Mây Bay Ngang Trời

Chương 11



Quay xong, Hải Vân và Minh Thống chuẩn bị rời đi thì chạm mặt Hồng Yến cầm túi từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy Hải Vân, Hồng Yến bước đến đứng bên cạnh cô, chào hỏi: "Chị về luôn ạ?"

Hải Vân lắc đầu: "Chị và Minh Thống ghé sang bệnh viện thăm chị Quỳnh."

Qua một lúc lâu sau cô nghe Hồng Yến nói tiếp: "Hôm qua là sinh nhật của anh Phong."

"Chị cùng anh ấy đón sinh nhật?" Hồng Yến trực tiếp vào vấn đề.

Hải Vân nghiêng đầu nhìn Hồng Yến đứng bên cạnh. Minh Thống đã đi lấy xe, bây giờ chỉ còn hai người.

"Nên là?"

Nếu như lúc trước chưa biết giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì, Hải Vân có thể vui vẻ như bình thường. Bây giờ lại khác, cô đã nghe được chuyện giữa hai người họ nên khi đối diện với Hồng Yến Hải Vân sẽ tự động bật chế độ cảnh giác.

"Em muốn quay lại với anh Phong." Hồng Yến quay sang nhìn trực tiếp vào mắt Hải Vân.

Với giác quan thứ sáu của một người con gái, Hồng Yến tin rằng mối quan hệ của Hoài Phong và cô gái đang đứng đối diện với cô không hề đơn giản. Và hơn hết là ánh mắt của Hải Vân khi nhìn Hoài Phong, ánh mắt si tình đó bản thân cô ta không thể nào nhầm lẫn đi đâu cho được.

"Đó là chuyện của em và Hoài Phong không liên quan đến chị."

Đây là lời nói thật lòng của cô. Ngay sau đó Hồng Yến nhìn thấy Hải Vân cong môi, nói tiếp: "Chị mong em nên phân biệt rõ vấn đề này."

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ sợ hãi và trốn tránh nhưng mà bây giờ cô sẽ không để cho bản thân mình mềm yếu như thế lần nào nữa.

Hồng Yến còn định nói thêm thì một chiếc xe màu đen trông vô cùng phô trương đã dừng trước mặt hai người.

Là người có kiến thức về xe gần như bằng không nhưng khi nhìn thấy chiếc xe trước mắt trong lòng Hải Vân cũng không khỏi thốt lên hai từ: "Phô trương."

Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi từ ghế lái đi xuống.

Vừa nhìn thấy ông ta, nụ cười trên môi của Hồng Yến rạng rỡ hơn rất nhiều.

"Ba, sao ba đến đón con?" Hồng Yến nhìn người đàn ông mình gọi là ba, dẫm chân.

Nếu như vừa rồi Hồng Yến không gọi ông ta là ba, có khi Hải Vân còn nghĩ đến kịch bản khác cũng không chừng.

Người đàn ông kia bước đến bên cạnh con gái, đưa tay xoa đầu cô bé, dịu dàng quan tâm: "Con gái cưng của ba nói hôm nay phải đi quay cực khổ thì sao mà ba không đến đón con được."

"Ai đây con?" Người đàn ông lúc này mới nhớ đến bên cạnh con gái mình còn có người khác.

Có sự xuất hiện của ba, Hồng Yến vô cùng vui vẻ, cô ta kéo tay ba mình: "Đây là sếp trực tiếp của con ở công ty."

Người đàn ông quay sang nhìn Hải Vân, lịch sự chào hỏi cô: "Chào cháu, tôi là Tuấn Minh ba của Hồng Yến."

Ông ta tỉ mỉ quan sát Hải Vân, qua vài giây rồi nói tiếp, đồng thời cũng đưa tay ra với nhã ý bắt tay với cô: "Ở công ty phiền cháu phải chăm sóc cho con bé rồi."

Hải Vân gật đầu, lịch sự giơ tay chạm vào bàn tay đang giơ ra kia của ông Tuấn Minh rồi nhanh chóng thu tay lại: "Chào chú, cháu là Hải Vân."

