Mẹ Kế Độc Ác Quyết Tẩy Trắng

Chương 1



1.

Tôi mở mắt ra và phát hiện có một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi đang quỳ trước giường.

Mặc dù hiện tại đã vào đông, nhưng cậu bé không mặc áo, trên lưng gầy gò toàn vết roi.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi, đầy thù hận và ý đồ g.i.ế.t người rất rõ ràng.

Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy ý đồ g.i.ế.t người trên một cậu bé. Tôi chợt thấy sợ hãi.

Tôi nhớ ra mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ trang và trở thành một nữ phụ là mẹ kế độc ác của nam chính Giang Thời.

Trong tương lai, nam chính sẽ trở thành Tể tướng triều đình và nắm toàn quyền, sau đó g.i.a.m tôi vào ngục tối, t.r.a t.ấ.n tôi trong suốt ba năm, cuối cùng r.ú.t x.ư.ơ.n.g và l.ộ.t d.a tôi đến c.h.ế.t.

Nhìn thấy cây roi trên tay, tôi nuốt nước miếng: "Nếu có thể thì g.i.ế.t ta đi. Bằng không khi phụ thân trở lại, ta sẽ bảo ông ấy g.i.ế.t bà."

Giang Thời nắm chặt tay, mắt nhìn tôi một cách sắc bén. Tôi chớp mắt, rơi hai hàng nước mắt. Tôi ôm Giang Thời.

"Đánh con mà mẹ đau lòng. Con yêu, con có hiểu nỗi khổ của mẹ không?"

Giang Thời:?

Cậu nhóc tức giận vùng vẫy trong vòng tay tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kìm nén.

"Bà đang giở trò gì vậy, đồ nữ nhân xấu xa!"

"Quên đi, con hiện tại còn nhỏ, mẹ nói cái gì con cũng không hiểu, lớn lên con sẽ biết mẹ vất vả như thế nào."

Lần này, tôi đánh Giang Thời là vì cậu ta đói quá đi bắt tôm cá dưới sông, cậu ta khiến mọi người nghĩ tôi độc ác nên khi về nhà, tôi đã đánh một trận.

"Sau này con không được ra sông như thế, nguy hiểm lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra với con thì mẹ sẽ sống thế nào? Mẹ không thể sống thiếu con. Con còn quá nhỏ..."

Tôi lau nước mắt, kéo Giang Thời đứng dậy, đi đến tủ bên cạnh, tìm quần áo cho hắn mặc.

Nhưng lục lọi cả buổi, tôi chỉ thấy tủ này chứa toàn quần áo của tôi, trong đó có cả áo khoác và quần độn bông.

Còn quần áo của Giang Thời thì bị vo thành một cục rồi ném vào góc.

Tôi giũ bộ quần áo như tấm giẻ ra, đó là một bộ quần áo mỏng, bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc và có vài lỗ thủng trên đó.

Giang Thời giật lấy quần áo trong tay tôi rồi mặc vào.

“Không cần giả vờ tốt bụng, đồ nữ nhân xấu xa!”

Sau khi mặc quần áo vào, Giang Thời nhìn càng thêm gầy gò và bẩn thỉu như đứa trẻ ăn xin.

Tôi lúng túng giải thích.

"Muốn con được an toàn thì phải cho con trải qua đói và lạnh. Mẹ để con mặc ít và ăn ít là nhằm tăng cường sức khỏe cho cơ bắp và xương của con. Con có hiểu không?"

Lời giải thích thật thiếu thực tế, nhưng thà có còn hơn không.

Giang Thời trợn mắt mắng: “Hừ, đồ nữ nhân xấu xa, bà cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”

2.

Giang Thời quay đầu ra khỏi phòng, và tôi vội vàng theo sau.

Làng chúng tôi sống, gọi là Đào Hoa Vũ, là một ngôi làng nhỏ bình thường, cha của Giang Thời, Giang Mộc Viễn, là một người săn bắn trong làng.

Khi mẹ của Giang Thời vì sinh khó mà đã qua đời. Giang Mộc Viễn thường xuyên vào núi săn bắn, đôi ba ngày mới trở về nên không thể chăm sóc đứa trẻ, vì vậy hắn ta muốn tìm mẹ cho Giang Thời.

Người đàn ông mất vợ mang theo một đứa con trai thì không có ai sẵn lòng lấy cả, ngoại trừ tôi, người con gái ngốc nghếch của gia đình địa chủ, Tô Cẩm.

Giang Mộc Viễn rất đẹp trai, nên tôi đã đe doạ cha mẹ cho tôi làm vợ hắn. Nhưng không ngờ, sau khi kết hôn, Giang Mộc Viễn đã bị bắt đi tòng quân để lại tôi và Giang Thời ở nhà.

Tôi rất tức giận và chỉ có thể trút hết lên Giang Thời. Cậu nhóc này tính khí giống chó con, không chịu tỏ ra yếu đuối, và dần dần đã dẫn đến tình hình hiện tại.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, Giang Thời ngồi trước bếp, một bên đốt lửa, một bên lau nước mắt.

Tôi muốn lại gần an ủi cậu ta, sau đó tôi nghe cậu ta nói nhỏ: "Đây là tay của người đàn bà xấu, ta sẽ bẻ nó!"

"Đây là chân của người đàn bà xấu, ta sẽ chặt nó thành hai nửa!"

Giang Thời cố gắng bẻ đôi cành cây trong tay mình và ném chúng vào bếp.

Ồ, xin đừng như vậy, tôi sợ.

Tôi chỉ có thể lui lại, đi một vòng bên ngoài, trong lòng đã có kế hoạch.

Để làm hài lòng một người đàn ông thì hơi khó, nhưng để làm hài lòng một đứa trẻ, bạn chỉ cần cho cậu ta một món gì đó ngon lành và dễ thương.

Tôi xắn tay áo lên và đi vào bếp nấu ăn.

Tôi và Giang Thời nấu ăn riêng. Mỗi ngày, tôi bới một nắm cơm nhỏ cho cậu ta. Cậu nhóc có thể nấu cháo để ăn. Tôi ăn một mình và chiên hai quả trứng mỗi ngày.

Tôi nhanh chóng cắt khoai tây ở bên cạnh, Giang Thời đã múc cháo của mình từ nồi ra và cho vào một cái bát vỡ, để nó nguội và chờ ăn.

"Hôm nay, đừng ăn cái này, hãy ăn cùng mẹ."

Ngay khi tôi nói xong, Giang Thời đã cảnh giác bưng bát lên.

"Nữ nhân xấu xa, bà định làm gì?"

Lòng thù hận của Giang Thời đối với tôi quá lớn, bất kể tôi làm gì cậu ta đều nghĩ rằng tôi đang tìm cách tổn thương cậu ta. Cậu nhóc không quan tâm cháo còn nóng, vừa thổi vừa húp xì xụp vội vàng. Một lát sau đã sạch bát cháo.