Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính người

Chương 1-3



Khi hắn nói chuyện hơi ấm quanh quẩn bên lỗ tai cô, cả người Nam Khanh càng nóng nực.

"Nhị Nhị, nam phụ thích Nam Khanh không?"

"Đương nhiên là không, nam phụ vĩnh viễn chỉ thích nữ chính."

"Vậy hắn dựa gần như vậy làm gì, bị điên à." Nam Khanh u oán nói.

Nhị Nhị há miệng, cuối cùng không nói được lời nào.

Lúc hai người vẫn đang giằng co ở khoảng cách này.

Nhị Nhị đột nhiên mở miệng: "Ký chủ, nữ chính dọn dẹp xong đã đi xuống dưới rồi."

Xuống dưới rồi thì tốt.

Nam Khanh trực tiếp lùi ra một chút tránh khỏi Cố Mục Lâm, sau đó chạy chậm ra mở cửa: "Lời tôi muốn nói với cậu đã nói hết rồi, cậu trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Cô nở nụ cười tiêu chuẩn, bày ra tư thế tiễn khách.

Cố Mục Lâm không phản ứng kịp, nhìn bộ dáng của cô hiện tại hắn vừa tức vừa buồn cười.

Thời điểm kéo người vào rất dứt khoát, thời điểm đuổi người ra cũng dứt khoát không kém.

Cố Mục Lâm cà lơ phất phơ dựa vào vách tường: "Cậu có nghe qua câu mời thần dễ dàng tiễn thần khó chưa?"

"Cậu không phải thần, là người." Cô mỉm cười.

"..."

Nam Khanh vẫn duy trì tư thế mở cửa, tỏ vẻ cậu không đi tôi liền không đóng cửa.

Cố Mục Lâm nhìn cô một cái, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Hắn vừa bước ra, cửa phịch một tiếng đóng lại.

Cố Mục Lâm nghiêng người nhìn cửa phòng đóng chặt, tươi cười trên mặt chậm rãi rút đi, ánh mắt thâm thúy, thì thầm nói: "Thật sự thay đổi."

*

Nam Khanh không để trong lòng chuyện vừa nãy, thoải mái đi tắm nước ấm rồi nghỉ ngơi.

Sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, bọn họ phải đến trường tiếp tục huấn luyện quân sự.

Tuy rằng nhóm người này đều là con nhà quyền thế, nhưng nội quy trường học bọn họ vẫn tuân thủ. Tài xế đã ở dưới lầu đợi bọn họ từ sớm, đưa bọn họ đi trường học.

Nam Khanh có chút mệt mỏi, trở lại trường học liền nhanh chóng về ký túc xá thay một bộ quần áo, sau đó tới sân thể dục.

Huấn luyện viên còn chưa tới, một đám học sinh biếng nhác tụm năm tụm ba.

Nam Khanh đang tìm chỗ ngồi xuống, một nữ sinh mặc quần áo huấn luyện liền tới đây.

Tô Huy Huy có chút khẩn trương: "Nam Khanh, cảm ơn cậu hôm qua đã đưa tớ đến phòng y tế, chúng ta kết bạn đi."

Nữ chính muốn làm bạn với cô?

Nghĩ đi nghĩ lại, không liên quan vẫn là tốt nhất.

"Chúng ta học cùng ngành, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà." Nam Khanh nhàn nhạt nói.

Không đề cập đến chuyện làm bạn.

Tô Huy Huy là người thông minh, vừa nghe liền biết cô có ý tứ gì, sắc mặt tức khắc tái nhợt, không biết phải làm sao. Vì lí do gì mà cô ấy không muốn làm bạn với mình chứ?

Ngành Nam Khanh học không có người quen, bạn bè của cô đều học ngành khác, hơn nữa môn tự chọn của mỗi người cũng khác nhau, thường ngày cô cũng không gặp được ai quen thuộc.

Tô Huy Huy không giống, cô ấy tựa hồ có rất nhiều bạn cùng lớp, bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy cô ấy có nhiều người vây quanh.

Một màn kế tiếp càng thêm thể hiện nữ chính có rất nhiều bạn bè.