Ông Tuấn Minh chăm chú nhìn Hải Vân, gương mặt của người trước mắt vô cùng quen thuộc nhưng trong phút chốc ông lại không nhớ là ai.

Lời nói bật ra theo bản năng của ông ta: "Chúng ta có từng gặp nhau chưa?"

Hải Vân lắc đầu.

Mặc dù việc Hồng Yến có ô dù lớn cả văn phòng ai cũng biết nhưng chưa có ai gặp qua ba của cô công chúa này và Hải Vân lại càng không.

Hồng Yến ở ngay bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện của hai người, cô ta vờ như đang giận dỗi dẫm chân, nũng nịu kéo cánh tay người đàn ông: "Ba, ba lại thế nữa..."

Ông Tuấn Minh mỉm cười xoa đầu con gái, giọng nói dịu dàng: "Chắc ba nhầm với ai thôi."

Mà lúc này, Minh Thống vừa vặn lái xe đến.

Nhìn thấy xe đến, Hải Vân cũng không muốn đứng đây nói chuyện với ba con nhà này.

"Bạn cháu đến rồi, cháu đi đây."

Không đợi phản ứng của hai người kia, Hải Vân cầm túi nhanh chóng lên xe. Chiếc xe tầm thường trong mắt của Hồng Yến cũng nhanh chóng hòa lần vào dòng người qua lại ngoài đường.

Ánh mắt của ông Tuấn Minh vẫn dõi theo chiếc xe kia.

Hồng Yến gọi ông lần thứ ba ông ta mới phản ứng.

"Đây là bà sếp hung dữ mà con hay kể đó sao?"

Từ sau khi Hồng Yến vào công ty, mỗi ngày về nhà cô con gái này đều kể đi kể lại bên tai ông việc "bà sếp" ở công ty lúc nào cũng giao nhiều việc.

Thật không ngờ "bà sếp" trong lời của Hồng Yến vậy mà còn trẻ như thế.

...

Minh Thống nhìn vào gương xe, thấy bóng dáng của hai người đằng sau xa dần, cậu hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"

Hải Vân đáp: "Ba của công chúa đó."

Công chúa trong lời của Hải Vân không ai khác ngoài Hồng Yến. Đây là biệt danh mà mọi người lén đặt sau lưng cô ta.

"Là ông ba giám đốc công ty gì đó của cô ta à?"

Hải Vân gật đầu.

Chuyện Hồng Yến có ba là giám đốc công ty xây dựng từ lâu không phải là bí mật gì trong văn phòng.

Thậm chí mỗi lần giao công việc sẽ có vài người trong văn phòng đùa với nhau rằng: "Sao mày dám giao việc cho công chúa của công ty xây dựng vậy?"

"Ba Hồng Yến là giám đốc Công ty xây dựng Minh Yến đúng không?"

Hải Vân lại gật đầu.

Ban đầu, Hải Vân cũng không bận tâm xem người kia có ô dù như thế nào nhưng Tuệ An thì không. Cô bé dựa vào quen biết của mình đi hỏi thông tin về Hồng Yến nên việc cô ta là con gái của công ty xây dựng Minh Yến cũng do Tuệ An nói bên tai với cô.

"Hôm trước tao đi ăn cơm với chị gái tao cũng vừa lúc gặp ông ta ở nhà hàng."

Minh Thống sinh ra và lớn lên trong gia đình có ba chị em. Trong nhà cậu xếp cuối cùng, trên còn có hai chị gái.

Một chị đang phụ ba mẹ quản lý công chuyện buôn bán trong nhà, chị còn lại vừa kết hôn năm trước. Người chị vừa rồi Minh Thống nói là chị hai, cũng là chị đang quản lý chuyện buôn bán ở nhà.

