Mây Trên Đỉnh Núi

Chương 11: Mất tích



Tôi cười một cách đau khỗ. Trên tay thằng Tí là con búp bê hôm ấy. Và cái đầu búp bê nhuốm máu quay ngược lại nhìn thẳng vào tôi..

Quá hớt hải, tôi té ngược ra đằng sau, miệng la um sùm:

- Ôi má ơi! Em vứt ngay cái đó điiiiii! Nó không phải đồ chơi đâu Tíiiiii!

Thằng nhóc cười, đáp lại một cách rất ngây thơ:

- Em không cho anh chơi cùng đâu.

Nói xong, thằng Tí hí hửng ôm con búp bê chạy vào nhà.

Răng tôi đánh cầm cập. Lòng đầy hoang mang. Thôi xong, kiểu này là thằng Tí đã mang quỷ về nhà.. Thật hối hận khi trở lại đây..

- Silly! Em đâu rồiiiii!

Tôi chạy vào nhà tìm con bé nhưng chẳng thấy nó đâu cả.

Lúc sau, tôi vòng vòng khắp cái vườn cây, cũng chả thấy tăm hơi Silly đâu. Tôi vừa mệt vừa lo.

Dựa lưng vào gốc cây xoài, tôi ngồi bệch xuống đất thở phì phào.

- Em nè.. anh.. anh!

Tôi giật cả mình, ngẩng mặt lên.

- Em leo lên trên cây làm gì vậy hả?

- Nói nhỏ thôi..

- Trời ạ! Xuống đây đi Silly! Mà.. mà em leo lên bằng cách nào vậy?

- Anh thôi nhìn lên trên này được không?

- Hả? Ủa? Tại sao?

- Anh.. anh.. anh không thấy em đang mặc váy à?

Tôi ngượng đỏ cả mặt, vội cúi đầu xuống đất.

- Trời.. ạ.. anh đâu có để ý đâu.. anh chưa thấy gì hết á.. chưa thấy gì luôn.. Cơ mà Silly.. em thích màu hồng lắm à?

- Thôi vớ vẩn đi!

- Nhưng em leo lên đó làm gì, kiến vàng nó cắn em chết bây giờ..

- Em đang trốn..

- Hả? Trốn gì?

- Anh không thấy con búp bê đó à? Nó đã bị ma nhập vào rồi!

Tôi bụm miệng cười:

- Haha! Em cũng biết sợ ma.. sao? Này này! Xuống từ từ thôi.. Em leo trèo cũng giỏi đấy!

- Quay mặt đi chỗ khác đi!

Tôi lơ lơ mắt sang hướng khác, vờ như chẳng để ý gì. Nhưng thật ra, không biết vì sao, nãy giờ tôi cứ dán mắt vào cặp chân trắng nõn của con bé.

Silly phủi phủi hai tay rồi nghiêm giọng, nói:

- Thời điểm này phải tránh xa thằng Tí, càng xa càng tốt. Em linh cảm, có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

- Anh nghĩ thằng Tí bị ma nhập rồi.. nhìn nó.. ghê ghê thế nào ấy..

- Trông anh có vẻ căng thẳng lắm đó.. anh ổn không?

Tôi thở dài:

- Silly đừng lo.. anh chịu được..

- Anh.. anh có thể về.. em.. em không muốn có chuyện xảy ra với anh..

Tôi cảm thấy có dòng điện chạy từ lỗ tai này sang lỗ tai kia sau lời mà Silly nói.

- Này Silly.. em.. em.. thích anh à?

- Vớ vẩn. Nếu không chịu về thì thôi. Bây giờ, anh chở em ra bán đảo Cam Ranh đi.

- Để làm gì?

- Ngắm biển.

Tôi nhăn mặt:

- Anh bắt đầu thấy sợ thú vui ngắm cảnh vật của em rồi đó. Nói ngắm cảnh mà toàn đi ngắm.. ma! Em cho anh biết trước ngoài ấy có gì đi! Để anh còn chuẩn bị tinh thần.

- Giờ anh có chịu đi hay là không? Hay em đi một mình và để anh ở đây. Cho con búp bê xé xác anh ra.

- Thôi.. thôi.. đi thì đi..

Tôi chở Silly chạy băng băng trên con đường làng quê. Mùi cây cỏ, mùi phân bò hắt vào mũi giữa cái nắng nhẹ trời trưa.

- Silly ơi. Em ngồi sát vào lưng anh, em không ngại à?

- Anh có thấy gì không?

- À.. có.. tròn tròn.. hơi nhọn một chút.. cũng được đó em, phát triển khá tốt.

- Anh nói gì vậy? Em hỏi anh có thấy cái cầu trước mặt không?

- Hả? Thấy chứ.. thì sao?

- Dừng lại đi!

