Mây Bay Ngang Trời

Chương 10



Qua một lúc, chị Hạnh đã gọi đến hỏi Hải Vân chuyện đi quay ngoại cảnh ngày mai, cô đành nói xin lỗi rồi cầm điện thoại ra bên ngoài. Nhìn theo bóng dáng người vừa là bạn thân vừa là chị họ của mình đang liên tục bận rộn giải thích công việc với đầu dây bên kia ở bên ngoài Phương Anh chỉ đành thở dài một tiếng.

Ngày còn học cấp ba thì đối với chuyện học tập chưa bao giờ phân tâm, bây giờ lại luôn bận rộn với công việc. Có đôi khi Phương Anh còn nghĩ rằng: "Nếu một mai công việc không còn, liệu rằng Hải Vân có biến mất?"

Vừa tốt nghiệp đại học đã vội vã sang Hàn học Thạc sĩ; vừa về nước lại vội vã đến W & W nhận việc. Cách đây vài năm, Phương Anh đã từng làm khách mời cho chương trình bên đấy, nhìn cách họ làm việc không có chỗ nào để chê.

Và tất nhiên để có được một sản phẩm được đánh giá cao thì ở tất cả các giai đoạn luôn phải được đầu tư tốt nhất. Ở W & W đến cả một nhân viên hậu cần thôi cũng phải làm việc với 100% năng lực. Huống chi Hải Vân còn là leader của một team. Có nhiều đêm khi Phương Anh về nhà đồng hồ đã sang ngày mới, vậy mà Hải Vân vẫn còn ở công ty làm việc. Bản thân cô bạn là thần tượng cũng không bận rộn bằng người làm truyền thông như Hải Vân.

"À, anh nghe nói hôm trước Hải Vân và Minh Hưng đi xem mắt với nhau sao?" Quốc Khánh cũng nhìn theo ánh mắt của bạn gái về phía cô bạn đang đứng bên ngoài nhẹ nhàng hỏi.

Chuyện Hải Vân và Minh Hưng đi xem mắt thật ra là do Mẫn Tuệ vô tình kể lại với Huy Hoàng khi cậu bạn đến nhà hàng ăn cơm. Còn về lý do tại sao Mẫn Tuệ biết cậu cũng không rõ.

Huy Hoàng lại đem chuyện này kể lại với Quốc Khánh. Theo quan điểm của cậu bạn thì Quốc Khánh và Phương Anh chơi thân với nhau mà Phương Anh lại là bạn thân của Hải Vân ít nhiều cũng biết chuyện. Tiếc là Huy Hoàng lại không thu hoạch được gì khi chính Phương Anh cũng chỉ vừa biết chuyện này cách đây vài hôm.

"Ừ, là bác gái sắp xếp cho Hải Vân." Nhắc đến chuyện này, cô bạn lại thở dài.

Từ sau khi Hải Vân từ Hàn trở về không biết bác gái bị kích động chuyện gì mà sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt cho cô, nhiều đến mức mà cô bạn đếm không xuể.

Gặp người đàng hoàng thì không nói, lần trước Hải Vân còn gặp ông kia biến thái đến mức theo dõi đến tận nhà. Cũng may lần đó anh Thái Tuấn đem đồ ăn mà bác gái gửi sang cho Hải Vân chuyện này mới được giải quyết êm đẹp. Phương Anh không dám tưởng tượng nếu ngày hôm đó không gặp anh Thái Tuấn thì Hải Vân sẽ như thế nào.

Bây giờ mỗi lần nhớ đến những lời anh Thái Tuấn kể lại sự việc ngày hôm đó Phương Anh không khỏi rùng mình.

Cũng vì chuyện này mà ông bà ngoại của Hải Vân và mẹ cô cãi nhau một trận không nhỏ nên tần suất của các cuộc xem mắt mới được giảm dần đi. Nói là giảm, thật ra Hải Vân vẫn phải luôn đối mặt với rất nhiều cuộc gặp mặt "tình cờ" mà mẹ cô sắp xếp ngay dưới chỗ ở hoặc là tòa nhà công ty.