Hải Vân nghe cậu nói tiếp: "Nghe chị tao kể, ông ta có một đời vợ rồi. Cô vợ kia lúc trước là bạn cấp ba của ông ta, xinh đẹp, nết na, là gái học sư phạm mà. Gái sư phạm mày cũng biết tốt biết bao nhiêu rồi đấy. Vừa tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn, nghe nói bác sĩ bảo cưới. Vợ đẹp, con ngoan, gia đình êm ấm, vậy mà ông ta còn không biết tốt xấu còn ra ngoài ngoại tình."

"Lúc vợ vừa vừa sinh con xong thì lại đi ở với nhân tình."

"Mà cô vợ kia cũng không phải là củi ướt, nghe chị tao nói là cô đó đợi con gái vừa đầy tháng là ly hôn rồi chị vợ kia về quê ngoại luôn."

"Còn ông ta thì làm ăn thua lỗ, phải bỏ xứ ra Hà Nội sống dựa hơi vào nhà cô nhân tình - bây giờ cũng là vợ của lão đó, nhờ bà ta mới được như hôm nay."

"Thật không ngờ vậy mà Hồng Yến lại là con của lão phụ tình phụ nghĩa đó."

Nhà Minh Thống kinh doanh về vật tư xây dựng nên gần như chỉ cần là việc trong ngành chị cậu đều biết rất rõ ràng.

Lúc đầu cậu cũng không biết ông ta là ai, chỉ nhớ gương mặt đó. Vừa rồi gặp nhau cậu cũng không nhớ ra đến lúc lên xe anh mới nhớ đến đây là nhân vật chính trong lời của chị gái mình.

...

Mua thêm ít trái cây cho Như Quỳnh, ngồi lại nói chuyện một lúc, bên ngoài cũng đổ mưa.

Vừa ra khỏi phòng bệnh Hải Vân nhìn thấy Tuấn Đạt và Hoài Phong cũng vừa lúc đi từ phòng bệnh bên ngoài ra.

"Ơ? Sao cậu ở đây?" Tuấn Đạt là người nhìn thấy Hải Vân đầu tiên.

"Tớ đến thăm diễn viên trong đoàn." Hải Vân giải thích.

Hoài Phong lên tiếng: "Bây giờ cậu về luôn sao?"

Cô chậm rãi gật đầu.

"Để tớ đưa cậu về." Anh nâng tay, nhìn đồng hồ trên tay.

"Không..." Hải Vân bối rối nhìn Hoài Phong.

Cô đến cùng Minh Thống, hai người vừa hẹn đi ăn cùng nhau.

"Mày về với bác sĩ Phong đi. Tao cũng về nhà có chút việc." Minh Thống cười nháy mắt nhìn cô đầy ẩn ý, Hải Vân nghiêng đầu nhìn cậu bạn.

Rõ ràng vừa rồi trong phòng Minh Thống còn nói muốn đi ăn phở mà?

Hoài Phong không có ý định để cho Hải Vân từ chối: "Cậu ở đây đợi tôi, tôi quay lại ngay."

Sau đó anh vội vã trở về văn phòng, cởi bỏ áo blouse. Tiếp đến cầm theo chìa khóa trở về hành lang.

Vừa đến anh đã thấy Hải Vân ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế bên ngoài hành lang.

Tại sao anh lại dùng từ ngoan ngoãn đúng không?

Dáng vẻ ngồi trên ghế, hai chân để ngay ngắn, hai tay chống lên ghế lơ đãng nhìn xung quanh trông vô cùng đáng yêu. Nếu như không phải vì mái tóc tím của Hải Vân quá chói mắt có khi người qua đường có thể nhầm cô là học sinh cấp ba cũng không chừng.

Hải Vân đã nhìn thấy Hoài Phong, cô vội vàng đứng dậy, bước đến trước mặt anh: "Hôm nay cậu tan làm rồi sao?"

Hoài Phong: "Ừ."

Anh thong thả đi về phía nhà xe, Hải Vân cũng nhanh chân bước theo.

Một đoạn đường từ tòa nhà bên này đến nhà xe cả hai đều không ai lên tiếng. Đến xe, Hoài Phong vô cùng lịch sự kéo cửa bên ghế phụ cho cô. Hải Vân cũng không có ý từ chối, vô cùng nhanh nhẹn trèo lên.

