Mê Án Đường Triều

Chương 87: Ta vô lại sao?



"Huynh yên tâm, Hoàng đế là người thông minh." Trần Cẩn Phong cố ý chạm vào chòm râu giả, cười nói tiếp: "Ngày đại hôn của công chúa mà phò mã lại mất tích một cách li kì, đây là một chuyện cực đáng xấu hổ với Hoàng gia, giấu còn chẳng kịp chứ đừng nói đến chuyện công khai đi lùng sục ta. Với cả giờ ta cải trang thế này đến huynh còn suýt nữa không nhận ra, người khác nhận ra thế nào được."

"Đừng tự tin vào mọi chuyện quá, dù thế nào huynh vẫn phải cẩn thận thì hơn." Lời Lý Kính Dư nói cũng rất có lí nên Trần Cẩn Phong chẳng thể phản bác được.

"Được rồi được rồi, sau này ta sẽ cẩn thận hơn." Trần Cẩn Phong hứa với Lý Kính Dư, dừng lại một chút rồi chàng nói tiếp: "À đúng rồi, huynh chuẩn bị giúp ta một bao lương khô nhé."

"Một bao sao, để làm gì vậy?" Lý Kính Dư ngạc nhiên.

"Ta muốn đi thăm hỏi."

"Làm gì có ai đi thăm người khác mà lại tặng lương khô bao giờ, với cả huynh mới tới Quý Châu, làm sao có người quen được. Nói đi huynh định làm gì?"

"Đi bố thí."

"Gì cơ?" Lý Kính Dư trợn tròn mắt nhìn Trần Cẩn Phong như nhìn thấy quái vật. "Huynh có bị sốt không thế, sao đang yên đang lành lại nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn gì thế này?"

"Ta thay huynh giúp đỡ cho bách tính Quý Châu, giúp huynh gánh bớt trách nhiệm, sao lại là ý tưởng vớ vẩn được?" Trần Cẩn Phong cố tình làm ra vẻ buồn rầu: "Cuối cùng huynh có đưa hay không đây?"

"Xong rồi, ta đường đường là tri phủ Quý Châu mà lại bị huynh ép bức như này." Lý Kính Dư bày ra gương mặt bất lực, anh vỗ đùi kêu lên: "Huynh hỏi xin đồ của ta mà còn hung dữ với ta như thế, ta thấy mình không cần làm tri phủ nữa, không cần làm nữa."

"Thế được thôi, huynh không đưa thì ta lên phố bán chữ đây." Nói đoạn Trần Cẩn Phong đi ra ngoài.

"Thôi thôi." Lý Kính Dư không còn cách nào khác: "Ta sợ huynh rồi đấy, huynh trở nên vô lại như này từ khi nào vậy?"

"Ta vô lại sao?" Trần Cẩn Phong rùng mình, trong đầu chợt hiện lên hình bóng một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều đang ngước đôi mắt tinh nhạy nhìn mình một cách vô tội. Không lẽ do tiếp xúc lâu với tiểu ma nữ nên chàng bị ảnh hưởng sao?

"Đang nghĩ gì vậy?" Lý Kính Dư thấy Trần Cẩn Phong đứng thẫn thờ nên vẫy vẫy tay trước mắt chàng.

"Huynh làm gì đấy?" Trần Cẩn Phong ngay lập tức hoàn hồn.

"Nhìn huynh có vẻ bất an, có tâm sự gì sao?"

"Làm gì có."

"Hay là hối hận vì hủy hôn rồi. Không phải huynh đang nhớ công chúa đấy chứ?" Câu nói đùa của Lý Kính Dư khiến Trần Cẩn Phong ngượng ngùng, chàng khẽ ho, cố ý ngó nghiêng không trả lời.

"Được rồi được rồi." Lý Kính Dư vỗ tay ra hiệu với bên ngoài, một thiếu nữ trẻ tuổi bước vào. "Cô ấy tên là Tiểu Thiến, sau này sẽ là nha đầu của huynh." Lý Kính Dư quay người nói với Tiểu Thiến: "Tiểu Thiến, vị này là Trương đại nhân, vị này là Võ đại nhân."