Mấy nữ sinh ở xung quanh không tới chỗ cô, nhưng họ đều là bạn của Tô Huy Huy, cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Có người thấy thái độ Nam Khanh lạnh lùng như vậy, lập tức không vui: "Bạn học, Huy Huy thân thiện, muốn làm bạn với cậu, vì sao cậu lại có thái độ như vậy."

"Ngày hôm qua thấy cậu đứng một mình, không có ai nói chuyện với cậu, Huy Huy tốt bụng muốn làm bạn, cậu còn không cảm kích."

Tô Huy Huy không nghĩ tới bạn mình sẽ nói những lời này, tức khắc không biết làm sao: "Các cậu đừng nói như vậy, đừng nói nữa."

Nhị Nhị che mặt: "Thì ra là bạch liên hoa."

"Không phải, là bạch, nhưng không phải liên hoa." Nam Khanh nhàn nhạt kết luận.

Hiện tại không phải hoa sen, về sau còn chưa biết.

Nam Khanh không muốn thân cận quá với nữ chính, bản thân chỉ là người qua đường, không cần liên quan quá nhiều đến vai chính.

"Huy Huy, người ta đã lạnh lùng như thế, cậu cũng đừng nói chuyện với cô ta nữa. Mặt nóng dán mông lạnh, thái độ này không có bạn bè quả nhiên là có lí do."

Tô Huy Huy không thích lời nói của hai người bạn mới quen này, cô thích kết bạn, nhưng tính cách mỗi người sẽ không giống nhau, tính cách Nam Khanh khả năng là như vậy.

Không thể ép buộc tính cách một người, sao có thể bắt họ đang từ lãnh đạm lại phải nhiệt tình lên được.

Tô Huy Huy nhanh chóng đỏ mặt xin lỗi Nam Khanh: "Thật ngại quá, gây phiền phức cho cậu rồi, tớ... Tớ không quấy rầy cậu nữa."

Nam Khanh không để trong lòng: "Không sao."

Loại chuyện nhỏ này không đáng để ý.

Tô Huy Huy đỏ mặt kéo hai bạn học rời đi.

Nhị Nhị gật đầu: "Đúng là trắng, nhưng hoa sen này không phải hoa sen để ngắm."

"Không ngắm, đây lại không phải việc của tôi."

Nhị Nhị chớp mắt, đúng vậy, mục tiêu của bọn họ là thay đổi kết cục của nam phụ, cái khác không cần để ý.

Dù trò khôi hài này không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng xung quanh vẫn có nhiều người chú ý tới.

Có người thì thầm nhiều lời.

"Thành tích thi của Tô Huy Huy kia hình như nằm trong top mười toàn tỉnh. Lớn lên xinh đẹp lại còn là học bá, quả nhiên đi đến đâu cũng có bạn tốt, đi đến đâu cũng có người bảo vệ."

"Cô ấy chính là Tô Huy Huy sao? Trời ạ, thì ra học bá học cùng lớp với chúng ta."

Rất nhiều người thảo luận về Tô Huy Huy. Cũng đúng, người ta là nữ chính thế giới, định sẵn được nhiều người chú ý.

Nhưng cũng có người nói đến Nam Khanh.

Nam Khanh là người đẹp yêu kiều như vậy, muốn người khác không chú ý tới cũng khó.

"Nam Khanh kia thoạt nhìn thật sự rất lạnh nhạt, học bá muốn làm bạn với cô ấy cô ấy cũng coi thường, có phải thành tích cô ấy rất tốt không?"

"Trong top mười không thấy có ai tên Nam Khanh cả."

"Đêm qua các cậu không thấy sao? Nam Khanh này đêm qua trang điểm rất xinh đẹp, hơn nửa đêm mặc váy ra ngoài, còn có siêu xe ở dưới ký túc xá chờ đó."

"Siêu xe? Hôm qua tôi ở ký túc xá cả tối sao lại không nhìn thấy?"

"Siêu xe đón cô ta ở chung cư một người, không chạy đến ký túc xá đằng sau."

"Trời ạ, mới khai giảng ngày đầu tiên đã loạn như vậy, tôi còn cho rằng mấy truyền thuyết về đại học đều là giả đó."