Chiếc xe khởi động từ từ lái khỏi bệnh viện hòa vào dòng người nhộn nhịp bên ngoài.

"Cậu chưa ăn cơm phải không?"

Vừa rồi ở hành lang anh nghe Hải Vân và Minh Thống nói có hẹn cùng nhau đi ăn, đồng nghĩa với việc cô gái tóc tím bên cạnh anh vẫn chưa ăn gì.

Hải Vân nghe anh hỏi thế, theo bản năng gật đầu.

Đúng lúc đằng trước có đèn đỏ, Hoài Phong dừng xe nghiêng đầu nhìn Hải Vân: "Chúng ta mua đồ ăn về nhà nấu ăn được không?"

Hải Vân nhìn anh bằng ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi: "Cậu nói gì?"

Với mối quan hệ của hai người không thể nào Hoài Phong rủ cô cùng nấu ăn thế này được. Chắc vừa rồi do cô nghe lầm thôi.

Nhưng mà rất nhanh sau đó chất giọng trầm ấm của Hoài Phong lại cất lên như khẳng định lại với cô, vừa rồi cô không hề nghe lầm: "Tôi nghe Phương Anh khen đồ ăn cậu nấu rất ngon."

Hải Vân mặt không đổi sắc: "Nó nói quá thôi."

Đúng là cô biết nấu ăn, không những biết nấu mà còn được mọi người trong nhà khen cô nấu ăn khá ngon.

"Lâu rồi tôi chưa ăn cơm nhà."

Một câu nói của Hoài Phong làm cho bầu không khí trong xe trở nên lúng túng hơn bao giờ hết. Trong vài giây ngắn ngủi Hải Vân liền nhớ đến tin nhắn đêm qua của Phương Anh.

Cô bối rối nhìn Hoài Phong.

Qua một lúc lâu sau, Hoài Phong vừa định nói vừa rồi anh chỉ đùa thôi thì lại nghe Hải Vân cất lời: "Cậu muốn ăn món gì?"

Hoài Phong ngạc nhiên nhìn cô, vừa rồi anh chỉ định trêu Hải Vân. Thật không ngờ cô như vậy mà lại đồng ý.

Hải Vân sợ rằng anh không nghe nên vội vàng nói lại: "Cậu muốn ăn món gì? Chúng ta ghé siêu thị rồi mua thức ăn luôn."

"Sườn xào chua ngọt được không?"

Phương Anh đã từng nói Hải Vân làm sườn xào chua ngọt rất ngon. Mỗi lần trở về Hà Nội Hải Vân đều làm món này cho cô bạn, báo hại mỗi lần như vậy Phương Anh lại bán mạng cho phòng tập suốt mấy tuần liền.

"Được." Hải Vân đồng ý.

"Vậy đến nhà cậu hay nhà tôi?"

"Nhà tớ đi." Nhà bên này của Hoài Phong là sống cùng Quốc Khánh.

Hoài Phong gật đầu như đã hiểu.

...

Từ siêu thị về nhà đã là câu chuyện của gần một giờ sau.

Mặc dù đã đưa Hải Vân về nhà rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh theo chân cô lên nhà.

Khi đến trước cửa Hoài Phong lịch sự quay đi để Hải Vân mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Hải Vân củi đầu đổi dép, sau đó lại lấy ra đôi dép nam đi trong nhà: "Đây là dép của em trai tớ. Cậu mang đi."

Nói xong, Hải Vân cầm theo hai túi đồ vừa mua được ở siêu thị vào bếp.

Trước khi đi cô còn nói: "Cậu cứ tự nhiên nhé!"

Hoài Phong nhìn quanh căn nhà, trông vô cùng gọn gàng. Những gì nên có đều có đủ, đúng chuẩn theo phong cách của một cô gái độc thân.