Nghe bạn gái nói thì Quốc Khánh vô cùng ngạc nhiên: "Đến mức đó luôn sao?"

Phương Anh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô bạn ngoài cửa, rầu rĩ: "Số cái Vân không bao giờ được sống bình yên mà..."

Ngày còn bé thì áp lực chuyện học, lên đại học Hải Vân chọn chuyên ngành mà bà Hải Vy không ủng hộ nên áp lực lại càng đè nặng hơn nữa. Cô phải không ngừng cố gắng để cho mẹ cô thấy được thành tích thì mới có thể tiếp tục theo đuổi còn nếu không thì buộc phải trở về thi lại đại học, vào học chuyên ngành mà mẹ cô mong muốn. Đến khi thuận lời tốt nghiệp đại học có công việc ổn định thì lại bị ép đi xem mắt.

...

Ăn cơm tối xong, Quốc Khánh đưa Phương Anh đến sân bay. Ngày mai cô bạn còn có lịch trình ở TP. Hồ Chí Minh, dù muốn dù không vẫn phải quay lại.

Việc đưa Hải Vân về cứ thế chuyển sang cho Hoài Phong. Thật ra cho dù không có Phương Anh và Quốc Khánh anh cũng sẽ đưa cô về nhà.

Xe lăn bánh, đi qua các con đường lớn nhỏ nhộn nhịp của Hà Nội. Khi xe đi qua cổng trường Đại học Y dược, Hải Vân nghiêng đầu ngoái lại nhìn theo.

Hoài Phong nhìn thấy động tác của cô cũng nghiêng đầu lại nhìn cô: "Cậu thấy người quen à?"

Hải Vân lắc đầu trong vô thức.

Chỉ là đi qua cổng trường đại học của anh từng học nên cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Bảy năm qua đây không phải là lần đầu tiên Hải Vân đi ngang qua cổng trường Đại học Y dược. Lớp 12, khi điền nguyện vọng đại học Hải Vân chỉ là điền đúng một nguyện vọng ở Học viện Truyền thông và Nghệ thuật. Ngày đó là vì cô thật sự rất thích học ngành truyền thông, chính cô cũng không biết hai trường lại gần nhau như thế. Mãi đến ngày nhập học cô mới biết Đại học Y dược cạnh ngay cạnh bên trường cô, ngày học đại học mỗi lần đến cuối tuần Hải Vân sẽ lại lượn lờ sang đây.

Cô từng đứng bên ngoài cổng trường nhìn người đến kẻ đi vô số lần, mỗi giây mỗi phút đều sẽ có rất nhiều người lướt qua, chỉ là trong vô số người đi ngang cuộc đời của cô lại không có sự xuất hiện của anh.

Minh Thống từng hỏi cô: "Sao mày không trực tiếp vào tìm cậu ấy?"

Hải Vân im lặng, cô lựa chọn không trả lời.

Cô lấy tư cách gì tìm anh đây?

Bạn cấp ba sao?

Liệu anh có còn nhớ đến cô bạn mờ nhạt ngày trước hay không?

Hay anh sẽ xa lạ hỏi: "Xin lỗi, cậu là ai?"

So với mọi người xung quanh, bản thân cô biết rất rõ bản thân mình và anh không chỉ là khoảng cách giữa hai dãy bàn học trong lớp học như ngày học cấp ba, mà cách nhau cả nửa đời người.

Còn nhớ, lần cuối cô đến đây là đêm trước khi lên máy bay sang Hàn. Đêm ấy, cô đã ngồi ở quán nước ở đối diện trường Y rất lâu cũng chứng kiến rất nhiều người ra vào, chỉ là đến khi trời sáng vẫn không gặp được người cô muốn gặp.

Trước khi rời đi, cô còn cho rằng cả đời này cô và anh sẽ không bao giờ gặp lại. Vậy mà, sau gần ba năm cô lại có được cơ hội gặp lại chàng trai ấy và bây giờ cô còn đang ngồi trong cùng một không gian với người đó, đi ngang trường Y.