"Tiểu Thiến bái kiến Trương đại nhân, Võ đại nhân." Thiếu nữ hơi cúi người rồi tới đứng bên cạnh Trần Cẩn Phong. Quan sát kĩ người thiếu nữ, mái tóc hơi thưa xơ nhưng được chải chuốt sạch sẽ cẩn thận, dung mạo bình thường nhưng lại biết điểm tô phấn son vừa đủ.

"Đây hẳn là một cô nương thông minh và nhanh nhẹn." Trần Cẩn Phong thầm nghĩ.

* * *

Buổi tối tại miếu hoang thành đông.

Nơi đây là một ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu, nói là miếu hoang là bởi không có hòa thượng mà thôi. Chính giữa ngôi miếu là cửa lớn, bước qua cửa là nơi bái Phật, đi qua tượng Phật sẽ xuất hiện một cánh cửa sau dẫn thông ra ngoài. Nhưng cánh cửa này đã bị chặn lại, phía trên cửa có một khung cửa sổ nhỏ, tuy nhiên vì lâu ngày không được mở ra nên trên cửa đã phủ một tầng bụi dày.

"Ân công tới rồi." Võ Dương vừa bước tới cửa, Lương Tử đang nằm trên manh chiếu rách trông thấy liền kêu lớn.

Nhóm người ăn xin đang chuẩn bị đi ngủ, thấy có người đến đều đồng loạt bò dậy vây quanh hai người.

"Hóa ra ngài là người đã cứu Lương Tử sao." Có người kêu lên, giọng nói tràn đầy sự vui vẻ.

"Nào có nào có, bọn ta có mang một ít lương khô tới để chia cho mọi người." Võ Dương vừa nói vừa mở bao đựng ra. Đám người xông tới tranh giành nhau, có thể thấy người tốt đến đâu đi nữa thì đứng trước đồ ăn cũng sẽ lộ ra sự ích kỉ.

Trần Cẩn Phong cũng không đứng yên, chàng quan sát quanh ngôi miếu hoang, cuối cùng cũng tìm thấy ông lão ăn xin ở một góc tường.

Trần Cẩn Phong cầm hai cái màn thầu đi tới bên cạnh ông lão: "Ông ơi ông ăn đi."

Ông lão nhìn Trần Cẩn Phong, nhận lấy màn thầu rồi nhai ngấu nghiến.

"Ông ơi, con trai ông đâu rồi?"

"Nó tới thắp hương ở miếu Quan Âm thôn bên rồi." Ông lão vừa ăn vừa lầm bầm.

"Thắp hương?" Trần Cẩn Phong ngạc nhiên hỏi: "Sao lại tới miếu Quan Âm thắp hương, tới đó không phải để cầu con sao?"

"Con trai lớn rồi cũng phải nghĩ đến chuyện dựng vợ gả chồng." Ông lão cười vui vẻ, gương mặt nhem nhuốc tươi tắn như nở hoa: "Hôm nay là ngày mười lăm, thời điểm thích hợp nhất để thắp hương cầu xin, lão cũng muốn được bế cháu lắm."

"Có hi vọng là tốt rồi." Trần Cẩn Phong ngồi xuống cạnh ông. "Sao ông không ra lấy đồ ăn."

"Lão có tuổi rồi, mất năm trước gặp nạn nên chân tay cũng bất tiện, làm sao mà giành được nên chỉ có thể lụm nhặt đồ người ta để thừa lại. Cũng may mà còn có con trai, nếu không có khi lão chết lâu rồi."

"Tại hạ thấy con trai ông là một người có hiếu." Trần Cẩn Phong dành lời khen từ tận đáy lòng.

"Đúng vậy, mỗi lần giành được thức ăn nó đều đưa cho lão trước, chờ lão ăn no rồi mình mới ăn. Có được đứa con như vậy là phúc phần của lão." Ông lão kể chuyện, tuy cuộc sống khổ cực nhưng gương mặt ông vẫn ánh lên niềm hạnh phúc.

"Tại hạ thấy cơ thể cậu ấy cường tráng, hẳn có thể đi kiếm việc được, chứ xin ăn thì sao có thể nuôi sống hai người."

"Hầy." Ông lão buồn bã đáp: "Tầm này kiếm việc cũng khó, Phàn Tam Nhi, à đấy là tên con trai lão, lúc nó mới tới đây còn làm việc nông giúp người ta, làm vất vả nhưng cũng kiếm được tiền rau cháo. Về sau đi xây nhà cho Dương lão gia ở thôn Dương gia thì bị ngã từ trên nóc nhà, đổ bệnh mất hơn nửa năm. Sau khỏi bệnh nhưng không làm được việc nặng nữa."