Màu sắc chủ đạo của căn nhà là màu trắng và xanh nhạt. Ngay cả sofa đặt giữa phòng khách cũng là màu trắng phối với xanh nhạt. Theo hiểu biết của bản thân về nội thất chắc đây là đồ được thiết kế riêng.

Bên vách còn treo cả ảnh của cả gia đình, nhìn vào thời gian và trang phục trên ảnh thì đây là ảnh ngày tốt nghiệp đại học của Hải Vân. Trong ảnh cô cười vô cùng vui vẻ, trên tay còn ôm đóa hoa hướng dương đứng giữa những người mình yêu thương trong vô cùng xinh đẹp và rạng rỡ.

Ngoài khung ảnh lớn của gia đình xung quanh có rất nhiều khung ảnh nhỏ được treo lên. Trên ảnh có rất nhiều gương mặt quen thuộc với Hoài Phong, ví như ảnh chụp cùng Minh Thống ở tháp N Seoul (Namsan - Hàn Quốc), ảnh chụp cùng Phương Anh trong cuộc họp báo ra mắt mini album cách đây vài năm, hay là ảnh chụp vào lễ trưởng thành lớp 12...

Bức tường không lớn nhưng dường như ở nơi đây là cả thanh xuân của Hải Vân.

[Ding - Dong]

Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, Hải Vân vẫn đang sơ chế thịt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng của người con trai bên ngoài. Cùng lúc này Hoài Phong cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người trong vài giây ngắn ngủi chạm vào nhau.

"Để tôi mở cửa."

Hoài Phong bước đến, theo lẽ tự nhiên mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra đặt vào mắt anh bên ngoài là ba người: hai nam, một nữ; hai đứng tuổi, một trẻ.

Ba người đứng bên ngoài cũng tròn mắt nhìn người đàn ông bên trong. Thậm chí Hải Vinh còn không tin vào mắt mình, cậu nhóc vội vàng lùi lại một bước nhìn số nhà bên vách tường.

Trong miệng lẩm bẩm: "Đúng là nhà của chị Vân mà..."

Cùng lúc này tiếng của Hải Vân trong nhà vang lên: "Ai vậy Hoài Phong?"

Bầu không khí khó xử của cả bốn người lại càng trở nên rõ ràng hơn.

"Ba mẹ, Hải Vinh?" Hải Vân chớp mắt nhìn ba người ngoài cửa.

Mà lúc này giọng của Hoài Phong cũng cùng lúc vang lên: "Cô Hải Vy?"

"Con là Võ Hoài Phong sao?" Bà Hải Vy lấy lại được bình tĩnh, nhìn người con trai đang đứng bên trong nhà con gái.

Hải Vinh thì lại không được bình tĩnh, cậu nhóc chui tọt vào nhà, kéo cánh tay chị gái mình: "Chị chuyện này là sao?"

Không phải tuần trước về nhà chị gái mình còn chối bây bẩy là vẫn chưa có người yêu hay sao? Tại sao bây giờ lại có sự xuất hiện của người con trai khác ở ngay trong nhà? Đây cũng không phải là anh Minh Thống bạn thân của chị gái mình nữa.

"Ba mẹ, hai người mau vào nhà đi." Hải Vân vội vàng đẩy cánh tay đang kéo mình của Hải Vinh, bước đến đứng trước mặt cả ba người.

Bà Hải Vy và ông Quốc Quân bước qua Hoài Phong, tiến đến ngồi ở sofa.

Hải Vân quay sang Hoài Phong: "Cậu cũng vào nhà đi."

Hoài Phong cũng không từ chối đi đến đứng bên cạnh sofa. Hải Vân trừng mắt nhìn cậu nhóc Hải Vinh bên cạnh: "Đi đóng cửa."

Còn chính mình thì vội vàng trở lại phòng khách: "Sao ba mẹ lên đây giờ này?"

Hôm qua vừa gọi điện thoại cho cô cũng đâu bảo hôm nay sẽ lên Hà Nội.

