tâm trạng doạ cô, tự rót cho mình cốc nước, vừa uống vừa nhìn thiếu nữ đứng cách xa mình mấy mét.

"Nam Khanh, khi đó tôi đã nói rõ ràng với cậu, tôi không thích cậu. Tôi biết lời nói của tôi tương đối khó nghe, khiến cậu tổn thương, nhưng mỗi câu tôi nói đều nghiêm túc, bình tĩnh đừng gây chuyện được không?"

Bởi vì vừa uống rượu, tiếng của Cố Mục Lâm hơi khàn.

Rõ ràng lời nói ra rất bình tĩnh, nhưng trong tình huống trai đơn gái chiếc, thanh âm khàn khàn của hắn không hiểu sao khiến bầu không khí trở nên vi diệu.

Còn may Nam Khanh là người không hiểu phong tình, cô không có cảm giác gì.

Cố Mục Lâm đây là nói đến chuyện nguyên chủ thổ lộ với hắn?

Như vậy rất tốt, nói rõ với nhau, về sau sẽ không có phiền toái.

Nam Khanh lộ ra tươi cười: "Ở trong mắt cậu tôi là người thích gây chuyện sao? Trước kia đúng là tôi thích cậu, nhưng sau đó cậu từ chối tôi, tôi đã ra nước ngoài để bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ lời cậu nói. Yên tâm đi, từ nay tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa."

Giải quyết gọn gàng, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như hôm nay nữa.

Những lời này rõ ràng là những lời Cố Mục Lâm muốn nghe thấy, nhưng thời điểm chân chính nghe được, Cố Mục Lâm lại có chút hoảng hốt.

Chính là cảm giác không chân thật, đây là sự thật sao?

Đây là lời Nam Khanh sẽ nói ra sao?

Cố Mục Lâm một tay đút trong túi quần, cười cười tới gần cô: "Khẩu thị tâm phi. Cậu nói như vậy, có phải đã quên mất vì sao tôi ở trong phòng cậu không?"

Nói không dây dưa, vì sao còn kéo hắn đến phòng mình?

Tới gần, hắn ngửi thấy mùi hương rượu vang trên người cô.

Cô vừa mới uống không ít rượu, hiện tại trên người tản ra hương rượu nhàn nhạt, tinh khiết thơm ngọt, hai má hồng rực, làn da trắng nõn đỏ ửng, cả người nhiễm một cỗ mị sắc.

Cố Mục Lâm cúi đầu, càng tới gần hơn: "Nói, kéo tôi vào phòng cậu là muốn làm gì? Nảy ra ý xấu gì?"

Nam Khanh không thích đứng gần người khác như vậy, hơn nữa uống rượu xong cả người nóng hừng hực, thân thể người con trai đối diện càng nóng hơn, Cố Mục Lâm tới gần giống như một quả cầu lửa.

Nam Khanh nở nụ cười xinh đẹp, duỗi tay đẩy hắn, muốn hắn cách mình xa ra: "Đương nhiên là kéo cậu tới phòng để nói rõ ràng, cứu lại mười mấy năm tình bạn của chúng ta rồi."

Tay cô rất nhỏ, lòng bàn tay mềm mại, Cố Mục Lâm cảm giác bị vật mềm mại ấn một cái, căn bản không đẩy được hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, chậc, vật nhỏ đúng là khiến người khác muốn nhéo, muốn trêu chọc, muốn dọa cô.

Trước kia tại sao không phát hiện chơi với Nam Khanh vui như vậy?

"Thật không?"

Cố Mục Lâm không lùi lại, ngược lại dựa vào càng gần.

Nam Khanh trong nháy mắt hiện lên không vui, cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt hắn mỉm cười: "Cố Mục Lâm, tôi tự nhận thái độ của tôi đối với cậu là thái độ đối với bạn bè, còn cậu đang làm gì?"

Nghe xong lời này, hắn cũng không chột dạ chút nào.

Ngược lại cúi đầu ở bên tai cô nói: "Nam Khanh, đừng tùy tiện kéo con trai vào phòng mình, bất kể là người quen hay người lạ, đều không được."

06.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~