"Ra vậy." Trần Cẩn Phong nhìn vẻ đáng thương của ông lão, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi xót xa.

"Con trai lớn rồi muốn cưới vợ cũng là chuyện thường tình. Hai ngày trước tự nhiên nó nói với lão muốn tới miếu Quan Âm, ngoài miệng thì lão đồng ý nhưng trong lòng thấy rất áy náy với nó. Cưới vợ chẳng lẽ lại không cần tiền sao, còn kéo theo một ông già như lão đây thì có ai dám gả cho nó chứ."

"Nói thế cũng đúng, trước mắt quan trọng nhất vẫn phải tìm cho cậu ấy một công việc nhẹ nhàng để kiếm sống, nuôi được gia đình rồi mới nghĩ cách lấy vợ sinh con được." Trần Cẩn Phong nói.

"Đúng thế." Ông lão đấm vào chân mình, gương mặt buồn rầu nói: "Trách lão già này không thể chết đi, không còn quả tạ níu chân nữa, thằng bé sẽ dễ thở hơn nhiều."

"Ông đừng nói thế, làm người khó tránh được lúc gặp khó khăn, tại hạ thấy ông khéo ăn nói, có phải ngày trước từng được học hành không?"

Vẻ lúng túng lướt qua biểu cảm của ông lão, nhưng ông đã nhanh chóng định thần lại: "Chỉ biết chút chút thôi."

Vẻ lúng túng của ông không qua được mắt Trần Cẩn Phong, chàng hiểu ý nên đổi chủ đề: "Tại sao lại không học tiếp nữa ạ?"

"Gia cảnh bần hàn nên không học nữa." Ông lão cúi đầu nhìn chằm chằm vào miếng màn thầu cắn dở.

"Quê của ông ở đâu?"

"Quý Châu, ở ngay Quý Châu thôi."

"Ồ, vậy ông tới kinh thành bao giờ chưa?" Trần Cẩn Phong dò hỏi.

"Tới rồi." Ông lão ngập ngừng chốc lát rồi nói tiếp: "Kinh thành quá phồn hoa, không có chỗ cho lão, trở về Quý Châu vẫn tốt hơn."

"Nói chuyện lâu rồi mà vẫn chưa biết quý danh của ông ạ." Trần Cẩn Phong cười nói.

"Lão tên Phàn Nghiêm, cậu có thể gọi thẳng tên lão." Ông lão vừa nói vừa ngó xung quanh.

Thấy ông lão có vẻ mất kiên nhẫn, Trần Cẩn Phong cũng không hỏi gì thêm, chàng chắp tay hành lễ, nói: "Có thời gian tại hạ sẽ lại tới thăm ông."

"Được được được." Ông lão đồng ý.

* * *

Sáng sớm hai ngày sau.

Sảnh sau phủ nha.

Trần Cẩn Phong và Võ Dương ngồi trước án kỉ chậm rãi thưởng thức món bánh nổi tiếng trong vùng, Tiểu Thiến ở bên cạnh phụ giúp chuyện trà nước.

Võ Dương cầm một miếng bánh quế hoa, cắn nhẹ một miếng, ngay lập tức cảm thấy hương thơm lan tỏa trong miệng, trong hương thơm lại cảm được vị ngọt nhẹ nhàng. Bánh thơm ngọt nhưng lại không hề ngấy, là thượng phẩm trong các loại bánh quế hoa. Dù ngày thường đã quen với những mĩ vị chốn cung đình thì cũng phải đổ gục trước món điểm tâm nhỏ bé này.

"Mặc dù mùi vị không được nồng đậm như bánh trong cung nhưng lại mang một mùi vị rất khác, tươi mát lại thanh nhã, giống như, giống như là.."

Nhìn Võ Dương nghiêng qua nghiêng lại cố nhớ ra chữ khiến Trần Cẩn Phong phì cười: "Ta thấy huynh nên đi học tập ông lão ăn xin kia đi."

"Hai ngài từng vào cung sao?" Bỗng Tiểu Thiến quay đầu hỏi.