"Con không giới thiệu sao?" Ông Quốc Quân dùng bình nước trên bàn, gót cho mình và vợ cốc nước, sau đó cũng rót đầy cốc nước bên cạnh đẩy về phía đối diện. Nâng mắt nhìn Hoài Phong: "Cậu cũng ngồi đi."

"Dạ?"

Ngừng vài giây Hải Vân mới hiểu được ý trong lời nói của ba mình. Cô vội vàng xua tay, giải thích: "Ba mẹ, chuyện không như hai người nghĩ đâu. Đây là bạn cấp ba của con, bây giờ cậu ấy cũng là đối tác trong chương trình con đang phụ trách. Vừa vặn hôm nay đến nhà cùng nấu ăn thôi..."

Càng nói giọng của Hải Vân cũng nhỏ dần.

Ai mà ngờ lần đầu tiên đưa bạn khác giới về nhà lại gặp đúng tình huống như thế này.

Từ nhỏ Hải Vân đã được bà Hải Vy và ông Quốc Quân nuôi dạy rất kỹ. Ngày còn đi học đến tận bây giờ, bạn bè khác giới xung quanh của cô hai người đều biết. Đây là lần đầu tiên có sự xuất hiện của người khác mà hai người không biết, hay nói đúng hơn là đã được biết nhưng không phải do chính cô mà là thông qua người khác.

So với thái độ của ông Quốc Quân thì bà Hải Vy lại vô cùng vui vẻ, bà chăm chú nhìn người con trai trước mắt: "Bây giờ con là bác sĩ sao?"

Hoài Phong gật đầu: "Dạ."

Ba người còn lại trong phòng nghiêng đầu nhìn bà Hải Vy.

Đây là có quen biết với nhau sao?

"Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?"

Hải Vân nhìn thấy Hoài Phong cúi đầu: "Ba mẹ con mất cả rồi ạ!"

Bà Hải Vy ngạc nhiên: "Cô xin lỗi..."

Bầu không khí trong căn nhà nhỏ cũng nhanh chóng trầm đi.

Bà lại nhanh chóng quay sang Hải Vân: "Người hôm qua mẹ nuôi con gặp là Hoài Phong sao?"

Hải Vân mơ màng gật đầu.

"Hoài Phong là học sinh trong đội tuyển học sinh giỏi của mẹ."

Thời cấp hai, vì tránh những lời bàn tán không đáng có nên Hải Vân và Phương Anh được gia đình sắp xếp cho học ở một trường cấp hai khác với trường bà Hải Vy đang dạy. Còn Hoài Phong lại chính là học sinh lớp bà Hải Vy chủ nhiệm trong hai năm lớp 8 và 9. Đồng thời anh cũng là một trong những học sinh được bà Hải Vy dẫn dắt đạt được kết quả cao trong kỳ thi học sinh giỏi Tiếng Anh năm lớp 9.

Trong suốt những năm gõ đầu trẻ, Hoài Phong chính là học sinh mà bà Hải Vy ưng ý nhất. Lên cấp ba cậu nhóc mà bà hài lòng này cũng thi vào cùng trường cùng lớp với con gái mình nhưng lại không theo đội tuyển Anh nữa mà chuyển sang đội tuyển Hóa.

Ngày trước có vài lần đến đón con gái bà cũng vô tình gặp cậu nhóc đang chơi bóng trên sân trường cùng bạn bè.

Bà cũng từng hỏi qua con gái và cậu nhóc trước mặt này có quen biết với nhau không?

Tuy nhiên câu trả lời bà nhận được lại là cái lắc đầu của Hải Vân. Là người mẹ, người bạn đồng hành cùng con gái đương nhiên bà Hải Vy cũng biết tính cách của cô.

Chỉ có điều bà không ngờ là sau nhiều năm như vậy mà hai người từ xa lạ lại trở nên thân thiết với nhau.

"Con không đi nấu cơm sao?" Giọng nói quen thuộc của ba vang lên.

Hải Vân ngơ ngẩn đi vào phòng bếp, đằng sau lưng là cậu nhóc Hải Vinh.

