Mê Án Đường Triều

Chương 88: Không ai được rời khỏi đây



Cả hai sững người, Võ Dương biết mình lỡ lời nên vội lấp liếm: "Đúng, bọn ta từng vào cung rồi, còn đi bái kiến cả thổ địa công công nữa, đồ cúng trước mặt ngài ấy nhiều vô kể."

Hai người đang nói chuyện thì một hồi trống dồn dập inh tai ngắt lời họ.

"Có vụ án mới rồi." Võ Dương ngó cổ nhìn ra ngoài.

Trần Cẩn Phong gật đầu đồng ý: "Có vẻ Kính Dư lại phải bận rộn một phen đây. Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài xem thế nào."

* * *

Đại sảnh phủ nha.

Bên ngoài nha môn có rất nhiều dân thường đứng nghe xét xử, chen chúc trong số đó không thiếu những người ăn xin rách rưới. Nét mặt người nào người nấy đều vô cùng căng thẳng. Nha dịch đứng nghiêm trang hai bên, Lý Kính Dư ngồi nghiêm phía sau án kỉ giữa công đường. Bên tay phải Lý Kính Dư là một tấm màn xanh ngăn giữa sảnh trước và sảnh sau. Không ai biết phía sau tấm màn ấy là một thư sinh anh tuấn trẻ tuổi từng là Văn Trạng nguyên, từng giải quyết vụ án sát liên hoàn ở quán trọ Duyệt Lai, còn suýt nữa đã trở thành phò mã của An Lạc công chúa. Đôi mắt đen tuyền như hắc trân châu của chàng ẩn chứa cái nhìn trầm tĩnh, dường như không thể nhìn ra được tâm trạng của chàng. Kế bên Trần Cẩn Phong là một chàng trai mắt sâu mũi cao hơi vén rèm nhìn ra ngoài, ánh nắng từ khe hở chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, làm nửa bên mặt còn lại ẩn trong bóng tối.

Lý Kính Dư đập kinh đường mộc (khối gỗ của quan huyện sử dụng để giữ trật tự công đường khi xử án) xuống bàn, hỏi người đang quỳ dưới đất: "Kẻ nào đang quỳ dưới công đường?"

"Kia không phải con trai của ông lão ăn xin sao." Võ Dương nói.

Trần Cẩn Phong cũng lại gần nhìn, quả đúng là anh ta thật, nhưng khác với hôm đó, Phàn Tam Nhi lúc này hai mắt sưng vù, gương mặt lem luốc, rõ ràng anh ta vừa mới khóc xong. Vết bẩn trên má cũng bị nước mắt làm nhem hết ra.

"Bẩm đại nhân." Phàn Tam Nhi nghẹn ngào thưa: "Cha của thảo dân bị kẻ khác hại chết ạ." Nói xong, tiếng khóc nức nở lại vang lên.

"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa." Lý Kính Dư chắp hai tay lại rồi hỏi tiếp: "Nói chậm rãi thôi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."

"Chuyện là thế này ạ." Phàn Tam Nhi vừa lau nước mắt vừa kể: "Hai ngày trước thảo dân tới thôn Trương và ở lại đó hai đêm, trước khi đi cha thảo dân vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng khi quay lại.. huhuhu.." Khóc xong anh ta lại nói tiếp: "Cha đã bị kẻ nào đó hại chết rồi."

"Sao ngươi lại dám khẳng định cha mình bị hại chết." Lý Kính Dư hỏi.

"Trước khi thảo dân đi cha vẫn còn bình thường nhưng ngờ đâu khi quay lại ông ấy đã chết rồi, trên người và trên mặt còn chằng chịt thương tích."

"Ý ngươi là cha ngươi đã chết khi không có mặt ngươi ở đó, vậy ngươi có đoán được hung thủ là ai không?" Lý Kính Dư lại hỏi.

"Chuyện này thảo dân làm sao mà biết được ạ. Tính cả thảo dân và cha có mười ba người sống cùng nhau, đâu thể biết được là kẻ nào ra tay tàn độc."

"Phàn Tam Nhi, ngươi đừng có mà ăn nói linh tinh." Một trong số những người đang nghe xét xử bước ra. Người này đi thẳng tới chỗ Phàn Tam Nhi rồi chỉ tay mắng anh ta: "Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, mười một người bọn ta ai cũng đều coi cha ngươi như cha ruột, sao ngươi dám nghi ngờ bọn ta?"

"Đúng thế, dựa vào cái gì mà nghi ngờ bọn ta, ta thấy có khi là người thấy cha mình là gánh nặng nên đã tự xử lí ông ấy rồi." Trong đám đông lại có thêm người hét lớn.

"Các người, các người.." Phàn Tam Nhi tức không nói nên lời.

"Ai cho phép các ngươi làm ồn trên công đường thế hả." Lý Kính Dư lại đập kinh đường mộc, ai nấy đều im bặt. "Ngươi nói ngươi nghi ngờ mười một người kia, ngươi có chứng cứ không?"

"Đại nhân nghĩ mà xem lúc đó cha thảo dân chỉ ở cùng với mười một người đó, thảo dân không nghi ngờ họ thì ngh ngờ ai ạ?" Phàn Tam Nhi đáp.

Lý Kính Dư gật đầu, rồi anh nhìn sang người đứng bên cạnh Phàn Tam Nhi: "Còn ngươi là ai?"