Cụ thể là chuyện gì thì trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Nam Khanh nghe những lời này liền muốn cười.

Nhị Nhị: "Con người bây giờ đúng là, ai, cô muốn chỉnh bọn họ không?"

"Không cần." Nam Khanh lấy dây chun buộc gọn gàng, trả lời trong lòng: "Sao phải vì chuyện này mà làm khó bọn họ? Tôi càng thích dùng hiện thực đánh vào mặt họ."

Để ý những chuyện như vậy là tự hạ thấp mình.

Sớm hay muộn nhóm người này cũng biết thân phận của cô, đến lúc đó vẻ mặt của họ nhất định sẽ rất đặc sắc.

Huấn luyện viên tới, một đám người nhanh chóng xếp hàng, một ngày huấn luyện cực khổ lại bắt đầu.

Huấn luyện một tháng, mỗi ngày đều mệt mỏi, rất nhiều người đã bị phơi đen một tông.

Nghỉ ngơi ba ngày, sau đó chính thức đi học.

Thời gian nghỉ ngơi, nhiều học sinh lựa chọn ở lại ký túc xá, khuôn viên trường rất nhiều người ra vào.

Trong giới có rất nhiều hoạt động, buổi tối Nam Khanh với đám chị em định đi xem hội đấu giá.

Trời tối, Nam Khanh mặc một chiếc váy nổi tiếng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo, cả người vừa khí chất vừa duyên dáng.

Tài xế đã chờ từ sớm, lần này không đến dưới ký túc xá, mà lái xe tới cổng chính chờ cô.

Nam Khanh cầm túi đi tới, mở cửa lên xe.

Lúc này một nhóm sinh viên đi qua, có người lấy di động chụp ảnh.

Trong xe, Nam Khanh không để ý tới bên ngoài, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời Nhị Nhị mở miệng: "Nữ chính làm người mẫu ở hội đấu giá, Cố Mục Lâm sẽ đến buổi đấu giá."

"Lại gặp mặt? Thật đúng là nơi nào cũng có thể gặp phải, nữ chính làm thêm thật nhiều."

Nam Khanh phàn nàn.

Nhị Nhị: "Nữ chính có mấy người họ hàng cực phẩm, mẹ lại ốm yếu bệnh tật, cô ấy phải tự mình chi trả chi phí học đại học, cho nên có thời gian liền đi làm thêm."

"Nữ chính là người mẫu của phòng đấu giá, cô ấy phải mang trang sức cho khách VIP ở tầng hai được nhìn tận mắt, cũng vì như vậy, cô ấy bị một ông chủ nhìn trúng hạ dược. Nam phụ cứu người, đưa nữ chính đi bệnh viện, hai người xem như chính thức quen biết."

Nhị Nhị là một hệ thống tận chức tận trách, nó bổ sung: "Bởi vì nam phụ đưa cô ấy đi bệnh viện, không làm gì cô ấy, nên nữ chính thay đổi cách nhìn với hắn, cảm thấy nam phụ là một quân tử, không phải người xấu, quan hệ của hai người càng thêm gần gũi."

Nam Khanh ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe Nhị Nhị nói, trong đầu cô nhanh chóng nghĩ kỹ tiếp theo nên làm thế nào.

"Bốn năm đại học này còn phải ngăn cản bọn họ tiếp xúc bao nhiêu lần đây..." Nam Khanh nhéo cánh mũi buồn bực.

Nhị Nhị thanh lãnh nói: "Làm sao, không kiên trì được?"

"Không phải, nói nhảm chút thôi."

Không phải không kiên nhẫn, ngược lại rất thú vị.

Cô không chỉ có được thân thể khỏe mạnh, những nhiệm vụ này cũng làm cuộc sống của cô trở nên phong phú, khá tốt.

Xe chạy một giờ, rốt cuộc tới phòng đấu giá.

Phòng đấu giá là một cao ốc nổi tiếng, nhìn từ bên ngoài khí phái xa hoa.

Siêu xe vừa chạy đến cửa, lập tức có người tới mở cửa xe, thuận tiện giúp đỡ đỗ xe.