Chúng tôi đang đứng trên một cây cầu bằng sắt. Tôi không nhớ chính xác tên nó là gì. Nhưng nó bắt qua biển. Vùng biển phía trong, tôi nghĩ là nước lợ. Nhìn xuống dưới, một màu xanh thẫm, những bọt sóng trắng vỗ rất khẽ. Có vài cái đầm nuôi tôm hay cá gì đấy. Đẹp, nơi này rất đẹp.

Nhưng tôi thấy thứ đẹp hơn. Là mái tóc ai đó đang bay trong làn gió biển.

Silly nhìn ra phía xa, như đang định phương hướng. Không biết con bé đang nghĩ gì. Bất chợt, Silly lên tiếng:

- Anh thấy cái rừng đằng xa kia không?

- Ờ thấy. Cái rừng mọc trên những gò cát trắng muốt.

- Trắng muốt? Văn chương của anh hay đó. Chở em đến đấy đi.

Xe lại lăn bánh trên con đường vắng tanh. Tôi xao xuyến ngắm nhìn cảnh vật ở chốn này. Đẹp và thơ mộng ngây ngất lòng người.

Qua những rạng phi lao xanh rì rào. Chúng tôi dừng lại ở nơi mà Silly yêu cầu.

Để xe ở dưới. Chúng tôi cùng nhau leo lên "đồi" cát.

- Gió thổi mạnh quá Silly! Cát bay đầy mặt anh rồi! Ặc ặc.. em đang tìm gì vậy Silly?

Con bé không trả lời. Nó cứ vừa đi vừa nhìn qua ngó lại. Thi thoảng lại sờ vào lá cây rồi lắc đầu.

Đi bộ suốt cả tiếng đồng hồ trên vùng cát trắng. Tôi bắt đầu thấm mệt. Đến một chỗ rậm rạp cây cối. Silly bỗng mừng rỡ la lên:

- Thấy rồi!

- Đâu? Cái gì thế?

Silly hái vài chiếc lá trên một cái cây khá to. Con bé đưa cho tôi.

- Ủa? Cái gì đây Silly? Ăn được không? Lá này làm gỏi cuốn à?

- Không. Đây là cây "sao lá tim".

- Sao lá tim? Anh chưa nghe bao giờ? Nó có gì hot không?

- Đây là một trong số những loài cây sắp bị tuyệt chủng ở Cam Ranh.

- Hả? Tại sao?

- Vì giới thượng lưu thích có loại cây này trong vườn. Họ chi rất nhiều tiền cho nó. Và dĩ nhiên, loại cây này bị khai thác quá mức.

- Nhưng? Ngoài hình dáng lá và cây đẹp ra.. Nó còn làm được gì không?

- Một loại cây phong thủy. Diệt được ma quỷ.

- Ôi trời đất ơi! Anh sẽ bứng nguyên cái cây này về. Cân hết bọn ma ở dưới hồ Thủy Vực! Sau đó đem bán..

- Vớ vẩn. Cái cây quá to thế này.. Em nghĩ chúng ta chỉ nên hái vài lá..

Sau khi nói xong. Chúng tôi cùng nhau hái, nhưng không nhiều vì balô con bé chỉ đựng được một ít.

Đi bộ ngắm cảnh thêm lát nữa. Tôi cùng Silly quay về.

Tới làng thì trời cũng sập tối.

Bỗng, chúng tôi nhìn thấy có vài ba người bên vệ đường, vừa đi vừa hô to:

- Quân ơi! Quân! Quân ơi! Con đâu rồi!

Silly kéo kéo áo tôi:

- Anh tấp vào đi. Em quen mấy người này.

- Hả? Thiệt à? Sao em quen họ?

- Đó là người nhà của nhóc Quân, thằng bé ấy là bạn thằng Tí. Hôm trước họ ghé quán café. Em có làm quen..

- Trời ạ. Em chịu khó giao lưu quá vậy. Từ lúc tới đây tới giờ, anh chỉ biết mỗi cô chủ và ông già bỏ của chạy lấy người..

- Anh suốt ngày ngủ.. thì biết gì..

- Nhưng mà em cứ làm anh mất ngủ. Anh mơ thấy em suốt..

Silly lắc đầu. Con bé xuống xe và tiến tới những người trước mặt.

- Có chuyện gì vậy cô, chú?

Mẹ thằng Quân rưng rưng đáp:

- Không biết.. nó đi đâu.. mà giờ này.. chưa thấy về..

Người cha tiếp lời:

- Bình thường 4 giờ chiều là nó có mặt ở nhà rồi.. Nhưng đã hơn 6 giờ.. chưa thấy mặt mũi đâu..

Ông cậu lên tiếng:

- Tìm khắp làng rồi, chẳng biết nó ở đâu.. Ngoài đồng thì hàng xóm thấy là người ta báo ngay.. đằng này..

Đúng lúc ấy. Vài người nữa đi tới, tay họ cầm đèn pin, soi qua soi lại.

- Anh chị ơi! Anh chị có thấy thằng Toàn nhà em đâu không?