Hai chị em nhìn nhau. Hải Vinh nhìn nguyên liệu trên bếp, nâng mắt nhìn chị gái: "Chị định nấu sườn xào chua ngọt sao?"

Hải Vân vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí bên ngoài vừa rồi, cô máy móc gật đầu.

Trong của cô chợt hiện lại những thước phim vụn vặt.

Cấp hai, có lần xe Hải Vân bị tuột sên, Phương Anh lại đi tập múa nên cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của đám bạn Hải Vân đã lên xe của cậu bạn cùng lớp.

Vừa về đến cổng, gặp bà Hải Vy cũng vừa tan lớp trở về. Hôm đó, mặc dù Hải Vân đã giải thích rõ ràng nhưng cô vẫn bị mẹ mình trách mắng rất lâu về vấn đề để bạn khác giới đưa về.

Khi biết chuyện, Phương Anh từng hỏi cô có khó chịu vì những lời mẹ đã nói ngày hôm đó không? Lúc đó Hải Vân chỉ mỉm cười.

Cô chưa từng giận mẹ, cũng chưa từng có chút oán hận nào đối với phương pháp giáo dục của mẹ và ba hay thậm chí đối với những nguyên tắc hà khắc của ông bà ngoại. Vì chính cô hiểu rất rõ tại sao mọi người trong nhà lại có thái độ như vậy với việc giáo dục cô.

Họ đều sợ cô sẽ trở thành bà Hải Vy thứ hai.

Hôm nay khi nhìn thấy ba mẹ đứng bên ngoài, mà người đứng đối diện với ông bà là Hoài Phong, Hải Vân đã thầm nghĩ: "Xong đời rồi."

Vậy mà thái độ của ông bà đối với cô lại trái ngược hoàn toàn.

Đây là thái độ khác hoàn toàn trong tưởng tượng của Hải Vân.

"Sao hôm nay em và ba mẹ lại lên Hà Nội?"

Hải Vinh dùng tay vớt cải đang được ngâm trong nước để lên rổ trả lời:"Mai là chủ nhật, nên mọi người rủ nhau lên thăm chị."

Cậu nhóc chỉ biết sáng hôm nay mẹ dặn cậu đi học thì về nhà, sau đó cả nhà sẽ lên Hà Nội thăm chị gái. Còn vấn đề là có đơn giản là đi thăm chị gái mình hay không, Hải Vinh cũng không biết.

Hải Vân gật đầu, lúc này tiếng nói chuyện ngoài phòng khách càng trở nên rõ ràng hơn. Cô vừa vật lộn với đống nguyên liệu vừa vểnh tai nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài phòng khách.

Bà Hải Vy: "Cô nhớ cấp ba hai đứa là học cùng một lớp."

Giọng nói đầy từ tính của Hoài Phong vang lên: "Đúng ạ. Nhưng lúc đó bọn con không thân."

"Cô hiểu mà..." Qua vài giây, cô lại nghe mẹ mình nói tiếp: "Con là bạn trai của cái Vân sao?"

Bàn tay cầm dao cắt thịt của Hải Vân dừng lại.

Ngay sau khi mẹ hỏi, bầu không khí trong nhà rơi vào khoảng không đáng sợ, lúc này ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Khi cô nghĩ rằng Hoài Phong sẽ giải thích với ba mẹ mình, rằng hai người chỉ là bạn bè cấp ba không gặp nhiều năm bây giờ chỉ là đối tác cùng hợp tác thì cô lại nghe được anh nói: "Con và Vân vẫn đang tìm hiểu với nhau ạ!'

[Cạch]

Con dao vốn đang trên tay Hải Vân nặng nề đặt xuống thớt, cô tròn mắt nhìn bóng dáng áo sơ mi ngoài phòng khách.

Cái gì cơ?

Tiếp theo Hải Vân lại nghe Hoài Phong nói: "Tụi con vẫn đang tìm hiểu nhau nên cô đừng bắt cô ấy đi xem mắt nữa nha cô?"

Bà Hải Vy cười rất vui vẻ: "Được, được, cô biết rồi."