...

Xe dừng lại trước khu chung cư.

"Cảm ơn cậu."

Ngón tay Hoài Phong nhịp nhàng gõ trên vô lăng, anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Lời cảm ơn đây là như thế nào đây?

Vừa rồi xe vừa dừng cô còn chưa kịp cảm ơn vì anh đã cho mình đi ké xe thì lại nghe lời nói cảm ơn của anh.

Hoài Phong lại nói tiếp: "Từ sau khi mẹ mất đây là lần đầu tiên nghe có người chúc tôi sinh nhật vui vẻ."

Trái tim Hải Vân rung lên, điện thoại trên tay trượt xuống, rơi trên sàn xe.

Cả cơ thể Hải Vân cứng đờ.

Mẹ của Hoài Phong đã mất rồi sao?

Hoài Phong ngày còn đi học chính là con nhà người ta trong truyền thuyết: đẹp trai, học giỏi, gia cảnh khá giả và lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Đã rất nhiều lần Hải Vân bắt gặp hình ảnh bác gái lái xe đến đón anh sau giờ học.

Trong ấn tượng của Hải Vân mẹ của Hoài Phong đã ngoài bốn mươi, vô cùng xinh đẹp, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.

Có một lần năm lớp 11, Hải Vân phải nhập viện vì bệnh đau dạ dày vừa vặn lần đó mẹ của anh chính là bác sĩ điều trị chính cho cô.

Lần đó khi biết được Hải Vân cũng học cùng trường với con trai mình, bác gái còn đặc biệt hỏi về Hoài Phong ở trường.

Đi qua nhiều năm Hải Vân cũng không nhớ rõ ngày đó mình đã trả lời với bác gái thế nào. Nhưng cô chắc chắn rằng nhất định mình đã vô cùng bối rối.

Vậy mà hôm nay lại nghe được tin bác đã mất.

Tiếng chuông điện thoại từ Zalo quen thuộc vang lên, phá vỡ bầu không khí khó xử.

Hải Vân bối rối liền cúi đầu tìm điện thoại, điện thoại rơi ngay dưới sàn xe. Cô cúi đầu nhặt lên, dự định tắt đi thì ngón tay lại vô tình chạm vào biểu tượng nghe trên màn hình.

Ngay lập tức giọng nói quen thuộc của mẹ vang lên: "Con tan làm chưa?"

Lúc này cho dù cô không muốn chuyện cũng không được, chỉ đành trả lời: "Con tan làm rồi."

Liếc nhìn Hoài Phong bên cạnh, Hải Vân nhỏ giọng nói tiếp: "Con về đến dưới nhà rồi. Khi nào lên nhà con sẽ gọi lại cho mẹ."

Nói xong không đợi bà Hải Vy phản ứng, Hải Vân trực tiếp ngắt điện thoại.

Tắt điện thoại xong, Hải Vân nhìn về phía Hoài Phong: "Tớ lên nhà đây."

Hoài Phong gật đầu.

Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe, đứng bên lề đường vẫy vẫy tay với anh.

Hoài Phong cong khóe mắt nhìn cô, sau đó lái xe rời đi.

Đến khi chiếc xe khuất sau khúc rẽ, Hải Vân lại lần nữa mở điện thoại lên, tìm đến tài khoản mạng xã hội của Phương Anh, gửi tin nhắn qua.

[Hải Vân: Mày biết chuyện mẹ Hoài Phong mất không?]

Gửi xong tin nhắn, Hải Vân lại ghé vào cửa hàng tiện lợi dưới khu chung cư mua thêm ít đồ ăn vặt rồi lên nhà.

Vừa vào cửa điện thoại đã thông báo có tin nhắn mới, là Phương Anh.

[Phương Anh: Biết, ba mẹ mất cả rồi.]

Ngay sau đó một tin nhắn khác dài hơn hiện ra trên màn hình: [Phương Anh: Mẹ của Phong mất vào cuối năm nhất đại học. Tao nghe Khánh nói là do bị tai nạn khi hai vợ hội thảo về y tế ở Đà Nẵng. Bác gái mất ngay tại chỗ còn bác trai được đưa vào bệnh viện nhưng cũng không lâu sau đó cũng mất.]