Người này quỳ xuống đất, dập đầu thưa: "Bẩm đại nhân, thảo dân tên Hoàng Tứ, là một trong mười một người mà Phàn Tam Nhi nghi ngờ ạ."

"Hoàng Tứ, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy người chết là khi nào?"

"Bẩm đại nhân, là buổi sáng nay ạ." Hoàng Tứ thẳng thắn đáp.

"Sáng nay sao?"

"Vâng, lúc đó bọn thảo dân đang chuẩn bị đi xin ăn, chỉ còn mỗi ông Phàn ở lại, trước khi đi thảo dân còn hỏi ông ấy là 'Hôm nay cũng không đi sao?', ông ấy còn trả lời 'Không'. Thảo dân nghĩ ông ấy muốn chờ con trai trở về nên đi trước. Chuyện này ngài có thể hỏi chín người còn lại, họ có thể làm chứng ạ."

"Chín người ư, người còn lại là ai?" Lý Kính Dư nhận ra điểm mấu chốt.

"Là Lương Tử ạ." Hoàng Tứ trả lời: "Tên tiểu tử đó từ hôm qua đã không thấy đâu, chắc hẳn là lại đi đánh bạc rồi."

"Lương Tử?" Lý Kính Dư ra lệnh cho nha dịch: "Mang Lương Tử tới nha môn để thẩm vấn."

Lời vừa dứt liền có hai người đi ra ngoài.

"Đúng rồi, chính là Lương Tử." Mắt Phàn Tam Nhi sáng lên, dường như anh ta nhớ ra được điều gì đó: "Đại nhân, Lương Tử bản tính khó dời, ắt hẳn là hắn hại chết cha thảo dân rồi."

"Thảo dân thấy có lẽ ông ấy tự sát thôi ạ." Hoàng Tứ nói.

"Không phải ngươi vừa nói Phàn Tam Nhi.." Lý Kính Dư nghi hoặc hỏi.

"Ban nãy là thảo dân tức giận nên nói vậy, bây giờ thảo dân nói thật. Mười người nhóm thảo dân đi ra khỏi ngôi miếu chưa được bao xa thì Phàn Tam Nhi đang thở hồng hộc chạy tới từ phía đối diện. Mọi người chào hỏi nhau một chút, Phàn Tam Nhi liền vội vàng chạy về miếu để xem cha mình. Chúng thảo dân đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy, mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện rồi nên chạy về. Vừa vào trong thì thấy ông lão đã nằm chết trên nệm cỏ, người với mặt thì đầy thương tích."

"Hừm, nói như vậy trừ khi mười người các ngươi thông đồng với nhau, còn không người có khả năng gây án lớn nhất chính là Phàn Tam Nhi?" Ánh mắt sắc lẹm của Lý Kính Dư nhìn về phía Hoàng Tứ.

"Nói một lời công bằng thì Phàn Tam Nhi là người con cực kì có hiếu, mỗi ngày đều ở cùng nhau nên thảo dân hiểu được con người cậu ấy. Chuyện cậu ấy giết cha mình hoàn toàn không thể xảy ra, chỉ có thể là cha cậu ấy tự sát thôi." Hoàng Tứ nói xong thì liếc nhìn Phàn Tam Nhi. Phàn Tam Nhi ban nãy nghe thấy câu cuối cùng của Lý Kính Dư thì vô cùng hoang mang, bây giờ nghe được lời giải vây của Hoàng Tứ, trong lòng cảm kích không thôi.

"Mọi chuyện đều có thể xảy ra." Lý Kính Dư nói.

"Dù là thế nhưng bảo Phàn Tam Nhi giết cha cậu ấy thì thảo dân thà tin chuyện mười người thảo dân thông đồng với nhau còn hơn." Lời của Hoàng Tứ khiến mấy người ăn xin đứng ở cửa nhao nhao lên: "Này Hoàng Tứ, ngươi có biết ăn nói không thế." "Hoàng Tứ, ta thấy ngươi mới là hung thủ."

"Hoàng Tứ, ta phải đánh nát cái đầu bã đậu của ngươi." "Hoàng Tứ đừng có ăn nói hàm hồ, cẩn thận bọn ta đánh ngươi đấy."

"Được rồi." Lý Kính Dư lớn tiếng nạt nộ, công đường ngay lập tức trở lại trạng thái yên lặng.

"Dù thế nào đi nữa thì Phàn Tam Nhi và các ngươi đều thuộc diện tình nghi nhưng Phàn Tam Nhi đáng nghi nhất, do đó trước khi chân tướng vụ án này được đưa ra ánh sáng, các ngươi không ai được rời khỏi đây, nếu không sẽ bị xử tội giết người."

* * *

Trong căn miếu hoang thành đông.

Một nam tử có gương mặt đẹp như ngọc, đầu đội mũ quan ngồi xổm cẩn thận kiểm tra vết thương trên người nạn nhân, chốc chốc lại nhíu mày. Cơ thể nạn nhân chằng chịt những vết bầm tím, trên tay nắm chặt một gậy gỗ tròn, đôi mắt trông vô cùng hung tợn. Những vết máu trên gậy gỗ khiến người đối diện nhìn thấy mà hoảng hốt. Sau khi khám nghiệm xong, anh đứng dậy tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ xung quanh. Kiểm tra xong lại bước ra bên ngoài miếu quan sát địa hình của khu vực bên cạnh.