- Không.. không.. chúng tôi cũng đang đi tìm thằng Quân nè..

Mẹ Quân mếu máo:

- Có.. có.. khi nào.. thứ ấy đã quay trở lại..

Người cậu tự vỗ tay lên trán, khuôn mặt ông ta vừa lo âu, vừa dằn vặt:

- Lẽ ra chúng ta không nên chủ quan.. Lẽ ra chúng ta phải cấm chúng.. không được ra ngoài.. như trước..

Silly rời khỏi đám người. Con bé chạy lại phía tôi.

- Linh cảm của em đã đúng rồi..

- Lên xe đi Silly. Rồi nói cho anh nghe. Cái gì đang xảy ra vậy?

Silly đưa mắt nhìn vô định vào những cánh đồng tối đen như mực.

- Là quỷ nhập tràn. Nó đã hồi sinh.. Có thể.. nó đã bắt những đứa trẻ vô tội..

- Anh.. anh không nghĩ thế.. Biết đâu, lũ trẻ ham chơi, đang ở quán net hoặc đâu đó thì sao?

- Em cũng.. hy vọng là vậy..

Về đến quán café. Chúng tôi chẳng thấy có bất kỳ ai ở quán cả. Vậy là nhóc Tí cũng đã mất tích. Mọi người dường như đang đi tìm lũ trẻ.

Tôi và Silly vào trong quán. Chúng tôi uống chút nước ngọt cho đỡ mệt.

Tôi không biết mình phải làm gì lúc này. Thật sự cũng đứng ngồi không yên..

- Anh không đi tắm à?

- Em nghĩ sao vậy? Giờ phút này còn tâm trí mà tắm sao?

- Anh nói là bọn nó chỉ đi chơi. Thế sao phải lo?

- Trời ạ.. em sống không có tình người gì hết.. dù sao thằng Tí cũng ngoan ngoãn, hiền lành..

- Không là vấn đề đâu. Anh cứ tắm đi. Em ngồi đây xem tình hình rồi sẽ nói anh biết.

- Anh..

- À.. thì ra.. anh không dám đi tắm phải không?

- Dám chứ.. nhưng nếu em đi cùng anh.. Em canh cửa cho anh.. giống trước đây anh từng canh cho em đi vệ sinh vậy đó..

- Anh.. em là con gái mà..

- Đã sợ ma rồi thì không phân biệt trai gái gì hết. Em không canh thì anh không tắm!

Một hồi sau thì Silly cũng chịu cùng tôi đi ra nhà tắm.

Đáng lẽ tôi cũng không nhát gan đến mức này. Nhưng thật sự, khi biết có quỷ nhập tràn tồn tại quanh đây. Lòng tôi luôn bồn chồn thổn thức.

Căn nhà rộng rinh giờ này trống trơn và u tối. Chẳng có ai bật đèn cả.

Tôi đi phía trước, Silly đi phía sau.

- Em ơi, em biết công tắc chỗ nào không? Điện thoại anh hết pin nên không soi đèn được.

- Em không biết nữa.. Em để điện thoại ở phòng, chẳng mang theo.

- Sao kỳ vậy? Anh thấy con gái thời nay lúc nào cũng đem theo điện thoại. Nhìn vào màn hình rất thường xuyên. Em hơi lạ đấy Silly, quá lạ luôn đấy Silly!

Con bé lắc đầu.

- Hay là không có chàng trai nào theo đuổi em? Nhìn em cũng.. cũng xinh đó Silly.

- Đừng vớ vẩn nữa. Anh nghe thấy mùi gì không.

Tôi khựng lại. Quả thực, có mùi rất lạ nồng nặc trong căn nhà này. Tôi hoảng hồn:

- Mùi máu phải không? Tanh quá!

Đi được vài bước nữa thì chân tôi chạm phải vật gì đấy mềm mềm dưới đất. Đúng lúc này thì Silly vào phòng để lấy điện thoại.

Tôi ngồi xuống, sờ thử xem thứ ấy là gì. Nó mềm mềm, lành lạnh. Có chút sởn gai óc. Nó còn có tóc nữa!

Silly bước ra, con bé loay hoay rồi bật đèn điện thoại lên.

Tách!

Ánh sáng chiều thẳng về phía tôi.

- Áaaaaáaaaaá!

Tôi áp chặt người vào tường sau tiếng la, không thể tiếp tục nói nên lời.

Cái thứ gớm ghiếc dưới đất ấy chính là con búp bê. Con búp bê nằm trên một vũng máu..

Tôi sợ xanh mặt nhìn Silly.

Lúc bấy giờ, tôi mới để ý, Silly đang thẩn thờ nhìn gì đó sau lưng tôi.

Tôi từ từ xoay đầu lại..

Trên bức tường trắng..

Xuất hiện một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng máu, những giọt máu tanh đang lăn xuống lõm bõm.

"Tất cả bọn mày. Đều phải chết"

(Còn tiếp)