Đọc từng dòng chữ trên màn hình, trái tim Hải Vân nhói lên như có ai đó đang dùng dao cứa vào.

Hoài Phong là con một trong nhà, bây giờ Phương Anh nói ba mẹ anh đều đã mất. Việc này đồng nghĩa với việc bây giờ Hoài Phong không còn ai là người thân trên đời hay sao?

Chàng thiếu niên rực rỡ như nắng mai của cô...

Rốt cuộc bao nhiêu năm qua anh phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi?

Hải Vân không nhận ra là từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên má.

Điện thoại để trên bàn trà vang lên, cô cũng không nghe thấy mãi đến khi tiếng chuông Zalo vang lên lần thứ ba, Hải Vân mới nhận ra. Liếc nhìn trên màn hình là mẹ gọi, Hải Vân vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mới trở lại trên sofa bật tivi, sau đó mới gọi lại cho mẹ.

Cô không muốn mẹ nhận ra mình vừa khóc cũng càng không muốn mẹ lo lắng.

Điện thoại vừa kết nối, bà Hải Vy đã trực tiếp đi vào vấn đề: "Vừa rồi con làm gì mà mẹ gọi không được vậy?"

"Con đi tắm, điện thoại để trong phòng khách."

Bà Hải Vy ngồi trên sofa trong nhà, bên kia ông Quốc Quân đang bật TV, bà nói tiếp: "Hôm nay mẹ nuôi con nói..."

"Mắt con sao vậy?" Ông Quốc Quân đột nhiên cắt ngang lời bà Hải Vy.

Vừa rồi bà nóng lòng muốn biết người con trai đi ăn cùng cô là ai nên không chú ý để đôi mắt đỏ hoe của con gái. Bây giờ nghe chồng nói bà mới để ý.

"Con đi đường bụi bay vào mắt nên mắt con đỏ."

Ngừng vài giây cô vội vàng trấn an ba mẹ: "Con nhỏ thuốc rồi không sao đâu ạ."

Ông Quốc Quân vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Bà Hải Vy lại trở về vấn đề chính: "Vừa rồi mẹ nuôi con có gửi ảnh cho mẹ."

Bà cố tình dừng lại để xem thái độ của Hải Vân rồi nói tiếp: "Người yêu của con à?"

Nhớ đến vừa rồi gặp mẹ nuôi ở tiệm ăn, Hải Vân cũng không mấy ngạc nhiên khi mẹ mình hỏi như thế nào.

Cô phủ nhận: "Là bạn cấp ba của con."

"Làm nghề gì? Đẹp trai không?"

Bạn thân gửi cho bà tấm ảnh nhưng chụp quá xa, lại thêm chỉ thấy được bóng lưng nên bà vẫn không biết mặt mũi của người kia ra sao.

Nghe mẹ mình hỏi như thế, Hải Vân bất giác nhíu mày: "Mẹ."

Thừa biết mẹ đang nghĩ gì.

Bà Hải Vy nghe cô nói tiếp: "Tụi con chỉ là bạn cấp ba, mẹ đừng có nghĩ lung tung nữa."

"Bây giờ là bạn cấp ba sau này thì thành người yêu mấy hồi..."

Nếu là bạn cấp ba thì sẽ thân thiết và dễ dàng có tình cảm với nhau hơn.

Khi mẹ vừa định nói thêm gì đó, cô liền cắt ngang: "Hôm nay con đi quay cả ngày nên giờ con ngủ đây."

Trước sự ngơ ngác của bà Hải Vy, Hải Vân liền ngắn kết nối, sau đó lại điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng. Còn bản thân thì nằm dài trên ghế sofa nhớ lại những lời Phương Anh vừa nói khi nãy...

...

Bên này, tắt điện thoại xong bà Hải Vy khẽ nhíu mày. Kéo tay ông Quốc Quân đang xem TV bên cạnh.