Bất quá xe của Nam Khanh ngoại trừ tài xế không cho phép người lạ lái, tài xế tự mình đi đỗ xe.

Có người dẫn đường cho Nam Khanh: "Nam tiểu thư, mời đi bên này."

Đối với các cuộc đấu giá lớn, đa số mọi người đều ngồi ở đại sảnh xem đấu giá, chỉ có số ít người có quyền thế có thể ở phòng VIP tầng hai, có trà bánh, màn hình to bao quát đại sảnh đấu giá, một số vật phẩm đấu giá còn có người mẫu mang lên cho họ quan sát.

Người như Nam Khanh từ nhỏ đã ra vào những nơi thế này, cô thích phòng nào, người ở đây đều biết rõ. Biết Nam Khanh sẽ đến, bọn họ đã quét dọn phòng thật tốt từ sớm.

Vào phòng riêng, có người hỏi.

"Nam tiểu thư, xin hỏi ngài muốn uống gì?"

"Một ly Latte."

"Được, ngài chờ một lát."

Hội đấu giá sẽ bắt đầu sau ba phút, Nam Khanh nghiêm túc nhìn hội trường đấu giá.

"Nhị Nhị, lúc nào nữ chính bị hạ dược thì nhắc nhở tôi."

"Được."

Ngăn cản nam phụ cứu nữ chính, nhưng cũng không thể mặc kệ nữ chính.

Cố Mục Lâm hẳn là ở phòng bên cạnh. Trong trí nhớ, nguyên chủ sở dĩ chọn phòng này là bởi vì Cố Mục Lâm ở cách vách.

Ai, đúng là một cô gái si tình, nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Trên màn hình, người chủ trì trên đài thuần thục giới thiệu từng món bảo vật, sau đó bắt đầu đấu giá.

Nam Khanh nghiêm túc xem bán đấu giá, thích cái gì liền mua cái đó, nguyên chủ không thiếu tiền.

Đồ vật phía trước không có gì khiến cô thấy hứng thú, đồ tốt đều ở phía sau.

Quả nhiên, đồ vật cuối cùng là một viên đá quý màu lam.

Hộp vừa mở ra, ánh mắt người dưới đài đều sáng lên.

Âm thanh người chủ trì rất có sức cuốn hút, nói: "Đây là báu vật cuối cùng của buổi đấu giá lần này, tên là Huyền thoại biển sâu..."

Người chủ trì giới thiệu, Nam Khanh nói với người đang đợi bên cạnh: "Tôi muốn nhìn viên đá này một chút."

"Vâng."

Nhân viên phục vụ mặc tây trang ra ngoài báo cáo, lúc sau sẽ có người mẫu mang viên Huyền thoại biển sâu lên đây.

Còn phải đợi một lúc nữa, Nam Khanh đứng dậy đi ra ngoài.

"Nhị Nhị, Cố Mục Lâm cũng sẽ xem viên đá quý này sao?"

"Đúng vậy."

Nói như thế, hắn khẳng định cũng sẽ gặp nữ chính.

Nam Khanh đi tới hành lang, kéo một người phục vụ đang chuẩn bị đưa trà đến phòng VIP lại.

Nam Khanh giữ chặt anh ta: "Giúp tôi một việc, thù lao một trăm vạn."

Người phục vụ khiếp sợ, nhưng nghe được thù lao là một trăm vạn, anh ta vẫn động tâm.

Nam Khanh trực tiếp lấy ra chi phiếu từ trong ví, viết một trăm vạn đưa cho người phục vụ: "Đến phòng VIP 1, làm bẩn quần áo của Cố thiếu, một trăm vạn này chính là thù lao."

Người phục vụ bối rối: "Nhưng, nhưng mà... Làm bẩn quần áo của khách tôi sẽ bị đuổi việc."

Nam Khanh không nói chuyện, liếc mắt nhìn chi phiếu một trăm vạn trong tay anh ta.

Người phục vụ hiểu rõ, rối rắm suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Người phục vụ đi rồi, Nam Khanh quay người đi đến nhà vệ sinh, sau đó trở lại phòng mình.