"Ông nói xem có phải cái Vân có người yêu rồi hay không?"

Ông Quốc Quân nhìn vợ mình, đau đầu: "Hải Vân đã hai mươi lăm tuổi rồi, con bé có người yêu cũng không có gì là lạ. Vả lại không phải bà luôn muốn con bé ổn định hay sao?"

Không phải từ sau khi Hải Vân về nước vợ mình không ngừng sắp xếp các buổi xem mắt cho con gái hay sao? Đến cháu trai của cấp trên ở chỗ làm vừa tốt nghiệp đại học cũng không bỏ qua. Vậy mà bây giờ khi con gái thật sự yêu đương thì vợ mình lại là người đầu tiên tỏ ý không tán thành. Đến chính ông cũng cảm thấy hoang mang.

"Đâu có được. Tôi phải biết thằng bé là ai, làm nghề gì..."

Ông Quốc Quân nhìn bà Hải Vy: "Thế nếu không tốt thì bà bắt con bé chia tay à? Bà lại muốn chuyện hồi cuối 12 xảy ra một lần nữa sao?"

Bà Hải Vy im lặng.

Ông Quốc Quân liền kéo tay vợ mình, nhẹ giọng an ủi: "Con nó lớn rồi, bà phải để cho nó có cuộc sống của riêng mình. Chúng ta đâu thể nào đồng hành cùng nó mãi được..."

"Cuối tuần này chúng ta lên Hà Nội đi."

...

Tỉnh lại sau một đêm gần như không ngủ được mấy, Hải Vân mệt mỏi lăn tròn trên giường, đưa tay rút sạc điện thoại bên cạnh.

Vừa đúng sáu giờ.

Hôm nay cả team của cô sẽ đến địa điểm quay ngoại cảnh, sau đó sẽ di chuyển đến công viên hỗ trợ team game show Tình bạn của chúng ta.

Hải Vân đến nơi mọi người cũng đã có mặt, ai cần làm gì đều đã vào đúng vị trí.

Trong lúc Hải Vân và Minh Thống kiểm tra lại bối cảnh và kịch bản thì Tuệ An vội vã từ bên ngoài chạy vào.

Cả hai người đồng loạt quay lại nhìn cô bé, đầy thắc mắc.

Tuệ An vội vàng nói: "Chị Như Quỳnh hôm qua bị ngã xe nên bây giờ không thể sang quay được rồi."

Chị Như Quỳnh trong lời nói của Tuệ An là nữ chính của set quay hôm nay.

Như Quỳnh hơn bọn họ vài tuổi, là diễn viên do chính Minh Thống và đạo diễn chọn trong lần casting diễn viên cho dự án này lần trước. Trong set quay hôm nay vừa vặn chị là nữ chính.

Minh Thống nhíu mày, gương mặt đầy vẻ khó chịu: "Sao không thông báo từ hôm qua?"

Theo lời của Tuệ An thì đã ngã xe hôm qua nhưng sắp đến giờ quay mới thông báo. Chương trình của bọn họ không phải là chương trình nổi tiếng và càng không phải là phim điện ảnh ăn khách nhưng thật sự với thái độ hợp tác này Minh Thống có chút không thoải mái.

"Em nghe nói hôm qua vừa ngã là vào viện ngay nên không kịp thông báo cho bên mình."

Hải Vân đau đầu, tám giờ bắt đầu quay, bây giờ đã hơn bảy giờ ba mươi.

Bối cảnh đã thanh toán, mọi người đã di chuyển ra đến đây cả rồi. Và hơn hết là nếu như hôm nay không quay kịp thì sẽ kéo theo các lịch trình phía sau bị đẩy lùi. Khi đó sẽ không đảm bảo được chất lượng của cả hai chương trình.

Cùng lúc này anh Lâm - đạo diễn của chương trình từ bên ngoài bước vào, vừa rồi anh cũng vừa nhận được tin diễn viên chính không đến được nên vội vã đến tìm Hải Vân và Minh Thống bàn phương án giải quyết. Anh nhìn về phía Hải Vân và Minh Thống nói: "Hay mình thay người được không?"

Hải Vân đưa mắt về phía Minh Thống, nhận được cái gật đầu của cậu bạn. Cô thở dài, quay về phía anh Lâm: "Vậy để em liên hệ."

Vừa nói Hải Vân vừa mở điện thoại liên hệ với các diễn viên trước đó xem có ai đến ngay trong vài giờ tiếp theo được không. Mặc dù cơ hội rất mỏng manh nhưng thà cứ thử còn hơn là phải dừng lại buổi ghi hình ngày hôm nay.

Chưa đợi cô bấm gọi thì anh Lâm đã đưa tay cản lại: "Không cần gọi đâu."

Tất cả ekip đều nhìn về phía anh Lâm đầy thắc mắc.

Anh Lâm nhìn về phía cô bé Tuệ An nói tiếp: "Để Tuệ An thay đi."

"Tuệ An là MC." Minh Thống lên tiếng gần như ngay tức thì.

"Để cho Hồng Yến làm MC thay Tuệ An đi." Lần này người lên tiếng là Hải Vân.

Vừa nhắc đến tên thì Hồng Yến cũng vừa cầm cà phê và đồ ăn sáng từ bên ngoài đi vào. Mọi người đều quay lại người quay lại nhìn cô bé, Hải Vân nói tiếp: "Hồng Yến tốt nghiệp từ MMA thì làm MC cũng không sao đâu."

Nói xong cô lại quay về phía Minh Thống, Tuệ An và anh Lâm.

Đối với chuyện này Tuệ An không có ý kiến, đối với cô bé thì cho dù là ở vị trí nào cô bé cũng có thể làm được. Nói cũng phải kể đến trước đây khi còn học ở trường Tuệ An cũng đã tham gia kha khá video clip và phim ngắn với vai trò diễn viên nên việc diễn một đoạn ngắn này thật sự không quá khó với cô bé.

Nhưng còn với Hồng Yến thì mọi người có mặt đều viết vài chữ có được không ngay trên mặt.

Minh Thống cũng nhìn về phía Hải Vân, hoang mang không kém: "Hay mày làm MC đi?"

So với một Hồng Yến luôn trong trạng thái em không biết; em không hiểu thì không phải Hải Vân là lựa chọn tốt hơn rất nhiều. Minh Thống không hiểu tại sao Hải Vân lại đề xuất để cho cô bé kia dẫn chương trình nữa.

"Em làm MC sao?" Hồng Yến chỉ vừa đến lại nghe việc chị Quỳnh diễn viên chính của buổi quay bị tai nạn. Sau đó lại nghe Hải Vân nói cô sẽ làm MC cho chương trình trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Hải Vân nhìn trực tiếp vào Hồng Yến dứt khoát gật đầu.

...

Tất cả mọi người đối với quyết định của Hải Vân chỉ bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó trạng thái làm việc lại được ổn định trở lại, ai nên làm việc gì thì đều quay về đúng vị trí của mình.

Lúc bây giờ cả căn phòng chỉ còn lại Minh Thống và Hải Vân. Cậu nâng mắt nhìn Hải Vân đang cúi đầu kiểm tra lại công việc trên máy tính bảng: "Mày thấy ổn không?"

Hải Vân nâng mắt: "Cứ thứ đi."

Minh Thống gật đầu, mặc dù cậu cũng thắc mắc tại sao Hải Vân lại đưa ra quyết định như thế. Tuy nhiên hai người là bạn học đại học rồi lại có hai năm hợp tác ở Hàn thì cậu tin rằng mỗi quyết định của Hải Vân nhất định đều đã được cô suy nghĩ và cân nhắc kỹ lưỡng. Bây giờ thà cứ thử một lần, đỡ hơn việc chờ đợi và hủy buổi quay ngày hôm nay.

Cùng lúc này điện thoại của Hải Vân vang lên, là chị Hạnh gọi đến.