*

Cố Mục Lâm đang chờ người đem viên Huyền thoại biển sâu đến, đột nhiên người phục vụ rót rượu không chú ý, rượu đổ lên áo khoác hắn rồi tới trên quần.

Trong nháy mắt rượu đổ lên người Cố Mục Lâm, căn phòng yên lặng như tờ.

Người bên cạnh bị dọa chết khiếp.

"Cố... Cố thiếu."

Ánh mắt Cố Mục Lâm lãnh đạm, nhìn thoáng qua quần áo ướt, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Rượu làm ướt hết quần áo, cũng may hắn thường mang thêm một bộ tây trang để trên xe.

Người trong phòng đấu giá sợ chết khiếp, muốn nhận lỗi, nhưng nhìn Cố thiếu mặt lạnh, bọn họ một chữ đều không nói được, xong đời rồi.

Cố thiếu là cổ đông lớn nhất của phòng đấu giá, nhân viên phục vụ bọn họ đào tạo mắc sai lầm như vậy, lại còn phạm lỗi trước mặt lãnh đạo. Người phục vụ kia cũng bị dọa ngốc, anh ta biết anh ta bị đuổi việc rồi.

Cố thiếu ở phòng số 1 rời đi, đá quý tự nhiên theo trình tự đưa người ở phòng phía sau nhìn.

Không để Nam Khanh chờ lâu, tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ đi qua mở cửa.

Tô Huy Huy mặc lễ phục màu trắng bưng khay tiến vào.

Trên mặt cô ấy trang điểm tinh xảo, lễ phục trên người có chút hở, đeo găng tay bưng một cái hộp màu đỏ, trong hộp chính là Huyền thoại biển sâu.

Phía sau Tô Huy Huy có mấy vệ sĩ đứng ở cửa, không đi vào.

Huyền thoại biển sâu trị giá mấy ngàn vạn, nên lúc người mẫu mang lên phòng VIP phải có vệ sĩ đi theo.

Tô Huy Huy nở nụ cười chuyên nghiệp, lúc định nói chuyện thì thấy rõ mặt Nam Khanh, tức khắc kinh ngạc!.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

"Nam Khanh!"

Cô kinh ngạc kêu lên.

Quản lí bên cạnh không vui: "Cô có phép lịch sự không vậy?"

Sao có thể hô thẳng tên khách nhân.

Người nọ xin lỗi Nam Khanh: "Nam tiểu thư, thực sự xin lỗi, người mẫu này mới tới, có chút thất thố."

Nam Khanh không để ý, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Người nọ cầm lấy hộp: "Nam tiểu thư, mời xem, Huyền thoại biển sâu là một viên ngọc bích, xanh lam không tì vết..."

Tô Huy Huy rất sợ quản lý ở đây, những người có thể trực tiếp phục vụ khách VIP đều là lão làng. Tô Huy Huy nhìn người kia đối với Nam Khanh khom lưng uốn gối, ngay lập tức ý thức được thân phận Nam Khanh không đơn giản.

Tô Huy Huy nghĩ tới buổi chiều ở trường học nghe thấy một vài lời nói, rất nhiều người trào phúng Nam Khanh là người tình của một đại gia nào đó.

Thế nhưng nếu chỉ là một người tình thì có thể ở đây sao? Không phải ai cũng có thể tới phòng VIP.

Nhiều người có tiền trong mắt người thường đều ngồi ở đại sảnh.

Tô Huy Huy đứng bên cạnh có chút bất an. Cô ấy tới nơi này làm người mẫu, tuy rằng đường đường chính chính, nhưng Nam Khanh liệu có nghĩ cô ấy...

Tô Huy Huy cảm thấy hơi xấu hổ, cô không muốn người khác biết mình làm người mẫu.

Nam Khanh xem xong đá quý, hiển nhiên có chút thích.

"Được rồi, đem đi đi."

Tô Huy Huy cúi đầu bưng khay rời đi, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng lại sợ hãi không biết Nam Khanh trở về trường học có nói chuyện cô ấy làm người mẫu ở đây ra hay không.

07.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!