Hải Vân nhanh chóng bắt máy: "Em nghe chị ơi!"

Chị Hạnh nói: "Nghe nói Như Quỳnh không đến được?"

Sáng nay chị vừa đến công ty đã nhận được thông báo Như Quỳnh gặp tai nạn xe. Thế nhưng bên phía Hải Vân lại im lặng chưa có cuộc gọi nào với chị về việc này, đến chính chị cũng lo lắng thay cho cả nhóm.

"Dạ, bọn em đã thay diễn viên khác rồi."

"Ai thế?" Với cách làm việc của Hải Vân và Minh Thống thì việc thay diễn viên này cũng không có gì bất ngờ. Điều chị bất ngờ là lại tìm được người phù hợp nhanh như vậy.

Ngày thường để tìm được một diễn viên phù hợp đã không dễ vậy mà trong thời gian gấp như vậy đã tìm được, đúng là làm cho chị ngạc nhiên.

Hải Vân nhìn vào chỗ trang điểm cách đó không xa, lúc này Hồng Yến cũng vừa thay trang phục ra, đang được Tuệ An hướng dẫn kịch bản: "Tuệ An diễn ạ."

Chị Hạnh: "Có ổn không? Còn vị trí MC thì sao?"

Hải Vân dùng ngón tay trượt trên touchpad check lại kịch bản trả lời chị Hạnh đang ở bên kia đầu dây: "MC thì để cho Hồng Yến dẫn dạ."

Hồng Yến mặc dù tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng nhưng khả năng làm việc lẫn thái độ đều không tốt. Lúc cô bé vừa vào, có lần Tuệ An gửi kịch bản nói Hồng Yến chỉnh sửa và gửi lại trước khi kết thúc ngày làm việc hôm đó thì cô bé lại nói là: "Em không làm được đâu, chị đưa cho người khác đi". Hay là sau đó không lâu, cũng một bạn trong nhóm biên kịch có nhắn cho Hồng Yến nói cô bé lên hỗ trợ chỉnh sửa lại kịch bản cũng như tranh thủ hướng dẫn cách viết cũng như đọc kịch bản thì cô bé lại nói là: "Hôm nay em có hẹn đi chơi với bạn rồi". Dần dần mỗi lần nhắc đến Hồng Yến ai trong văn phòng bọn họ cũng chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán. Mà ngay cả bản thân chị cũng không quá thoải mái với cô bé này. Chị đồng ý có thể lúc học đại học các kỹ năng làm việc của Hồng Yến không được hoàn thiện nhưng bây giờ đã bước chân vào môi trường công sở ít nhất Hồng Yến cũng bên có chút dáng vẻ muốn học hỏi công việc. Có như mọi người mới thoải mái hơn, còn đằng này...

Chị Hạnh thở dài, nếu như lúc đầu Hồng Yến không được cấp trên đặc biệt gửi đến phòng ban của chị Hạnh thì có lẽ chị sẽ không tuyển người thiếu nhiều kinh nghiệm như vậy vào phòng ban của bọn họ.

Thậm chí chuyện cốc nước của Hải Vân ngày hôm qua chị vẫn chưa quên.

"Ổn ạ."

"Vậy có gì thì em báo lại với chị nhé?"

Hải Vân hiểu được lo lắng của chị Hạnh, cô đáp: "Dạ."

Cô lại nghe chị Hạnh dặn dò: "Quay xong, em và Minh Thống ghé sang thăm Như Quỳnh nhé!"

Cho dù chị Hạnh không dặn cô và Minh Thống cũng vẫn sẽ mua ít trái cây thăm chị Quỳnh. Tai nạn lần này là điều cả hai bên đầu không mong muốn, vả lại cho dù lần này không hợp tác được nhưng tương lai thì lại không chắc.

Hồng Yến đã được Tuệ An dẫn đến chỗ đạo diễn để nghe hướng dẫn về cách đứng và tương tác với diễn viên trong vai ba mình như thế nào cho đạt được kết quả tốt nhất.

Buổi quay cũng chính thức bắt đầu.